"Em____"
Tạ Dư An vừa mới há miệng nói ra một chữ "em" thì Tiền Xán lại cảm thấy Thẩm Trọng Thành rõ ràng là chưa tỏ thái độ gì, nếu như anh vội vã phủi sạch quan hệ với Tạ Dư An thì lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi, vì vậy mà anh liền sửa lời lại: "Không___để mai nói cũng như nhau thôi."
"Anh____"
Tạ Dư An nhìn về phía Tiền Xán, còn chưa nói hết mà Tiền Xán đã trưng ra vẻ mặt đàng hoàng trịnh trọng nói: "Hôm nay tôi diễn mệt quá, tôi phải nghỉ sớm chút mới được."
Ham muốn sống sót của Tiền Xán cũng khiến Thẩm Trọng Thành buồn cười, bộ anh giống kiểu không biết lí lẽ ghen bậy ghen bạ lắm hay sao? Rõ ràng là không phải mà. Vì thế nên Thẩm Trọng Thành giả bộ rộng lượng, suy nghĩ và lời nói không hề khớp với nhau mà nói: "Không sao, buổi sáng mỗi ngày hai người đều phải ở cùng một đoàn phim, cũng phải ở mấy tháng ấy nhỉ, đến tối cùng có thể nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, bạn bè mà, sớm chiều ở chung cũng rất là bình thường."
Tạ Dư An: "...."
Tiếng Trung của cậu hình như rất tốt mà? Sao cứ cảm giác trong lời của Thẩm Trọng Thành có ẩn ý vậy?
"Ôi____ như vậy sao mà được? Tôi và Dư An tuy rằng mỗi ngày phải đụng mặt nhau, thế nhưng thời gian ở chung lại không có nhiều, chỉ có lúc nghỉ ngơi ăn uống mới có thể bàn luận về kịch bản chút thôi." Tiền Xán cũng vô cùng dối trá mà than thở vài câu, còn rất biết cách đẩy tai họa sang cho người khác, "Người có thời gian ở cùng với Tạ Dư An nhiều nhất còn có Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu nữa, còn tôi thì buổi tối phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không sang hôm sau sẽ không lên được tinh thần để quay phim."
Tạ Dư An: "...."
Cũng không biết rốt cuộc là ai lướt weibo suốt đêm để hóng chuyện nữa.
Tiền Xán và Thẩm Trọng Thành giống như hai nhân vật phản diện đã đạt được sự đồng thuận, cả hai sau khi nhìn nhau cười thì không nói thêm gì nữa, Tạ Dư An nghe hết toàn bộ lại càng không biết nên nói gì.
Thẩm Trọng Thành nói chuyện với cậu thêm một lúc thì cúp điện thoại, có lẽ là muốn chờ đến tối lại nói tiếp, sau khi Tạ Dư An thả điện thoại xuống rồi bê hộp cơm lên thì Tiền Xán lại thở dài một cái: "Haizz, nếu như có thể lãnh cơm hộp là tốt rồi."
Thông thường thì trong các bộ phim có những vai nào mà đã chết thì cũng sẽ có cơ hội đi lãnh cơm hộp, Tiền Xán cảm thấy ván cờ lúc nãy anh đánh cùng Thẩm Trọng Thành quá ư là chấn động, nếu như anh chậm chút thôi là đi lãnh cơm hộp thật rồi.
"Trọng Thành đâu có kinh khủng đến vậy." Tạ Dư An nói với Tiền Xán, "Anh còn quăng nồi lên người Lăng Đông Vũ với Tân Y Nhu nữa chứ."
Tiền Xán nói với vẻ chính đáng: "Tôi nói sự thật thôi, tôi cũng chả phải GAY, Lăng Đông Vũ thì lại là GAY, nhỡ đâu cậu ta đóng phim với cậu xong phim giả tình thật thì làm sao? Tóm lại cái nồi này cũng không tới lượt tôi đội."
Tạ Dư An buồn cười nói: "Sao lại thế được? Tôi có người yêu rồi."
Hầu như những người biết Tạ Dư An đều biết rằng cậu và Thẩm Trọng Thành đang ở bên nhau, bên phía Thẩm Trọng Thành cũng giống như vậy.
Tiền Xán lại cảm thấy khó mà nói: "Không nhất định là vậy nhưng còn nhỡ đâu thì sao? Nếu như người ta không có ý gì với cậu thật nhưng lại có ý với người yêu của cậu thì thế nào?"
"Tôi nói thật đó." Tiền Xán nghiêm túc giải thích cho Tạ Dư An rõ, "Hai người bọn họ đều nói là phải đi ăn cơm, ấy vậy mà sau khi Thẩm Trọng Thành gọi tới cho cậu thì lại cà cưa cả nửa ngày không chịu đi, nói thật chứ nếu bọn họ không phải không đến gần chúng ta thì tôi đã cho là bọn họ muốn sang đây cướp cơm hộp của chúng ta rồi đấy."
Tạ Dư An không phải là không nhận ra được chỗ kỳ lạ, chẳng qua là hiện giờ Tiền Xán nhắc đến cho nên cậu mới phát hiện cảm giác mới nãy của mình không phải là ảo giác, nhưng mà Tạ Dư An lại không có thói quen dùng ý nghĩ xấu nhất để đề phòng người khác, cho nên cậu vẫn giữ vững thái độ như lúc đầu "Được, tôi sẽ chú ý, cơ mà nếu như bọn họ có ý gì đó với Trọng Thành thì sao anh còn nhắc tới bọn họ trước mặt anh ấy? Tôi thấy anh giống như đang hại tôi ấy."
Nếu như Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu thật sự có ý gì đó với Thẩm Trọng Thành thì lại chả lo không có cơ hội khiến Thẩm Trọng Thành chú ý đến hay sao, bây giờ Tiền Xán lại nhắc tới thì không phải đúng lúc cho bọn họ cơ hội này rồi à?
"Chân Nhi, uổng cho việc cậu muốn diễn hoàng đế ghê, sao cậu không xem qua chút phim cung đấu chứ, tôi không phải đang hại mà là đang giúp cậu." Tiền Xán dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn Tạ Dư An, "Ông chủ Thẩm bây giờ đúng là chú ý tới bọn họ, thế nhưng vì sao anh ta lại chú ý tới? Tất nhiên là vì hai người đó nằm trong dàn hậu cung của cậu, ông chủ Thẩm với bọn họ là tình địch đó, cậu càng tỏ vẻ quan tâm bọn họ thì ông chủ Thẩm lại càng ghét hai người đó, đến lúc đó mặc kệ bọn họ lấy lòng ông chủ Thẩm như thế nào thì anh ta cũng sẽ cảm thấy bọn họ là kẻ thứ ba đang ra vẻ ta đây thôi."
*"Haizzz....." Tiền Xán cũng không biết đây là lần thở dài thứ mấy trong ngày, "Cũng may là đến cuối cùng không phải cậu làm hoàng đế, nếu cậu mà làm hoàng đế thật thì khéo lại là kiểu phi tần nói cái gì thì tin cái nấy, cuối cùng thì hậu cung ầm ĩ đến mức mưa gió máu tanh mà cậu còn mang vẻ mặt mù mờ của một tên hoàng đế cặn bã, tôi nếu mà là ông chủ Thẩm thì cũng sẽ lo lắng một ngày nào đó cậu sẽ bị con tiện tì nào câu mất hồn, tiếp đó còn nạp thêm mấy cô nương trẻ đẹp, còn tôi nhất định là trung thành trong tình yêu, là hoàng đế si tình nhất nghìn đời.
Tạ Dư An: "....."
"Haizzz...." Tiền Xán lại tiếp tục thở dài, "Nhớ trước đây tôi cũng là một người đàn ông ngây thơ ngay thẳng lương thiện, không mưu toan tính kế."
Thật ra điều mà Tiền Xán không ngờ đến vẫn là Miêu Tiểu Tư, vốn dĩ lúc đoàn phim《 Từng gặp nhau 》 quay được một nửa thì quan hệ của hai người họ vẫn rất tốt, thế mà bỗng nhiên lại đi nói giúp Vưu Hân, ngay từ đầu Tiền Xán còn nghĩ con người cô ta không hề tệ, ai ngờ đến cuối cùng mới phát hiện không phải như vậy, vì việc đó mà Tiền Xán bị sốc không có nhẹ.
Tạ Dư An nghe anh ta cảm thán như vậy thì thuận miệng tiếp lời: "Thế hiện tại anh không ngây thơ ngay thẳng nữa à?"
Tiền Xán lập tức phủ nhận: "Không có nha, tôi chỉ là vô cùng hoang mang thôi, tại sao bây giờ tôi lại biến thành một người đàn ông ngay thẳng tâm cơ hơn cả Thẩm Trọng Thành, tất cả là do Vưu Gà, đúng là biết mặt nhưng không biết lòng, *** quá nhỏ để có thể nhìn thấy rõ."
Tạ Dư An: "...."
Tạ Dư An không biết nên nhận xét như thế nào mới, chỉ có thể nói: ".....Lời này của anh, hình như hơi gieo vần đấy."
Tiền Xán xua tay, ý bảo Tạ Dư An khiêm tốn thôi: "Có tài nó vậy, không còn cách gì."
"Haizzz, là do số, tất cả đều là do số mệnh." Tạ Dư An cũng thở dài, sau khi than thở xong còn há mồm ngoạm một đũa cơm vào miệng.
"Haizzz, đúng vậy, đều là do số mệnh." Tiền Xán cũng ngoạm một miếng cơm giống Tạ Dư An.
Vì để tạo điều kiện cho các diễn viên trao đổi về nội dung của truyện, đoàn làm phim《 Kinh Uyên Lục 》đã sắp xếp phòng của các diễn viên có cảnh diễn chung sát nhau, cho nên Tạ Dư An không chỉ ở sát bên Tiền Xán mà còn ở gần với cả Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu.
Trên đường trở về, Tạ Dư An đương nhiên là cũng đi ngang qua phòng của hai người họ, Tạ Dư An cẩn thận suy nghĩ những lời Tiền Xán đã nói, sau khi về phòng thì điều đầu tiên cậu làm là mở weibo, tìm tới tài khoản của Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu.
Thông thường thì mặc kệ các nghệ sĩ có tự mình quản lí hay không thì cũng sẽ sở hữu một tài khoản weibo, nhưng mà với địa vị của Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu thì rõ ràng là sẽ không có khả năng có người hỗ trợ xử lí weibo của bọn họ được, cho nên chắc chắn tài khoản của bọn họ là tự sử dụng.
Tạ Dư An tìm ra tài khoản của bọn họ rất dễ dàng, thế nhưng cậu không có nhấn theo dõi cả hai mà là lướt xem bảng danh sách những người bọn họ theo dõi, thế mà cậu lại phát hiện ra một điều cực lớn_____ hai anh em bọn họ đều theo dõi Thẩm Trọng Thành.
Thứ tự còn tương đối cao, so với cậu, thậm chí là toàn bộ những người khác trong đoàn phim 《 Kinh Uyên Lục 》 còn sớm hơn, thế này đúng là thú vị mà.
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng hai người họ là fan của Thẩm Trọng Thành, nhưng khả năng này rất thấp, bởi vì Tạ Dư An chỉ thấy bọn họ theo dõi Thẩm Trọng Thành nhưng không like lủng gì, có bình luận hay không thì Tạ Dư An không biết, cậu cũng không thể lục tìm từng cái một trong hàng chục ngàn bình luận bên dưới weibo của Thẩm Trọng Thành, còn nếu nhắn tin riêng thì cũng chỉ có Thẩm Trọng Thành mới có thể xem được.
Nhưng nếu Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu chỉ là fan bình thường thì không like cũng là điều dễ hiểu.
Ví dụ như Tiền Xán điếc không sợ súng, Thẩm Trọng Thành đăng một bài anh ta like một bài, tần suất bình luận còn nhiều hơn cả cậu, người ngoài không biết còn tưởng Tiền Xán có ý gì đó.
Tạ Dư An truy xét được đến đây cũng cảm thấy bản thân như là Holmes.
Thế nhưng Tạ Dư An cũng không muốn dùng cách nhìn phiến diện để nhìn hai người họ, dù sao cũng vẫn còn những khả năng khác mà? Nói không chừng Lăng Đông Vũ với Tân Y Nhu đều không thể lướt weibo cho nên lúc Thẩm Trọng Thành đăng weibo thì bọn họ đều bỏ lỡ, bởi vậy mới không like cho Thẩm Trọng Thành mà thôi.
Tạ Dư An mím môi, cảm thấy mình có thể là suy nghĩ nhiều quá, lúc cậu tính thoát weibo để đi tắm thì Thẩm Trọng Thành lại gọi video đến, Tạ Dư An đành phải nghe trước, còn gọi Thẩm Trọng Thành rất thân mật: "Bé cưng ơi."
Thẩm Trọng Thành nghe Tạ Dư An gọi "bé cưng" thì nhíu mày, ánh mắt chần chừ nhìn người cậu: "Sao quần áo của em xốc xếch vậy?"
"Em đang tính đi tắm mà." Tạ Dư An nói cho anh biết, tiếp đó cong môi cười lên, "Anh muốn xem không?"
Tạ Dư An rất hiếm khi chủ động trêu ghẹo, đa số đều là Thẩm Trọng Thành ghẹo Tạ Dư An đến đỏ mặt tía tai mà không nói được lời nào, cho nên hôm nay Tạ Dư An chủ động như vậy lại khiến Thẩm Trọng Thành không thể tiếp nhận ngay lập tức.
Anh thay đổi một tư thế khác, ngón tay thon dài chống lấy cằm mà nói: "Cục cưng, hôm nay em hơi dâm đó, có phải em làm chuyện gì có lỗi với anh hay không?
Tạ Dư An gật đầu: "Đúng ạ."
Thẩm Trọng Thành: "...."
"Em đi tắm trước đã, hôn anh nà, yêu anh nà." Tạ Dư An chụt chụt hai phát lên màn hình, cũng không ngắt cuộc gọi video mà cởi sạch đồ trước mặt Thẩm Trọng Thành rồi đi vào phòng tắm.
Thẩm Trọng Thành đầu tiên là sửng sờ, chờ khi hồi phục được tinh thần thì bóng dáng của Tạ Dư An đã biến mất, cậu còn cố ý không ngắt điện thoại cho nên Thẩm Trọng Thành còn có thể nghe được tiếng nước tí tách vang lên trong phòng tắm.
Giống như ôm đàn tỳ bà che nửa khuôn mặt vẫn khiến người khác say mê, tuy rằng anh và Tạ Dư An đã ở bên nhau lâu như một cặp vợ chồng già thì tư tưởng vẫn có chút ngứa ngáy khó mà nhịn được, chỉ hận không thể bay thẳng tới đè Tạ Dư An lên giường____ cơ mà có lên giường hay không cũng không sao, bọn họ cũng không phải chưa từng chơi trong phòng tắm, chơi chỗ đó cũng rất sướng.
Vì vậy mà chỉ hơn mười phút ngắn ngủi Tạ Dư An tắm rửa, trong đầu Thẩm Trọng Thành đã nhảy ra hơn mười bảy mười tám cách để ăn tươi cậu, chờ khi Tạ Dư An chưa lau khô tóc quay lại trước màn hình, anh còn trách cậu sao tắm quá chậm: "Có phải em lén làm gì trong phòng tắm hay không? Sao tắm chậm như vậy?"
Tạ Dư An cũng lười giải thích, cậu ngước mắt nhìn Thẩm Trọng Thành, tiếp đó cụp mắt, dùng khăn mặt lau tóc rồi nói: "Nếu tắm với anh thì còn chậm hơn."
Điều này là sự thật, Thẩm Trọng Thành cũng không phủ nhận, thế nhưng khi ánh mắt của anh lướt dọc theo cổ áo của Tạ Dư An đi xuống thì đột nhiên nhìn thấy vài vết hồng hồng___ dấu vết này rất mờ ám, giống hệt dấu vết mà bình thường làm tình anh hay để lại ở nơi kín đáo nhất của Tạ Dư An, anh hỏi Tạ Dư An: "Trên cổ em có gì vậy?"
Tạ Dư An cúi đầu kéo áo choàng tắm ra nhìn một chút, sau đó trả lời anh: "Hôm nay ở trong rừng cả ngày, chỗ đó có nhiều muỗi lắm, mấy vết này là sau khi bị muỗi cắn em gãi đó."
Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì nhíu mày nói: "Hồ Tiêu không phun thuốc đuổi muỗi cho em à? Anh đã dặn cậu ta mua rồi mà."
"Dạ có." Tạ Dư An nói, "Nhưng mà ở trong rừng lâu quá cho nên mồ hôi vừa ra thì hình như thuốc đuổi muỗi không còn hiệu quả nữa."
"Sao lại quay ở trong rừng lâu như vậy?" Đương nhiên là Thẩm Trọng Thành sẽ không nghĩ Tạ Dư An và người khác có chuyện gì, anh có lịch trình quay chụp của cậu, biết cậu hiện tại đang quay ở trong rừng, hơn nữa anh vừa đẹp trai lại vừa có tiền như này, Tạ Dư An sẽ không đi thích người khác, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh nói xấu hai người họ với Tạ Dư An "Có phải hai người mới trong hậu cung của em là Lăng Đông Vũ với Tân Y Nhu mà Tiền Xán đã nói diễn không tốt cho nên luôn NG hay không?"
"À...không có." Tạ Dư An ngừng động tác lau tóc, sau khi ngừng mấy giây thì đành thành thật trả lời, "Em cũng NG hai lần."
"Em NG hai lần thì có thể tốn bao nhiêu thời gian? Chắc chắn là diễn xuất của bọn họ không tốt, em còn nói giúp người ta thế đó hả?" Vùng xung quanh lông mày của Thẩm Trọng Thành càng nhíu chặt, rất không hài lòng về hành động của Tạ Dư An, "Hành động của em giống như giúp bạn gian lận trong kì thi vậy, việc đó không phải giúp họ mà là đang hại họ, em phải để cho bọn họ biết được trình độ của bản thân, diễn kém chính là diễn kém, phải hiểu rõ trình độ của mình như thế nào chứ."
Tạ Dư An suýt thì cười ra tiếng, cậu hoàn toàn không nghĩ tới việc nói xấu hai người họ mà Thẩm Trọng Thành đã lên tiếng nói xấu người ta trước rồi: "Không có nghiêm trọng giống như anh nói đâu, dễn xuất của hai người họ đúng là tốt thật, chẳng qua là không tìm được cảm giác mà thôi."
Thẩm Trọng Thành hỏi cậu: "Cảm giác gì vậy?"
Tạ Dư An nói: "Đạo diễn Ngỗi nói là cảm giác vì em mà tranh giành tình cảm."
Từ đầu đến cuối Tạ Dư An đều nói thật, vì để tránh mang lại cảm giác chủ quan của bản thân mà cậu còn bê nguyên si câu của Ngỗi Chính Côn đã nói, thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại không muốn nghe, anh chỉ cảm thấy cục cưng bé bỏng của mình mới rời xa anh có vài ngày mà há miệng ngậm miệng đều là đàn ông với chả phụ nữ khác, hoàn toàn quên mất hai người kia chính là do anh tự mình nhắc đến: "Em mới xa anh có vài ngày mà đã bắt đầu vì người khác mà cãi lại anh rồi, còn không chỉ có một người."
"Em không có mà." Tạ Dư An thật sự rất vô tội.
Thẩm Trọng Thành cười khẩy: "Hậu cung của em cũng đông ghê, là do anh không thỏa mãn được em sao?"
Tạ Dư An nhìn bộ dạng ghen muốn nổ phổi của Thẩm Trọng Thành thật sự là vừa không biết nên nói gì cũng vừa thấy buồn cười, hoàn toàn không hiểu tại sao Thẩm Trọng Thành lại hay ghen đến vậy, cậu không nhịn được cười mà nói: "Đúng vậy, anh quá nhỏ nên không thỏa mãn được em, tốt nhất anh nên xem lại bản thân mình chút đi."
Thẩm Trọng Thành: "???"
Thẩm Trọng Thành: "Anh nhỏ?"
"Đúng vậy." Tạ Dư An nói lại câu mà mới nãy anh đã nói, "Bé cưng à, anh không thể không dám thừa nhận, hãy suy nghĩ lại bản thân một chút đi, anh phải hiểu rõ trình độ của mình như thế nào chứ."
"Thế lúc ở trên giường là ai vẫn luôn kêu khóc nói chịu không nổi vậy?" Thẩm Trọng Thành cũng bắt đầu nhắc lại chuyện cũ.
"Đó là vì diễn xuất của em tốt." Tạ Dư An nói khoác không chớp mắt, "Vì không muốn anh buồn nên em mới luôn diễn như vậy."
Thẩm Trọng Thành cười cợt: "Hai mươi lần của em cũng là diễn à, cũng đỉnh ghê hén."
"Đã bảo là vì diễn xuất của em tốt, em có thể diễn đến lần thứ hai mươi là vì em có bản lĩnh, anh có được thế không? Anh không được, anh yếu lắm." Tạ Dư An ỷ vào việc núi cao hoàng đế xa, hiện tại Thẩm Trọng Thành không bắt được cậu mà bắt đầu khoác lác.
Thẩm Trọng Thành tức giận cười gằn: "Được, xem như em có bản lĩnh, chờ khi anh sang đó thì em cứ tiếp tục diễn lần thứ hai mươi cho anh xem."
Khoác lác phút chốc sảng khoái, liên tục khoác lác vẫn rất sảng khoái.
Cơ mà thật ra Tạ Dư An đã có chút run, nhưng cậu vẫn cố giả bộ bình tĩnh mà tiếp tục nói: "Để xem tâm trạng như nào đã."
Thẩm Trọng Thành cũng biết là Tạ Dư An đã thấy sợ: "Bây giờ còn hếch mặt hóng hách nữa không? Không diễn nữa à?"
Tạ Dư An suy sụp theo lời anh: "Ừa, tính cách được xây dựng vỡ nát rồi."
"Bé cưng, tối nay em rất ngang ngược, chắc là trình độ một đêm diễn hai mươi lần ngang ảnh đế nên em mới tự tin như vậy. Ngủ ngon, ngủ sớm đi." Lúc Thẩm Trọng Thành tức giận hoặc làm chuyện xấu mới gọi Tạ Dư An là bé cưng, "Thừa dịp bây giờ ngủ nhiều chút đi, mấy ngày nữa em sẽ không được ngủ đâu, anh sẽ tới trao tặng cho em giải ảnh đế Kim Tượng, chắc chắn em sẽ vui vẻ đến phát khóc, thích đến nỗi cả đêm ngủ không được, hôn em nà, yêu em nà."
Tạ Dư An: "...."
Tạ Dư An cũng không ngờ chuyện này đến cuối cùng lại phát triển đến bước này, giống như Tiền Xán đã nói, cậu thật sự chưa nói xấu câu nào về Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu, thế nhưng hiện tại khéo Thẩm Trọng Thành đã đối đầu với hai người họ rồi.
Thấy Thẩm Trọng Thành đang muốn cúp điện thoại, Tạ Dư An vội ngăn anh lại, muốn nói thêm vài câu yêu thương để lấy lòng Thẩm Trọng Thành, để xem có thể cứu vớt được cái mông của mình hay không: "Ông xã ông xã, em muốn hỏi anh câu này."
Thẩm Trọng Thành mỉm cười nói: "Mời hoàng thượng hỏi."
Tạ Dư An nghe anh xưng hô kiểu đó với cậu thì suýt chút nữa bị sặc, thế nhưng điều cậu muốn hỏi cũng đúng lúc có liên quan: "Nếu như anh vào hậu cung của em, ngay từ đầu chỉ là tú nữ, anh cảm thấy đến cuối cùng anh sẽ leo lên vị trí nào?"
Vốn dĩ Tạ Dư An tính toán rằng mặc kệ Thẩm Trọng Thành trả lời vị trí nào thì cậu sẽ lập tức nói ra mấy câu âu yếm "Không cần biết anh ở vị trí nào, em chắc chắn anh sẽ là người duy nhất có trong hậu cung của em".
Kết quả Thẩm Trọng Thành lại cười lạnh một tiếng: "Còn có thể thế nào? Người đẹp thì đẹp tới chết thôi."
Nói xong liền cúp điện thoại, cũng không cho Tạ Dư An có thời gian bày tỏ lời âu yếm.
Tạ Dư An: "..."
Oa! Rồi xong!
Thẩm Trọng Thành hình như giận thật rồi!
Hiện tại Tạ Dư An không muốn diễn một đêm hai mươi lần, cậu làm sao có thể diễn được cảnh kinh khủng như vậy?
Sang hôm sau Tạ Dư An vác theo khuôn mặt u sầu đến phim trường, luôn tự hỏi phải làm thế nào để dỗ cho Thẩm Trọng Thành vui vẻ, để anh buông tha việc một đêm hai mươi lần với cậu, nếu như làm thật thì khéo hôm sau cậu không thể xuống giường được, Tạ Dư An hận không thể quay ngược về lại tối hôm qua để đánh thức bản tính tự cao phách lối của bản thân.
Cậu thật sự rất lo lắng, vì vậy mà gần như tất cả mọi người có mặt ở phim trường đều nhìn ra cậu có tâm sự, với cả tâm trạng rõ ràng là không được tốt lắm.
Bởi vì sắc mặt của Tạ Dư An hôm nay không tốt cho nên Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu cũng theo đó mà đóng phim càng cẩn thận hơn, thế nhưng khi hai người bọn họ đối mặt diễn với nhau thì cái cảm giác âm thầm ghen ghét đối phương vẫn chưa biểu hiện tốt. Ngỗi Chính Côn không phải rất hài lòng, nhưng cũng không có ý định để tiến độ dậm chân ở chỗ này, vì vậy mà dự định sẽ không quay cảnh bọn họ đối mặt diễn nữa, trước tiên quay những cảnh khác rồi nói sau.