Cậu không phải bởi vì Thẩm Tiêu Hồng nói ra những lời không công bằng hay là khác với thực tế, rằng chị sai rồi, ngoại trừ lần đầu tiên thì những phát sau đều không có nhanh, Tạ Dư An cau mày chỉ đơn giản là không muốn nghe ai nói xấu Thẩm Trọng Thành, dù cho người đó có là chị gái của anh.
Cái suy nghĩ phải bảo vệ Thẩm Trọng Thành đã lấn áp lí trí trong đầu Tạ Dư An, cậu cũng không rảnh quan tâm đến bộ dạng của mình hiện tại như thế nào hay bên ngoài có biết bao nhiêu người đứng, cậu kéo cửa ra rồi nói với Thẩm Tiêu Hồng: "Chị Tiểu Hồng, chị không được nói anh ấy như vậy____"
Thế nhưng Tiền Xán lại mở miệng trước cậu một bước, nghiêm túc sửa lại câu nói của Thẩm Tiêu Hồng: "Cô Thẩm, nói như vậy là không được, Hửm? Dư An Nhi, cậu ra ngoài làm gì?"
"Bên ngoài có người đấy, cậu ra đây làm gì?" Tiền Xán vội vàng đẩy Tạ Dư An trở lại.
Thẩm Tiêu Hồng cũng sửng sốt một chút, đem cửa kéo lại cho tốt rồi căn dặn Tạ Dư An: "Cậu đừng đi ra."
Tạ Dư An đứng cách cánh cửa, vẫn không quên lặp lại: "Chị không thể nói anh ấy như vậy."
"Được được được, chế không nói." Thẩm Tiêu Hồng thấy mình chọc Tạ Dư An tức giận thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tạ Dư An vẫn bảo vệ Thẩm Trọng Thành đến như vậy, cho nên cũng không dám nói bậy về Thẩm Trọng Thành nữa, chỉ sợ đem em dâu giận đến khóc, tiếp đó sẽ lại bị ám ảnh bởi bóng ma lúc còn bé một lần nữa.
Mà Tiền Xán vẫn còn đang nghiêm túc giảng đạo lý với Thẩm Tiêu Hồng: "Cô Thẩm, nói em trai mình như vậy là không tốt, cho dù cậu ta không nghe được thì cũng không thể nói, bởi vì đàn ông sợ nhất là nhanh."
Anh ta luôn mồm gọi Thẩm Tiêu Hồng là "cô Hồng", thế nhưng cái dáng vẻ nghiêm khắc chín chắn kia thật ra lại có vài phần giống đám người nhà họ Thẩm, Thẩm Tiêu Hồng từ bé đã có khoảng thời gian phản nghịch cho nên không ít lần bị phạt quỳ nhà thờ tổ, cho nên rất sợ những người mở mồm răn dạy như thế này, vì thế mà liền theo phản xạ mà cúi đầu nhận sai: ".....Dạ dạ dạ."
Sau khi nói xong Thẩm Tiêu Hồng lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm, nhíu mày trả lời một câu: "Cũng đâu phải chỉ đàn ông mới sợ, đàn bà không phải cũng sợ sao?"
Tiền Xán hỏi cô: "Sợ cái gì?"
Thẩm Tiêu Hồng nói: "Sợ đàn ông của mình nhanh ấy."
Tiền Xán: "..."
Thẩm Tiêu Hồng: "..."
Sau khi nói xong hai người đều im lặng, Tạ Dư An đứng cách cánh cửa nghe thấy đoạn nói chuyện của cả hai cũng đơ người không biết nên nói gì, mà Thẩm Trọng Thành không biết từ lúc nào đã từ trên giường bước xuống, từ phía sau bước đến ôm lấy cậu, ghé sát vào lỗ tai cậu mà cười nhẹ nói: "Vẫn còn che chở anh như thế à?"
"Suỵt___" Tạ Dư An không có chú ý đến lời Thẩm Trọng Thành nói, cậu chỉ sợ âm thanh của anh bị Thẩm Tiêu Hồng với Tiền Xán đứng ngoài cửa nghe được, vội vàng giơ tay lên che miệng anh lại không cho nói chuyện.
Đôi mắt của Thẩm Trọng Thành lộ ra nơi kẽ tay Tạ Dư An nhìn thật sâu vào cậu, bên trong tràn đầy ý cười, cũng không có vì bị Thẩm Tiêu Hồng nói "nhanh" mà tức giận.
Anh đem tay của Tạ Dư An kéo xuống, cùng cậu mười ngón đan nhau, nhẹ nhàng đem Tạ Dư An đẩy lên cánh cửa mà hôn môi, động tác vô cùng dịu dàng và triền miên, mang theo cảm giác tràn đầy lưu luyến không muốn rời xa nhau___ người bên ngoài đi lại gấp gáp vội vã, tiếng xôn xao ồn ào của bọn họ không hề nhỏ, thế nhưng âm thanh hôn môi của cả hai trong phòng lại nghe vô cùng rõ ràng.
Sự khẩn trương cùng cảm giác kích thích kéo lí trí của Tạ Dư An lại, cậu nắm lấy tóc của Thẩm Trọng Thành, dùng sức vừa đủ mà kéo anh ra, cậu liếm liếm môi rồi nhíu mày nhỏ giọng nói: "....Đừng hôn."
Nói xong Tạ Dư An còn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thẩm Trọng Thành, hỏi anh: "Anh___ đang không vui có phải không?"
Thẩm Trọng Thành nhếch môi một cái, nhướn mày nói: "Đối với em thì không."
Vậy thì chính là tức giận đối với Thẩm Tiêu Hồng.
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại nhanh chóng giải thích với Tạ Dư An: "Cái miệng của Thẩm Tiêu Hồng từ lúc còn bé đã như vậy rồi, cho nên hai bọn anh lúc đó đánh nhau không ít lần. Nhưng vào lúc đó, em lại thường xuyên bảo vệ anh, Thẩm Tiêu Hồng vừa nói thì em sẽ khóc lên."
Rõ ràng khi đó Tạ Dư An cũng chỉ bé có một cục, Thẩm Tiêu Hồng chỉ cần một đầu ngón tay là có thể quật ngã cậu, thế nhưng mỗi lần mà nghe được Thẩm Tiêu Hồng nói bậy về Thẩm Trọng Thành thì vành mắt Tạ Dư An sẽ hồng hồng cản trước mặt anh, sau đó nhíu chặt mày mà nói với Thẩm Tiêu Hồng: "Chị Tiểu Hồng, chị không thể ăn hiếp anh Bá Hổ."
Ngay từ đầu chỉ là đỏ mắt khóc thút thít, nói đến phía sau thì y như người bị chửi chính là bản thân mà bắt đầu oa oa khóc lớn lên, khóc đến mức tay chân của Thẩm Tiêu Hồng luống cuống cả lên không biết phải làm như thế nào, sau đó thì bị quản gia của nhà họ Thẩm đưa đi quỳ nhà thờ tổ____ Phương diện giáo dục của nhà họ Thẩm luôn luôn là nam nữ bình đẳng, Thẩm Trọng Thành và Thẩm Tiêu Hồng đánh nhau thì bọn họ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, sau khi đánh nhau thì cả hai cùng đi đến nhà thờ tổ mà quỳ, mà bởi vì người nhà họ Thẩm đều phải yêu thương lẫn nhau cho nên mấy đứa đánh người trong nhà thì chính là sai, về phần lỗi của người nào thì người đó sẽ quỳ lâu hơn một chút.
Thế nhưng nếu như mấy đứa ăn hiếp đứa nhỏ của nhà người ta đến phát khóc thì đúng là không biết xấu hổ, chờ quỳ nhà thờ tổ với ăn đòn đi.
Thẩm Tiêu Hồng không phải là một người tốt đẹp mọi mặt, ví dụ như cô nàng sẽ không bao giờ thay đổi được tật xấu của bản thân, Thẩm Trọng Thành lúc chưa gặp được Tạ Dư An thì lúc đánh nhau với cô không chiếm được bao nhiêu lợi thế, chờ về sau gặp được cậu thì Thẩm Trọng Thành lại luôn nằm ở phần thắng, bởi vì Thẩm Tiêu Hồng vừa nói anh thì Tạ Dư An liền khóc, kết quả cô còn phải đi quỳ nhà thờ tổ, sau vài lần thì Thẩm Tiêu Hồng cũng không dám nói bậy về Thẩm Trọng Thành trước mặt Tạ Dư An nữa.
Tạ Dư An đối với những chuyện lúc bé giữa cậu và Thẩm Trọng Thành thật ra không nhớ được nhiều lắm, mặc dù có chút ấn tượng, thế nhưng những kí ức này giống như đã bị một tấm vải mỏng bao lấy toàn bộ, luôn trong trạng thái rất mơ hồ, hiện tại Thẩm Trọng Thành một lần nữa nhắc đến thì những hình ảnh kia đột nhiên lại hiện lên rõ ràng hơn.
Tạ Dư An mím môi, ôm cổ Thẩm Trọng Thành rồi khẽ nói: ".... Dù sao thì chị ấy cũng không thể ăn hiếp anh."
Thẩm Trọng Thành cúi đầu, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu: "Ồ? Lẽ nào là vì bả nói anh chậm sao, chồng em không chỉ không chậm, mà lại còn lớn nữa____"
Nhắc đến chuyện giường chiếu là da mặt Tạ Dư An trở nên mỏng lét, nghe Thẩm Trọng Thành nói chuyện đồi trụy thì ngay lập tức đem người đẩy ra, thẹn thùng không vui mà nói: "Anh ngủ trong tủ quần áo đi!"
Thẩm Trọng Thành cười cười lui về phía sau vài bước, tiếp đó kéo lấy tay Tạ Dư An một lần nữa, nói: "Cục cưng, em vừa nãy có nói anh không có hầu hạ em, đến đây đi, leo lên giường, em muốn chồng em hầu hạ như thế nào cũng được hết."
"Em không muốn anh hầu hạ, anh đi xem show giải trí đi." Tạ Dư An muốn chạy, nhưng lại bị Thẩm Trọng Thành ôm lấy eo mang về giường.
Ngọn đèn dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tạ Dư An cuối cùng cũng được tắt đi, tiếp đó Thẩm Trọng Thành thật sự không làm gì Tạ Dư An hết, giống như lời mà anh vừa mới nói, một mực "hầu hạ" Tạ Dư An.
Lúc đầu Tạ Dư An quả thật có hơi ngượng ngùng, thế nhưng rất nhanh đã vào được trạng thái, cậu ôm lấy mặt Thẩm Trọng Thành mà hôn lên, đầu tiên là trán, tiếp đó hôn dần xuống sống mũi, cuối cùng liếm lên đôi môi Thẩm Trọng Thành một cái rồi tách ra.
Bởi vì trong phòng tối đen mà hai người không thể nào nhìn rõ được mặt nhau, thế nhưng Tạ Dư An có thể cảm nhận được sự cổ vũ cùng ý cười trong mắt Thẩm Trọng Thành, cũng như Thẩm Trọng Thành có thể cảm nhận được sự rụt rè cùng trân trọng trong mắt Tạ Dư An.
Cả hai im lặng một lúc, sau đó Tạ Dư An đưa tay cởi bỏ lớp áo ngủ lúc nãy mặc vội ra, Thẩm Trọng Thành từ lúc bị cắt ngang chuyện vui cũng chưa mặc lại đồ cho nên hiện tại hai người đều đã không còn mặc gì trên người. Hô hấp của cả hai ngày càng nặng, Tạ Dư An hít sâu một hơi, sau đó sờ đến phần hông của Thẩm Trọng Thành, một tay nắm lấy eo anh, một tay thì cầm lấy vật đã mềm được một nửa ngậm vào.
"Hừ." Thẩm Trọng Thành hừ nhẹ, đưa tay giữ lấy đầu Tạ Dư An đẩy vào sâu hơn.
Tạ Dư An mút vào vài cái rồi lại nhả ra, dùng tay vuốt bao quy đầu lên xuống vài lần rồi lại mút vào, Thẩm Trọng Thành khẽ cúi người về phía trước, một tay vuốt tóc Tạ Dư An, một tay thì lần mò đến mông cậu xoa nắn.
"Khục, khụ...." Bởi vì Thẩm Trọng Thành đẩy tay hơi mạnh mà Tạ Dư An bị sặc, cậu lắc đầu tỏ ý muốn ngồi dậy, nước bọt chưa kịp nuốt thấm ướt cả cái cằm nhỏ nhắn. Hiện tại cả hai đã dần thích ứng được với bóng tối cho nên đã lờ mờ thấy được nhau, Tạ Dư An có chút mê man nhìn Thẩm Trọng Thành, nhưng không được bao lâu thì cậu đưa tay đẩy Thẩm Trọng Thành hơi ngả ra sau, tiếp đó một tay giữ vai anh, một tay lại giữ vật cứng của Thẩm Trọng Thành rồi chậm rãi ngồi xuống.
"A." Tạ Dư An khẽ hít một hơi qua kẽ răng, mặc dù lúc nãy đã được mở rộng cùng đâm vào trong, thế nhưng vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà lỗ nhỏ đã tự động co lại một chút, lúc này đâm vào lại thấy có hơi xót cho nên giữ tư thế này vài giây sau đó mới dần hạ thấp xuống.
"Ha..." Thẩm Trọng Thành chống hai tay ra phía sau, nhắm mắt cảm nhận người anh em của mình được lỗ nhỏ của Tạ Dư An bao lấy, cảm giác ấm nóng quen thuộc khiến anh muốn dẹp mẹ cái gì mà "hầu hạ" đi, chỉ muốn ngay lập tức vùng dậy chịch chết cậu.
Sau vài lần nâng lên hạ xuống, Tạ Dư An đã quen với tiết tấu cho nên dần đẩy nhanh tốc độ, cậu cúi xuống tìm đến môi Thẩm Trọng Thành mà liếm mút, hai người hé miệng cuốn lấy lưỡi nhau, Tạ Dư An nhấp được một lúc thì cảm thấy bắp chân mỏi vô cùng, vì thế liền quỳ hẳn xuống giường, Thẩm Trọng Thành thấy thế thì hơi cúi người về phía trước, hai tay đỡ lấy mông cậu.
"Em giỏi không?" Tạ Dư An rõ ràng oải muốn xỉu rồi nhưng vẫn cố giành lấy lời khen ngợi của Thẩm Trọng Thành.
"Ừm, em giỏi lắm." Thẩm Trọng Thành bị cậu moe muốn nổ tim, lắc đầu cười rồi cúi đầu hôn lên lồng ngực trắng nõn của cậu, tiếp đó liếm liếm hai hạt đậu rồi hé miệng cắn lấy.
"A...ư.." Tạ Dư An bị cắn bất ngờ không kịp đề phòng mà rên ra tiếng, theo phản xạ mà đưa tay giữ lấy đầu Thẩm Trọng Thành. Không biết có phải bởi vì trong cơn đau còn có sự sung sướng hay không mà ý nghĩ muốn đẩy Thẩm Trọng Thành ra lập tức của Tạ Dư An đã được đổi thành kéo lại càng sát hơn. Tạ Dư An còn rất phối hợp ưỡn cao ngực cho anh tiện mút mát.
"Thích sao?" Thẩm Trọng Thành hơi ngừng lại mà ngẩng đầu lên nhìn Tạ Dư An, thế nhưng mới chỉ vừa thấy hàng lông mày của cậu nhíu lại đã bị cậu ép cúi xuống, Thẩm Trọng Thành bật cười không hỏi nữa, tiếp tục nhiệm vụ thỏa mãn Tạ Dư An.
Sau khi bắn phát đầu tiên, cả hai dựa vào nhau thở dốc một lát để ổn định lại nhịp thở, Tạ Dư An ôm chặt cổ Thẩm Trọng Thành, nơi liên kết của cả hai vẫn còn đang gắn chặt, Thẩm Trọng Thành cũng không muốn rút ra ngoài. Được một lúc thì Tạ Dư An hơi nhích ra ngoài một chút rồi chậm rãi xoay người lại trong khi vật cứng của Thẩm Trọng Thành vẫn còn bên trong cậu.
"Ha..." Cả người Tạ Dư An đều đang run rẩy, phải cố hết sức mới có thể xoay người đưa lưng về phía Thẩm Trọng Thành. Cậu chống tay xuống giường, thử nâng mông lên rồi hạ xuống, những tư thế tốn sức như thế này cậu chưa từng thử qua cho nên có chút vất vả, hiện giờ Tạ Dư An quả thật muốn khóc lắm, ai bảo vạ miệng cơ, biết Thẩm Trọng Thành gài cậu rồi còn đâm đầu vào. Thế nhưng cũng may cậu là người co được thì có thể dãn được, cũng không quan tâm đến chuyện mặt mũi gì nữa, vì thế mà sau khi hạ quyết tâm, cậu liền cắn nhẹ môi dưới xoay đầu lại nói với Thẩm Trọng Thành: "Anh Bá Hổ, em mệt.....anh chơi em đi."
Thẩm Trọng Thành: "......"
Thẩm Trọng Thành có cảm giác dây thần kinh trong đầu mình đều đã bị đứt sạch sau khi nghe cậu nói ra câu đó, cũng không quan tâm cái gì nữa mà nhào dậy giữ chặt lấy mông cậu thúc vào. Mỗi một cú thúc thì lông mày anh lại nhíu càng chặt, tốc độ cũng theo đó mà ngày càng nhanh, thậm chí không kìm được mà mất luôn lí trí phun ra một câu, "Học được thói dâm đãng như thế ở đâu hả? Có phải chồng em không thỏa mãn được em cho nên mới ra ngoài ăn vụng với anh hay không?"
Tạ Dư An đột nhiên bị Thẩm Trọng Thành giữ chặt đâm muốn tắt thở, bên tai đều là âm thanh "bạch bạch" phát ra từ nơi xấu hổ đó, trong đầu vốn đã loạn mà giờ còn nghe được câu không rõ đầu đuôi này thì có hơi sửng sốt một chút, thế nhưng rất nhanh đã hiểu ra là Thẩm Trọng Thành đang nhập vai, vì thế liền hùa theo Thẩm Trọng Thành: "Đúng vậy, anh chơi em sướng hơn anh ta nhiều..... A."
Tạ Dư An vừa nói hết câu đã bị thúc mạnh một cái mà đổ người về phía trước theo kiểu quỳ, Thẩm Trọng Thành cũng theo đó mà đổi thành quỳ xuống tiếp tục chơi cậu bằng tư thế khác.
"A.... a.... anh....chậm thôi." Tạ Dư An choáng váng rồi, cảm giác vừa thốn lại vừa sướng khiến cậu muốn phát điên, bên trong khe mông liên tục phát ra âm thanh "lép nhép" cực kỳ dâm dục thế nhưng nghe vào tai lại hưng phấn vô cùng, cậu cuộn tròn ngón chân, hai tay quơ quào loạn xạ, thậm chí sướng đến không khép nổi miệng mà liên tục rên a a.
Tiếng thở dồn dập của cả hai trong bóng tối vang lên vô cùng rõ ràng, lúc gần đạt cao trào, Tạ Dư An cảm thấy như có rất nhiều tia sáng chiếu về phía cậu, Chúa còn cười với cậu luôn rồi!.
Thẩm Tiêu Hồng và Tiền Xán rời đi lúc nào Tạ Dư An cũng không biết, thế nhưng Vưu Hân bởi vì tối hôm qua bị trận mưa lạnh xối từ trên trần nhà xuống mà sang hôm sau liền xin nghỉ ốm, không xuất hiện ở đoàn phim, Thẩm Trọng Thành và Tiền Trấn Xuyên hôm nay cũng không có tới, vả lại sau này bọn họ cũng sẽ không tới nữa_____ kết thúc chuyến thăm đoàn phim.
Tựa như một số bình luận nghi ngờ của khán giả, đám người Thẩm Trọng Thành sẽ không thể nào rảnh rỗi mà có thể mỗi ngày đều đến thăm, nếu thật sự là như vậy thì những lời antifans nói bọn họ cố ý làm dáng chính là sự thật.
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành vẫn còn ở tạm khách sạn gần đoàn phim, mỗi ngày đều không chê mệt mà chạy một vòng lớn từ Ánh Quang sang bên này.
Tạ Dư An sờ lên quầng thâm trên mắt mình, đang suy nghĩ xem tối nay nên ở bên nào, nhưng dù cho cậu không đi tìm Thẩm Trọng Thành thì cũng khó đảm bảo anh ấy sẽ không lén trốn vào phòng cậu mà chờ, nhưng cậu thật sự cần phải khuyên Thẩm Trọng Thành bớt dâm dục một chút, chứ cứ tiếp tục như này nữa thì quầng thâm của cậu sẽ đen đến không đỡ được.
Tạ Dư An đang vô cùng xoắn xuýt, lúc nghỉ ngơi Tiền Xán bước đến ngồi bên cạnh cậu hỏi một câu: "Dư An Nhi, tối hôm qua ông chủ Thẩm có phải ở trong phòng của cậu hay không?"
Chỉ bằng một câu nói mà Thẩm Tiêu Hồng có thể phát hiện ra, Tạ Dư An cảm thấy Tiền Xán không có lí do gì mà không phát hiện ra cả, vì thế liền thừa nhận: "....Đúng vậy."
Ai ngờ Tiền Xán sau khi nghe xong lại lắc đầu.
Tạ Dư An cho rằng Tiền Xán cảm thấy như vậy là không được, cậu suy nghĩ một lúc rồi cũng khẽ cau mày nói: "Tôi cũng hiểu như vậy là không tốt, lần sau tôi...."
"Hả? Tôi có thấy không được đâu." Tiền Xán "ơ" một tiếng, rõ ràng cp phát đường như này anh ăn còn không kịp thì sao lại thấy không được, nếu như anh thấy không ổn thì tối qua đã không giúp đỡ che chở Tạ Dư An rồi.
Tiền Xán dùng cằm hất hất về phía đạo diễn Lạc Du, lặng lẽ nói với Tạ Dư An: "Tôi là muốn nói với cậu, đạo diễn nổi giận với Vưu Hân.
Hiện tại đang là phân cảnh của Thẩm Tiêu Hồng và Mâu Bách Hiên, hai người bọn họ chính là nhân vật chính, cảnh quay vô cùng quan trọng, thế mà Lạc Du lại không ở lại xem mà đi sang bên cạnh nghe điện thoại, Tạ Dư An vừa mới nghĩ miên man cho nên không có để ý, bây giờ Tiền Xán nhắc đến mới phát hiện ra.
Lạc Du đứng cách bọn họ không xa, cho nên vẻ cau mày cùng không vui của cô Tiền Xán và Tạ Dư An đều có thể thấy rất rõ ràng, còn có thể nghe loáng thoáng được giọng nói của cô___ "Xin nghỉ... lại xin nghỉ, dính chút nước mà đã bị bệnh, Thẩm Tiêu Hồng còn có cảnh diễn dưới mưa kia kìa, người ta dính nước lâu như vậy... cũng không có nghe xin nghỉ..."
Lồng ngực Lạc Du phập phồng gấp gáp, suýt chút nữa đã trực tiếp chửi Vưu Hân ẻo lả.
Cô là một đạo diễn có tính tình tốt, đối với diễn viên vô cùng tôn trọng, đối với tác phẩm của mình lại càng có trách nhiệm, cho nên danh tiếng của Lạc Du trong giới vô cùng tốt, hội mê phim đối với việc cô làm đạo diễn 《 từng gặp nhau 》 cũng cực kỳ chờ mong, bởi vì tất cả mọi người đều nghĩ có Lạc Du ở đây thì,.... ít nhất sẽ không giống những phim khác, đem nội dung nguyên tác thay đổi hoàn toàn.
Mà bây giờ cô lại bị chọc giận thành như vậy, rõ ràng là Vưu Hân nhất định đã làm sai lầm gì vô cùng nghiêm trọng.
Mà theo tình huống trước mắt thì Vưu Hân xin nghỉ vì lí dó tối hôm qua ngấm nước, bị sốt nên mới phải đi bệnh viện, mặc dù có không ít nghệ sĩ lết cái thân bệnh tật để tiếp tục diễn, thế nhưng thực sự chịu không nổi mà phải xin nghỉ thì cũng là chuyện bình thường, Lạc Du không thể bởi vì như thế mà tức giận đi?
"Cậu không có hay ở lại đoàn phim cho nên không có phát hiện Vưu Hân cũng không hay ở đây, thời gian quay bù cảnh đều không tìm được gã, có đôi khi liên tiếp một hai ngày đều không ở đây cho nên không có cách nào quay được cả, phân cảnh của gã với Miêu Tiểu Tư cũng bị chậm trễ: "Tiền Xán giải thích cho Tạ Dư An hiểu.
Câu "thời gian là vàng bạc" được áp dụng cho rất nhiều nơi, đoàn phim cũng không ngoại lệ.
Càng là đoàn phim chế tác lớn thì thời gian liền vô giá quý giá, phí thuê phim trường, thợ quay phim, phụ trách ánh sáng cùng hậu cần, tất cả đều cần chi tiền, tiến độ mà bị trễ thì đoàn phim phải bỏ tiền ra nhiều hơn, cho nên Vưu Hân không chỉ là mình gã bị trì hoãn bởi chậm chạp không kết thúc được phân cảnh mà Miêu Tiểu Tư cũng sẽ bị gã liên lụy theo, điều này cũng ảnh hưởng rất lớn đến lịch trình được sắp xếp trước của cô nàng.
Tuy rằng không phải là không có cách giải quyết____ có thể bỏ hết phần của Vưu Hân khỏi những cảnh quay, thế nhưng nếu như vậy thì rất khó đảm bảo rằng chuyện chỉnh sửa này không ảnh hưởng lớn đến bộ phim.
Tạ Dư An tuy rằng cũng hay xin nghỉ, nhưng cậu là vì muốn lên lớp, thời khóa biểu của cậu Lạc Du cũng giữ một bản, ngoại trừ thời gian đi học bên ngoài thì Tạ Dư An đều ở phim trường, cho nên tiến độ bên này của cậu không có bị trì hoãn.
Vưu Hân vì cái gì mà lại xin nghỉ nhỉ?
Tạ Dư An suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở to hai mắt nói với Tiền Xán: "Gã không phải là đi đóng nhiều phim cùng lúc đấy chứ?"
Chả trách Vưu Hân không tham gia show giải trí 《 Những điều chân thực tại đoàn phim 》, bởi vì dù gã có tham gia cũng sẽ không có tác dụng gì, bên tổ quay phim căn bản là không quay được gã, nói không chừng còn bị người ta phát hiện là gã đóng nhiều phim cùng lúc.
Mà Tiền Xán lại trực tiếp khẳng định: "Gã chính là đóng nhiều phim cùng lúc."
"Trước đây gã giống như cậu vậy, trên mặt luôn luôn lộ quầng thâm đen xì, tôi còn tưởng gã ngủ không ngon giống cậu, thế nhưng đằng sau lại phát hiện gã rời khách sạn vào lúc nửa đêm." Tiền Xán nói, "Gã chắc là đi sang phim trường khác quay cảnh đêm đi, gần đây bên đoàn phim kia bắt đầu quay ban ngày cho nên Vưu Hân mấy ngày nay cũng bắt đầu xin nghỉ."
"Thế nhưng đoàn phim nào mà lại quay phim lúc nửa đêm?" Tạ Dư An rất kì quái.
"Hằng Nhất đầu tư một bộ phim điện ảnh mới là 《 Thương Lôi Phong 》, đã hoàn thành rồi." Tiền Xán lấy điện thoại di động ra đưa cho Tạ Dư An xem, "Đoàn phim vừa mới đăng weibo vào hôm qua, nói vì để cho diễn viên cảm nhận được cảnh đêm chân thật mà đã chạy đến núi Thù Man quay phim, tất cả mọi người đều vô cùng khổ cực, còn đăng lên một tấm ảnh, cậu xem thử đây là ai."
Tiền Xán chỉ vào một chàng trai áo trắng đứng dưới góc phải trong ảnh chụp chung cho Tạ Dư An xem, chàng trai kia có khuôn mặt ưa nhìn, một bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng nhanh nhặn, bất ngờ lại chính là Vưu Hân. Tiền Xán lắc đầu nói: "Tôi nghĩ đạo diễn Lạc nhất định là chưa thấy được cái weibo này, nếu thấy rồi thì cô nàng chắc chắn không bình tĩnh như vậy được đâu."
Tạ Dư An ngẩng đầu nhìn Lạc Du sau khi cúp điện thoại vẫn không yên lòng, nghĩ cô nàng bây giờ hoàn toàn không dính dáng gì đến chữ "bình tĩnh" nữa.
Một diễn viên đồng thời quay ở nhiều phim trường, trừ khi là người đó rất nổi tiếng hoặc có người chống lưng, đạo diễn muốn dùng người đó hoặc là bắt buộc phải dùng, hoặc là trước đó người nọ với đạo diễn đã từng có liên lạc, đạo diễn sẽ đối với hành vi của người đó là nhắm một mắt mở một mắt, nếu không thì đây chính là một tối kị. Không có đạo diễn nào lại thích diễn viên trong đoàn tham gia nhiều đoàn phim, bởi vì đây là một loại hành vi không kính nghiệp.
Lạc Du mặc dù không có nói rõ, thế nhưng cô đã sớm nhờ trợ lý liên hệ với tất cả diễn viên để xác nhận lịch trình, tương đương với việc nhắc khéo với mọi người rằng, cô không hy vọng sau khi bắt đầu quay mà còn có người đóng nhiều phim cùng lúc, nếu có thì phải nói sớm một chút để có thể theo đó mà điều chỉnh được thời gian bắt đầu quay phim, nhưng khi đó Vưu Hãn không có ý kiến gì, cũng không có nói cho Lạc Du biết rằng gã lúc đó còn chưa có quay xong phim điện ảnh 《 Thương Lôi Phong 》.
Nếu như tất cả diễn viên trong đoàn đều đi đóng nhiều phim thì thôi bỏ đi, đám người Thẩm Tiêu Hồng, Mâu Bách Hiên, Hạ Tự chỉ cần tùy tiên kéo ra một người thì đều là trùm lưu lượng, thế nhưng bọn họ lại ở phim trường quay cho tốt chứ không ra ngoài chạy chương trình cùng các hoạt động công cộng khác thì Vưu Hân dựa vào cái gì mà làm như thế?
"Dư An Nhi, cậu cảm thấy tôi có nên nói chuyện này với đạo diễn Lạc không?" Tiền Xán hỏi Tạ Dư An.
Tạ Dư An suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh có thể tìm cách nói bóng gió với đạo diễn Lạc nhưng không nên nói trực tiếp cho cô ấy biết, nếu không sẽ bị Vưu Hân ghi hận."
"Tôi nghĩ cách nói bóng gió với Miêu Tiểu Tư một chút vậy, không phải cô ta rất đáng thương sao." Tiền Xán lấy lại điện thoại, tối hôm qua mấy người bọn họ chơi Củng Trư đã thành lập được tình bạn bài bạc, "Hơn nữa tôi thấy Vưu Hân đã sớm ghi hận tôi rồi, ai bảo mỗi lần gã muốn dụ dỗ cậu thì đều bị tôi quấy rối."
"Anh cẩn thận một chút, Vưu Hân... có người chống lưng." Tạ Dư An cũng rất biết ơn Tiền Xán cho nên liền nói cho anh biết, "Anh họ của Vưu Hân là Vưu Dương, là một trong những cổ đông lớn của Hằng Nhất."
"Tôi biết gã có người chống lưng, nếu không đạo diễn Lạc sao phải khách khí rồi cho gã xin nghỉ nhiều như vậy? Gã mới debut liền có thể đóng phim sao? Chỉ bằng cái kĩ năng diễn xuất gà mờ của gã à." Nhắc đến kĩ năng diễn của Vưu Hân, Tiền Xán có chút khinh thường, cũng có chút hậm hực, "....Nhưng mà phía sau của gã lớn như vậy à?"
Tiền Xán quanh năm trà trộn ở chốn thị phi giới giải trí đã nghe qua cái tên Vưu Dương này, anh ta cùng với loại có nhiều tiền như Nhậm Văn Ký không giống nhau, thế lực phía sau nhà họ Vưu rắc rối phức tạp hơn, cũng khó trách đạo diễn Lạc sẽ đối với Vưu Hân khách khí một chút.
Tạ Dư An cười: "Anh biết gã có gia thế vậy mà tối hôm qua còn nói chuyện ngứa đòn với gã như vậy sao?"
Tạ Dư An nhìn Tiền Xán đang chăm chú bày ra vẻ mặt nghiêm túc, không nhịn được muốn ôm anh ta một chút, liền vừa giơ hai tay vừa nói: "Xán Nhi, quen biết anh thật tốt."
"Ây da, tôi biết là tôi biết, nhưng cậu đừng có táy máy tay chân với tôi." Tiền Xán dùng hai ngón tay đẩy bả vai cậu ra, "Cậu bây giờ đã có người yêu rồi, phải rụt rè một chút."
"Biết rồi biết rồi." Tạ Dư An lui về, giả vờ bĩu môi tỏ vẻ tủi thân, sau đó lại nở nụ cười, hỏi Tiền Xán, "Thế nhưng anh sao lại biết nhiều tin tức quá vậy?"
Tạ Dư An nghĩ Tiền Xán thật giống báu vật, nhưng theo lý mà nói thì anh ta biết nhiều chuyện như vậy, kĩ năng diễn xuất cũng không tồi, không nên cứ luôn diễn vai phụ của vai phụ như này đi?
"...Tôi bình thường hay lướt weibo mà thôi, cậu cũng có thể lên weibo chơi một chút, dân mang rất thú vị." Tiền Xán cười ha ha về quá khứ đã qua, "Dư An Nhi này, tôi đi tiết lộ tin tức cho Miêu Tiểu Tư đây, cậu tự chơi một mình đi."
Nói xong Tiền Xán giống như bôi dầu vào chân muốn chạy đi, Tạ Dư An bắt được anh: "Khoan hãy đi, chúng ta chụp chung tấm ảnh đi."
Tạ Dư An nghĩ mình cũng đã lâu không có đăng weibo rồi, fans hẳn sẽ rất nhớ cậu, liền lôi kéo Tiền Xán chụp ảnh chung.
"Vậy được, nhưng cậu cũng không cần tới gần tôi quá." Tiền Xán vô cùng chú ý hiềm nghi, còn vẽ thêm cái *đường vĩ tuyến 38 để chia ra, vì vậy mà hai người đành phải cách nhau nửa cánh tay, phải dùng gậy chụp ảnh để chụp.
( *Vĩ tuyến 38 lần đầu tiên được đề xuất là đường chia cắt Triều Tiên năm 1902. Đế quốc Nga lúc đó muốn đặt bán đảo Triều Tiên dưới sự quản lý của nó, nhưng Đế quốc Nhật Bản lại được Đế quốc Anh thừa nhận những quyền lợi của họ ở đây. Trong một nỗ lực tránh xung đột, Nhật Bản đề nghị lấy vĩ tuyến 38 làm đường ranh giới ảnh hưởng giữa hai đế quốc. Tuy nhiên, không hề có một thỏa thuận chính thức nào và Nhật Bản sau đó kiểm soát toàn bộ Triều Tiên. [ Theo wikipedia])
Vì vậy mà cuối cùng trong tấm ảnh có gương mặt nghiêm túc của Tiền Xán, cùng gương mặt cười đến xán lạn của Tạ Dư An.
Cậu đăng ảnh lên weibo cùng với caption có ý trêu chọc Tiền Xán:【Tạ Dư An: Woa, thầy Trần thật là chín chắn, thật là lạnh lùng [ảnh chụp].】
Sau khi show 《 Những điều chân thực tại đoàn phim 》 được phát sóng, cái danh "bác sĩ Trần lạnh lùng" của Tiền Xán rất nổi, Tiền Xán cũng nói rằng gánh nặng thần tượng của anh rất lớn, cho nên căn dặn tất cả mọi người trong đoàn phim đều phải gọi anh là bác sĩ Trần, không thể để cho fan hâm mộ phát hiện ra anh đang gồng được, thế nhưng khi xem được những đoạn cut lúc anh còn trẻ trâu thì fan hâm mộ đều cười đến choáng váng, tiếp đó chạy đến dưới weibo Tiền Xán mà hỏi: 【Bác sĩ Trần, đây là show "đoàn phim chân thực" đấy, anh có thể chân thực một chút hay không?.】
Kết quả Tiền Xán còn trả lời các cô rằng: 【Đây chính là con người thật của tôi, một người đàn ông chín chắn nhã nhặn.】
Sự cố này đã bị người hâm mộ cười đến lên bảng hot search, cho nên Tiền Xán hiện tại cũng coi như là có chút danh tiếng, show 《 Những điều chân thực tại đoàn phim 》 ngoại trừ những diễn viên chính thì anh là người được khán giả hoan ngênh nhất.
Mà weibo của Tạ Dư An vừa đăng lên thì Tiền Xán cũng theo đó mà share lại: 【Tiền Xán: Đúng vậy, tôi chính là một người đàn ông chín chắn nhã nhặn như vậy.】
Sau khi cậu thấy phần share của Tiền Xán thì liền cười, mà không ít fan thường chú ý động tĩnh của ngôi sao, chỉ qua một phút thôi mà phần bình luận bên dưới weibo cậu đã muốn nổ tung rồi, Tạ Dư An tiện tay nhấn vào bình luận của mọi người một chút, vốn tưởng rằng mọi người cũng ở đây cười Tiền Xán, thế nhưng lại không ngờ phần bình luận méo xệch cả rồi____
【Tiểu Tự thích học tập: Này là cùng bác sĩ Trần công khai à?.】
【Thố Cửu: Trời quơi! Bác sĩ Trần với Dư An Nhi thông báo rồi!.】
【Thầy Cư của Tiểu Lật trả lời @Thố Cửu: Tôi lần đầu tiên thấy công tử cười đến "Xán" lạn như thế đấy.】
【Đại đội chống mại dâm: Không! Tôi không tin! Công Tử Buộc Tóc Chỏm mới real! Mau nói cho tôi biết đây không phải là thật đi!.】
【Tống Mạch Nhu trả lời @Đại đội chống mại dâm: Là thật thì chắc fan cp của bác sĩ Trần với Dư An Nhi sẽ cười đến méo miệng đi?.】
【Đèn ma nhỏ Balala: Hoàng công tử đảng tà giáo không phải sợ, công tử lập tức sẽ bị hoàng tử Nhậm cướp về thôi.】
Này là cái gì cùng cái gì đây?
Sao lại biến thành cậu với Tiền Xán thông báo?
Tạ Dư An nhìn một lúc mới nhớ ra trước kia cậu có đăng một bài lên weibo ngầm ra hiệu với mọi người rằng có người thích, mà sau khi có cái weibo đó thì cậu bây giờ lại đăng ảnh chụp chung với Tiền Xán, mọi người chắc có lẽ cho rằng người cậu thích là Tiền Xán, Thẩm Trọng Thành cũng nhắc với cậu chuyện trên mạng có người ship cậu với Tiền Xán....
Vì vậy Tạ Dư An lập tức trả lời lại @Biệt đội chống mại dâm, giải thích rằng:【Không phải, anh ấy không có "chín chắn" giống bác sĩ Trần.】
Ai ngờ cậu vừa gõ bình luận giải thích thì cư dân mạng liền bàn luận xôn xao_____
【Là quả bưởi đó: Anh ấy. anh ấy kìa!!! Nhìn thấy không? Lần này không thể nào là đánh sai được đi? Tạ Dư An thích đàn ông, hóa ra là gay:).】
【Cho phép tràn đầy sự thông minh trả lời @Là quả bưởi đó: Đã thời đại gì rồi, thích đàn ông thì làm sao?.】
【Minh Hà Ảnh Hạ: Đảng Công Tử Hoa Bách Hợp thật sự không có cơ hội sao....】
【Mười dặm Lâm An: Vì sao đều là thích đàn ông, mà đến lượt Tạ Dư An thì các người lại nói tình yêu bình đẳng, Kha Tài Cảnh với Kỳ Hiên thì lại bị chửi như chó?.】
【Thức ăn cho chó, hôm nay cũng ăn no rồi trả lời @Mười dặm Lâm An: Bọn tôi chửi Kỳ Hiên với Kha Tài Cảnh không phải bởi vì bọn họ là gay, mà là vì tình yêu của hai người bọn họ gây ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người khác.】
Tạ Dư An tiếp tục lướt thêm vài bình luận, phát hiện có không ít người nhắc đến Kỳ Hiên và Kha Tài Cảnh, cũng không biết hai người họ thả bao nhiêu thủy quân nằm vùng bên này, chờ có cơ hội sẽ nhịp nhàng bôi đen cậu, này là xem như bên kia không có cách nào tẩy trắng được cho nên trước khi chết liền muốn kéo cậu chịu tội thay sao?
Bọn họ sao còn chưa rơi đài nhỉ?
Tạ Dư An thoát khỏi weibo của mình, muốn đi search tên Kha Tài Cảnh với Kỳ Hiên xem có tin gì mới không, thế nhưng lúc này Thẩm Trọng Thành lại tìm cậu, tin tức còn rất nhạy: [Em đăng weibo là muốn cùng với Tiền Xán thông báo?]
Tạ Dư An giải thích: [Không có nha, em chỉ đăng ảnh chụp chung thôi, em có giải thích ở khu bình luận rồi.]
Những lời này sau khi được gửi đi, Thẩm Trọng Thành bên kia ngừng khoảng một phút, tiếp đó sâu kín nói một câu: [Hai chúng ta chưa từng đăng ảnh chụp chung...]