Mọi người thất chủy bát thiệt* người này một lời người kia một lời theo sát báo cáo cho Mạc Duẫn Sâm, giống như cậu ta là vương của lớp này.
* Thất chủy bát thiệt ý chỉ bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.
Kỳ thực, nữ sinh đều đều nghe lời của cậu ta.
Đường Dĩ Phi đi gần về phía trước, tiếng cười đùa lớn hơn nữa, cô lại đột nhiên cảm giác không có mặt mũi nào.
"Học Trưởng mỗi ngày đều lái xe tới đón cậu ấy!"
Vốn tâm tình Mạc Duẫn Sâm cũng không tệ lắm, vừa nghe đến Long Thiếu Tôn sắc mặt nhất thời âm trầm, thu lại ánh mắt rét lạnh, cậu ta xem thường, nở nụ cười mê hoặc điên đảo chúng sinh: "Thật không."
"Nếu cậu không tin hôm nay tan học theo chúng tớ đến cửa trường học nhìn."
"Khục khục..." Đường Dĩ Phi đứng ở phía ngoài đoàn người, lúng túng ho khan một tiếng, bạn học vòng ngoài bật người xoay người lại, thấy cô khuôn mặt đều bị hù dọa!
Trùng hợp lúc này Bát Quái Thiên Hậu- Lâm Khả từ bên ngoài đi tới, vừa nhìn thấy trong phòng học nhiều người như vậy cả người hưng phấn tiến lên trước:"Này! Mọi người nói chuyện gì vậy?"
Cũng nhờ cô ấy rống to một tiếng, lúc này mọi người mới đều kịp phản ứng, đương sự đến.
"Không có, không có gì." Mọi người không hẹn mà gặp, ánh mắt có chút kiêng dè quét mắt đến chỗ Đường Dĩ Phi.
Cô ấy là người Học Trưởng, Học Trưởng nói, mọi người bất luận khi dễ bạn học Đường người chính là đối nghịch với anh ấy!
Bọn họ cũng không dám chọc giận Long Học Trưởng!
"Đều trở về chỗ ngồi của bản thân đi." Mạc Duẫn Sâm ra lệnh, đoàn người lập tức tự tản ra.
Đám này nữ sinh thật đúng là nghe lời.
Khóe mắt Đường Dĩ Phi co quắp hai cái, tiếp tục trưng bộ dáng không sao cả bước thong thả đến chỗ mình ngồi.
Kỳ quái là, Mạc Duẫn Sâm lại rất lịch sự đứng lên vì chỗ ngồi của cô nằm phía trong, mà không phải như bình thường khắp nơi gây khó dễ.
Làm sao lại cảm giác là cậu ấy thay đổi?
" Này, Mạc Duẫn Sâm, có phải bệnh cậu còn chưa hết hay không?" Ánh mắt Đường Dĩ Phi kinh ngạc như phát hiện ra đại lục mới nhìn hắn.
Mạc Duẫn Sâm cau mày, ánh mắt lơ đãng xẹt qua vòng trang sức trên cổ tay cô, tâm tư thật lâu vẫn không thể bình phục lại.
"Ừm." Qua một lúc lâu, cậu mới vô thức "ừ" một tiếng.
Cái này làm cho Đường Dĩ Phi càng thêm chắc chắc cậu ta còn đang bị bệnh!
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Đường Dĩ Phi một tay chống cằm ngẩn người.
"Làm sao, một tuần rồi, Long Thiếu Tôn còn chưa chơi chán cô?"
Bất thình lình, Mạc Duẫn Sâm bỗng nhiên đâm vào vết thương của cô, Đường Dĩ Phi bực mình nguýt cậu ta một cái, trong ánh mắt tràn đầy ý vị cảnh cáo.
"Được, tôi không chọc nổi cô, tôi đi lấy nước được chưa?"
Bị cô nhìn thấy sợ hãi trong lòng, Mạc Duẫn Sâm liếc một cái, đứng dậy chủ động cầm lấy ly nước của cô, phách lối đi ra ngoài.
"Mọi người xem đi, bạn học Đường này thật là quá đáng, có Long Học Trưởng lại còn không chịu buông tha bạn học Mạc của chúng ta!"
Chung quy con người đúng là có bộ óc tưởng tượng king người, Đường Dĩ Phi phiền não khép sách lại, đứng lên đi ra ngoài.
Phòng lấy nước, ở lầu ba.
Đường Dĩ Phi dựa tường, nhìn Mạc Duẫn Sâm bên trong thành thật hoàn thành bổn phận vì cô lấy nước, lại vô hình cảm thấy áp lực.
Dường như cậu ta không giống như người hầu!
" Này, Mạc Duẫn Sâm, cậu tự do, sau đó không còn là người hầu của tôi nữa."
Nói xong những lời này, Đường Dĩ Phi cũng không quay đầu lại rời đi.
Mãi cho đến khi tan học, cô vẫn không nói với cậu ta một câu nào.
"Phi Phi, cùng tớ đi chợ đêm đi!"
Vừa hết giờ học, Lâm Khả thu dọn túi sách xong liền chạy tới.
"Không, tớ còn có việc, cậu tìm người khác đi!"
Cô còn phải trở về làm cơm cho Học Trưởng, nào có ở không đi dạo chợ đêm?
"Ôi chao? Cậu không phải là?"
"Khả Khả, tớ đi trước, Học Trưởng cũng đã ở cửa chờ tớ rồi!"