Âu Dương nở nụ cười nhã nhặn: "Mấy ngày tới, Đường tiểu thư nhất định phải chú ý đến thân thể, đừng để cánh tay bị thương một lần nữa, nếu không sau này rất có thể sẽ bị tàn phế."
"Được."
Bỗng nhiên Đường Dĩ Phi dừng lại, chợt vô tình hỏi nhỏ một câu: "Anh ấy... Không sao chứ?"
Âu Dương ngẩn ra, sau đó nhếch miệng cười quỷ dị: "Tay thì không có gì phải lo lắng, chỉ là không biết nơi này..."
Anh ta giơ tay chỉ vào ngực trái, Đường Dĩ Phi cứng đờ, biết anh ta trêu ghẹo mình nên cũng không hỏi nhiều, im lặng rời đi.
Bây giờ đã là hơn tám giờ tối, khi cô được đưa vào bệnh viện đồ đạc đều để ở công ty, lúc này đây cô như một người mất hồn đứng trước cửa bệnh viện, ảm đạm nhìn xe cộ tới lui.
Quả thực, sau khi gặp lại Long Thiếu Tôn, mình cũng trở nên không giống chính mình.
Từ khi nào cô lại quan tâm đến những việc không liên quan đến mình như vậy?
Người ta muốn nhảy lầu thì liên quan gì đến cô?
Thật ra thì trong lòng không phải là không hy vọng người đó nhảy lầu ở Vân Thiên mà là vì không muốn đem tới phiền toái không cần thiết cho tổng giám đốc mới sao?
Cũng đã năm năm rồi, tim của mình vẫn phản bội lại lí trí.
Bíp bíp bíp ——
Bên tai vang lên âm thanh tiếng xe ô tô, Đường Dĩ Phi lấy lại tinh thần, liền lấy thân thể cao lớn của La Sâm đi vòng qua trước gót chân cô, cúi nửa người: "Đường tiểu thư, mời lên xe."
"Không cần làm phiền, tôi tự đón taxi về được." Đường Dĩ Phi lắc đầu từ chối, cô cần một không gian yên tĩnh, không muốn trở nên không giống chính mình như vậy.
"Đường tiểu thư, đây là do tổng giám đốc căn dặn, bởi vì chuyện của công ty nên cô mới bị thương, cho nên chúng tôi có quyền hộ tống cô về nhà an toàn."
Tuy La Sâm và La Thụy là anh em nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược, một người là hạn chế, còn một người là công khai, mặc dù anh ta không thích Đường Dĩ Phi, nhưng không đến mức làm trái với dặn dò của thiếu gia mà không tôn trọng cô.
"Thật sự không cần." Đường Dĩ Phi bước sang bên cạnh, định bắt taxi.
La Sâm cũng tiến về phía trước, ngăn cản cô, điệu bộ rõ ràng: "Nếu cô không chịu đi theo tôi, tôi đành phải dùng sức vác cô đi."
Khóe miệng Đường Dĩ Phi mềm nhũn, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận lên xe.
Ngồi ở trong xe, mở cửa sổ ra, mặc cho gió mát thổi vào áo, Đường Dĩ Phi yên lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, mà La Sâm vẫn là Thiết Diện Diêm Vương, không để ý chỉ tập trung vào lái xe.
Xe dọc theo đường quốc lộ rộng rãi, dọc theo đường đi, không cần Đường Dĩ Phi nhiều lời, chạy thẳng tới biệt thự nhà họ Đường.
"Cảm ơn anh, trợ lí La." Đến cửa nhà, Đường Dĩ Phi lễ phép mỉm cười với anh ta, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, Long Thiếu Tôn cũng không làm khó cô, nếu như bị nhốt ở bệnh viện cả tháng trời, cô cũng không biết nên tìm người nào để mà khóc!
"BOSS dặn Đường tiểu thư ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi thân thể bình phục hẳn trở về công ty cũng chưa muộn.
"Tôi biết rồi, đúng rồi trợ lí La, có biết người tạm thời thay thế vị trí của tôi là ai không?"
"Là tổng bộ cử tổng giám Giang tới, hai người còn là bạn học."
Tổng giám Giang?
Bạn học?
Đường Dĩ Phi có chút không hiểu, bất quá vẫn là nói cảm ơn: "Hôm nay thật sự làm phiền anh quá, về nghỉ ngơi sớm một chút!"
"Được, Đường tiểu thư nhớ chú ý thân thể." La Sâm nói rồi lái xe rời đi.
Đường Dĩ Phi đứng dưới ánh đèn nhìn đuôi xe, cho đến khi không còn thấy rõ nữa, lúc này mới xoay người vào nhà.
"Tam tiểu thư đã trở về!" Người giúp việc trước sau như một vẫn rất nhiệt tình, chẳng qua khi nhìn tư thế đi của cô lập tức nhận ra có cái gì đó không đúng.
"Tam tiểu thư, cánh tay của cô làm sao vậy?"