Trước kia mẹ Đường cho rằng Đường Dĩ Phi là do ba Đường ở bên ngoài ăn chơi lêu lỏng nên xem thường cô, thật ra thì bây giờ suy nghĩ lại, mặc dù cô không phải là con gái ruột của mình, như trong cơ thể cô tốt xấu gì cũng chảy dòng máu của nhà họ Đường, có thể giúp đỡ Đường thị, để cho chồng mình sớm được lui xuống an hưởng tuổi già.
Chẳng qua là, sự thật thì mọi người không ai nghĩ ra được, rất nhiều chuyện chỉ được phơi bày ở phút chót.
Giống như, Đường Dĩ Phi rõ ràng là con gái của nhà họ Đường, tại sao lại lưu lạc bên ngoài tận mười bảy năm?
"Ba à, con chỉ biết thiết kế trang sức, đối với quản lí kinh doanh một chữ cũng không biết, ba hãy để cho anh hai giúp ba đi!"
Đường Dĩ Phi biết rõ trong vòng năm năm nay Đường thị bị thiệt hại không ít, ba Đường bận đến mức bẻ đầu sứt trán*, cũng may có tập đoàn Bách Thịnh giúp đỡ, nếu không Đường thị đã sớm sụp đỗ.
*: quá bận rộn đến mức bẻ đầu sứt trán (nói phóng đại)
Thế nhưng nhắc tới cũng thật lạ, trong lòng dù thương tiếc như vậy, nhưng cô cũng không muốn trở về công ti mình làm việc, giống như trong xương có vậy gì đang cản trở không thể cựa quậy vậy.
"Tuân Hựu, nếu như chịu, ba con đã không..."
"Anh Đình!" Ba Đường lên tiếng cắt lời mẹ Đường, quay mặt sang khích lệ Đường Dĩ Phi, "Dĩ Phi, cứ làm theo suy nghĩ của con, đừng để ý đến ánh mắt người bên cạnh, Đường Kim Hải ba coi như không dựa vào người trong nhà vẫn có thể có được thành quả!"
Một câu nói đầy khí phách, ngay cả người ngoài như Mạc Duẫn Sâm cũng phải trầm trồ khen ngợi!
Đường Dĩ Phi im lặng, đáy lòng chợt được một dòng nước ấm bao bọc, chỉ có thể thay đổi sắc mặt gật đầu: "Con biết rồi, ba."
Chỉ là, Đường Tuân Hựu vẫn thờ ơ, cầm đũa trong bàn ăn, gắp một chút món ăn thả vào trong chén của Ôn Tình, đồng thời dặn dò cô ăn nhiều một chút.
Ôn Tình bị anh bất thình lình dùng cử chỉ thân mật cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ biết vùi đầu ăn cơm, con mắt ưu sầu vào lúc này lại hiện lên một vẻ vui sướng.
"Haizz, mọi người thật là... Đừng bàn về vấn đề này nữa, ăn cơm đi!" Mẹ Đường bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Một bữa cơm tối, mỗi người một suy nghĩ.
***
Hôm nay, mưa phùn liên tục, bầu trời tối mờ mịt, giống như cái đêm ở đỉnh núi Victoria.
Đường Dĩ Phi vừa đóng dù lại, đi về phía thang máy, liền nghe được tiếng động lớn huyên náo, quay đầu, liền nhìn thấy đám người từ đại sảnh đi tới.
Long Thiếu Tôn!
Cho dù đã không gặp nhau nhiều năm như thế, sự xuất hiện của anh vẫn thu hút như vậy, tất cả những người xung quanh chỉ là nền.
Anh vẫn cao cao tại thượng như vậy, chẳng qua là năm đó dịu dàng như ngọc hôm nay đã biến thành lạnh lùng cao ngạo.
Ánh mắt của người đàn ông dường như đã sớm nhìn thấy cô, bàn tay trong túi quần nắm chặt lại, nhíu mày lại, che giấu tâm tư xuống đáy lòng, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt đi thẳng về phía thang máy.
Đường Dĩ Phi như vừa bị gai đâm vào mắt, cũng không để ý nhiều, vào thang máy.
Có thể là do đến tương đối sớm, trong thang máy chỉ có một mình cô.
Đường Dĩ Phi bấm lên tầng 23, cửa thang máy đang đóng lại, liền bị một bàn tay lớn bá đạo ngăn lại.
Kít----
Thang máy phát ra âm thanh chói tay, Đường Dĩ Phi buồn bực ngẩng đầu, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt to kia chợt trở nên thấp thỏm lo âu.
Đúng là Long Thiếu Tôn!
"Tổng giám đốc!" Đường Dĩ Phi bỗng nhiên nở một nụ cười, lễ phép chào hỏi anh.
Người đàn ông khẽ vuốt cằm, đáy mắt ngưng tụ một tia sáng không rõ, đôi chân dài bước một bước, thân thể cao to liền chen lấn đi vào, lập tức, thang máy trở nên chật chội vô cùng!