Nghiêm Thu Sương tự cho là bản thân đã văn minh lắm rồi, cũng như việc nhà họ Thẩm dọn ra nước ngoài sinh sống mấy năm, bởi vì chịu ảnh hưởng nếp sống bên đấy cho nên Nghiêm Thu Sương cũng không cảm thấy việc Thẩm Trọng Thành thích đàn ông là chuyện gì lớn không thể chấp nhận được. Thực tế thì có Thẩm Tiêu Hồng làm ví dụ cho nên Nghiêm Thu Sương cũng không dám hi vọng gì nhiều đối với Thẩm Trọng Thành, chi hi vọng nó có thể ngoan ngoãn nghe lời một chút, không nên học theo tính chơi đùa cởi mở của nước ngoài, bà lần này cùng với Thẩm Giang Nguyệt vộ vã mang theo Thẩm Dạ Vũ về nước cũng là bởi vì hàng xóm của bọn họ rủ chơi trò..... đổi vợ.
Nghiêm Thu Sương và Thẩm Giang Nguyệt chính là ở khu nhà giàu, ai mà biết ở đó các cha các mẹ đều thích mấy trò yêu đương kích thích, Nghiêm Thu Sương lo lắng nếu như bọn họ vẫn ở lại nơi này thì Thẩm Dạ Vũ sẽ học thói xấu mất, cho nên mới vội vã về nước. Vì thế nên khi điện thoại của Thẩm Trọng Thành hiện lên dòng chữ "Vợ lầu trên" đã khiến toàn bộ dây thần kinh của Nghiêm Thu Sương đứt phụt, nhịp tim đập mạnh dữ dội, bà dường như là nín thở, im lặng nghe người ở đầu dây bên kia nói.
Mà trên điện thoại rõ ràng hiển thị người gọi tới là "Vợ", thế nhưng bà lại nghe thấy giọng nói của một cậu con trai, giọng nói trong trẻo sạch sẽ, có chút dịu dàng, lại còn chứa ý cười mà nhẹ giọng nói: "Bé cưng ơi... anh không phải nói tối nay sẽ ngủ cùng em hả? Sao còn chưa trở về vậy?"
Nghiêm Thu Sương: "...."
Thẩm Trọng Thành sau khi về nước thì rốt cuộc đã làm những gì vậy?
"Hay để em tới tìm anh nha? Em tắm xong rồi, bây giờ đang ở trước cửa nhà anh đây." Cậu con trai ở đầu dây bên kia thấy thật lâu cũng không có ai trả lời lại thì liền cúi đầu cười một tiếng, sau đó mở miệng dỗ người, "Bé con ngoan ngoãn, mở cửa cho em đi nào."
Nghiêm Thu Sương: "!!!."
Đã tới tận cửa rồi sao?!
Nghiêm Thu Sương "Ôi" một tiếng sau đó hít vào một hơi khí lạnh, bàn tay siết chặt điện thoại, bà muốn tới cửa xem vợ lầu trên rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng còn chưa đi được mấy bước thì Thẩm Trọng Thành đang kéo Thẩm Dạ Vũ từ dưới đất lên, thấy Nghiêm Thu Sương đang cầm điện thoại của mình thì liền có chút kì quái mà hỏi: "Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy?"
Điện thoại vẫn còn chưa bị Nghiêm Thu Sương ngắt đi, bởi vì cách có chút xa cho nên âm thanh trong điện thoại Thẩm Trọng Thành không có nghe rõ, thế nhưng một tiếng "mẹ" này của anh thì Tạ Dư An lại nghe vô cùng rõ ràng, vì vậy mà Tạ Dư An đang cầm điện thoại đứng ở cửa liền ngẩn người____ nói vậy thì, vừa rồi là mẹ Thẩm nhận điện thoại của cậu sao?
"Cũng đã muộn như vầy rồi mà mẹ còn muốn đi đâu.... sao mẹ lại cầm điện thoại của con? Có ai gọi cho con sao?"
Giọng nói của Thẩm Trọng Thành từ xa đến gần, từ không rõ đến gần như rõ ràng từng chữ, Tạ Dư An sau khi phục hồi tinh thần liền thở ra ngụm khí lạnh, cậu lập tức ngắt điện thoại sau đó chạy thẳng về phía thang máy, chỉ sợ trễ một chút thôi là sẽ bị mẹ Thẩm tóm được.
Nghiêm Thu Sương nghe điện thoại nhưng không có bật loa ngoài, cũng chưa mở miệng nói chữ nào cho nên Thẩm Trọng Thành cũng không biết là bà vừa nhận điện thoại, những lời này cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh vẫn giữ sắc mặt như thường mà đi đến gần Nghiêm Thu Sương, vươn tay muốn cầm lại di động của mình.
"Chó đẻ mà!" Nghiêm Thu Sương vô cùng đau đớn mà chửi Thẩm Trọng Thành một câu, "Sau khi mày về nước thì rốt cuộc đã làm những gì hả?!"
Thẩm Trọng Thành bị Nghiêm Thu Sương lớn tiếng truy hỏi thì liền giật mình sợ run lên, anh dù có muốn nói dối cũng phải biết được mẹ đã làm gì với điện thoại của mình mới được, thế nhưng Thẩm Trọng Thành nghĩ lại thì điện thoại của anh có khóa mật mã, Nghiêm Thu Sương lại không biết mật mã là gì, hơn nữa anh cũng đã nửa thật nửa giả nói thẳng ra chuyện với Tạ Dư An rồi, chỉ là tuyến thời gian có chút sai lệch thôi, thế nhưng nếu như mẹ không cẩn thận đi thăm dò thì cũng không thể phát hiện được.
Cho nên Thẩm Trọng Thành vẫn có chút yên tâm, nét mặt vẫn không đổi mà chậm rãi nói: "Mẹ, con cái gì cũng chưa từng làm, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Trọng Thành thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Nghiêm Thu Sương tức giận đến vậy."
"Con còn có mặt mũi mà hỏi mẹ!" Nghiêm Thu Sương lắc đầu, đau lòng nói, "Con mau nói thật cho mẹ biết, lát nữa con rốt cuộc muốn đi làm cái gì?"
Thẩm Trọng Thành vẫn mặt dày nói dối: "Quay về công ty tăng ca."
"Được, quay về công ty đúng không? Vừa nãy là Tiền Trấn Xuyên gọi con quay về? Mẹ bây giờ gọi hỏi Tiền Trấn Xuyên một chút xem." Nghiêm Thu Sương không có dùng điện thoại của Thẩm Trọng Thành mà là lấy điện thoại của mình ra gọi cho Tiền Trấn Xuyên.
Tiền Trấn Xuyên sau khi nhận được điện thoại của Nghiêm Thu Sương thì cũng có chút mờ mịt: "Dì Năm ạ? Có chuyện gì không ạ?"
Nghiêm Thu Sương hỏi: "Trấn Xuyên, lúc nãy có đúng là con gọi điện cho Trọng Thành bảo nó quay về công ty làm việc không?"
"Đúng rồi ạ." Tiền Trấn Xuyên tuy rằng tức giận vì Thẩm Trọng Thành bỏ chạy giữa chừng, thế nhưng anh vẫn rất nghĩa khí, biết rằng Thẩm Trọng Thành nhất định là nói dối Nghiêm Thu Sương để đi tìm Tạ Dư An cho nên giúp che giấu cho Thẩm Trọng Thành, "Dì Năm, chúng con bây giờ rất bận, Trọng Thành đâu rồi? Dì mau gọi nó đến đây đi, bọn con tối nay chắc sẽ không về nhà được rồi."
Nghiêm Thu Sương giật giật khóe môi: "Được rồi, dì lập tức bảo nó chạy sang đó."
Thẩm Trọng Thành im lặng không lên tiếng, thấy sắc mặt của Nghiêm Thu Sương sau khi gọi điện thoại xong có chút hòa hoãn thì liền thăm dò hỏi một câu: "Mẹ, con có thể tới công ty chưa?"
"Đi đi." Nghiêm Thu Sương trả lại điện thoại cho Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành nhận lấy điện thoại, nếu như là bình thường thì anh nhất định sẽ cẩn thận kiểm tra điện thoại một chút xem có cái gì gì lạ thường hay không, thế nhưng tâm trạng của Tạ Dư An hôm nay lại không đúng lắm, Thẩm Trọng Thành vội vã quay về dỗ vợ cho nên cũng không biết Nghiêm Thu Sương đã nhận điện thoại của Tạ Dư An, dù sao cũng đã khóa nên chắc không có chuyện gì đi, vì vậy mà anh liền vào thang máy đi lên tầng cao nhất.
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại không biết anh vừa vào thang máy thì một người nữa cùng theo một cái thang máy khác đi theo.
Thẩm Trọng Thành không biết tai họa sắp ập lên đầu, anh nghĩ tối nay tâm trạng của Tạ Dư An không tốt, lại nghĩ tối hôm qua hai người có màn "chịch choẹt chia tay", cho nên còn chưa vào cửa đã nhắn một cái tin wechat cho Tạ Dư An: "Cục cưng, anh tới cửa rồi, tối nay chồng em có ở nhà không?" lại còn mở miệng đầy cợt nhả mà nói, "Ngủ một mình cô đơn lạnh lẽo lắm, em có nhớ anh hay không?"
Mà Tạ Dư An sau khi phát hiện người nhận điện thoại của cậu là mẹ Thẩm thì từ lúc chạy về đến nhà liền ngơ ngác ngồi trên giường, cậu thật sự vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn chưa khô hoàn toàn, trong đầu vẫn vang lên hai chữ "toang rồi" ____ cậu sao lại điên như vậy, mắc cái giống gì mà lại sửa tên hiển thị trong điện thoại của Thẩm Trọng Thành?!
Bây giờ thì hay rồi, hình tượng của cậu trong mắt mẹ Thẩm bên kia nhất định đã bị phá nát.
Tạ Dư An vô cùng buồn rầu, cậu bình thường rất biết điều, chỉ những lúc ở bên cạnh Thẩm Trọng Thành mới điên khùng như vậy thôi, ai mà biết được.....
Trái tim Tạ Dư An hoàn toàn nguội lạnh, thế nhưng không ngờ điện thoại trong tay lại rung lên, cậu nhìn tên hiển thị trên màn hình hiện lên mấy chữ Anh Bá Hổ thì bàn tay cầm điện thoại đều run rẩy, chỉ sợ sau khi bắt máy sẽ nghe thấy giọng nói của mẹ Thẩm.
Nhưng mà âm thanh trong điện thoại lại chính là Thẩm Trọng Thành, chờ khi nghe anh nói đã tới cửa thì Tạ Dư An liền sửng sốt giây lát, sau đó từ trên giường bật dậy, cũng không chú ý Thẩm Trọng Thành nói gì phía sau, vội chạy tới cửa đón người.
"Trọng Thành, anh____ a ưm!" Cửa vừa mở ra, Tạ Dư An liền thấy bóng dáng quen thuộc, cậu nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, muốn hỏi một chút xem lúc nãy mẹ Thẩm nhận điện thoại của cậu thì phản ứng như thế nào, sao nhanh như vậy mà anh đã tới đây tìm cậu?
Kết quả không đợi Tạ Dư An nói nhiều thì Thẩm Trọng Thành đã cúi người ôm lấy cậu, sau đó hôn cậu ngay tại nơi đổi dép cạnh cửa ra vào, không để ý gì mà cúi đầu cười: "Không phải nói đang nhớ anh hả? Sao nhìn thấy anh mà sắc mặt còn khói coi như vậy?"
"Hay là___" Thẩm Trọng Thành nhíu mày, cong môi cất giọng khàn khàn, "Chồng em còn đang ở nhà?"
Thẩm Trọng Thành còn chưa nghe Tạ Dư An trả lời thì đã nghe thấy giọng nói đầy đau thương của mẹ mình vang lên: "Ồ, chồng người ta còn ở nhà mà mày cũng dám làm bậy như thế này, nếu như người ta không có ở đây thi có phải là mày muốn làm trời luôn hay không?"
Thẩm Trọng Thành: "..."
"Mẹ?" Thân thể Thẩm Trọng Thành cứng lại trong giây lát, sau đó chậm rãi xoay người, quả nhiên đã thấy sắc mặt khó coi của bà ngay cạnh cửa.
"Mày là cái đồ chó đẻ! Học cái gì không học lại học cái trò "đổi vợ"?!" Nghiêm Thu Sương vô cùng phẫn nộ, muốn đưa tay chuẩn bị cho Thẩm Trọng Thành một cái tát.
Tạ Dư An thấy thế thì con ngươi liền co lại trong chớp mắt, lập tức chạy đến ngăn trước mặt Thẩm Trọng Thành, đem người che chở ở phía sau, vì thế nên cái tát này của Nghiêm Thu Sương không đánh xuống được.
Thẩm Trọng Thành cũng tỉnh táo lại, lập tức đem Tạ Dư An giữ chặt trong lồng ngực, nhẹ ngàng đè đầu của cậu xuống ôm lấy, nghi ngờ nói: "Đổi vợ, cái gì mà đổi vợ?"
"Mày còn giả bộ với mẹ mày à!" Nghiêm Thu Sương trừng mắt với anh, "Mày hôn vợ người ta ngoài cửa luôn đây này, mày có biết xấu hổ hay không hả Thẩm Trọng Thành? Mặt mũi nhà họ Thẩm đều bị mày ném sạch rồi, mày nói cái gì mà thích cái người tên Tạ Dư An kia, thế nhưng người ta lại không muốn ở cùng với mày, nếu tao mà là nó thì cũng sẽ không ở cùng với mày đâu!"
Tạ Dư An: "..."
Nghiêm Thu Sương sau khi nghe Tiền Trấn Xuyên nói cũng đã nghĩ là Tạ Dư An nói bậy thôi, thế nhưng sau khi bà đi theo Thẩm Trọng Thành liền nghe được những lời này, thấy Thẩm Trọng Thành chờ phía sau cửa liền đem người đè lên tường dâm dê thì đã cảm thấy mình sinh ra một đứa mất nết rồi, yêu đương vụng trộm như thế này rõ ràng là lỗi của cả hai, thế nhưng con bà rõ ràng là giỏi nhất rồi___ lại còn thích thú đến như vậy.
"Mẹ, chồng của em ấy chính là con." Thẩm Trọng Thành nghe đến đó liền hiểu rõ Nghiêm Thu Sương có lẽ đã hiểu lầm gì đó rồi, cho nên liền giải thích, "... Em ấy là Tạ Dư An."
Nghiêm Thu Sương: "...."
Nghiêm Thu Sương liếc nhìn đứa nhỏ bị con trai mình ôm trong ngực, sắc mặt tái nhợt đang vô cùng hoảng sợ yếu đuối như một con gà con thì cảm thấy hình như có hơi giống Tạ Dư An, cho nên liền im lặng, sau đó mới khó khăn hỏi: "Vậy sao con lại để tên nó trong điện thoại là "Vợ lầu trên"?"
Nếu không phải để cái tên như thế thì bà có thể hiểu lầm được sao?
"Con__" Thẩm Trọng Thành cũng rất buồn bực, anh vừa muốn mở miệng giải thích rằng không phải anh làm, thế nhưng lại kịp phản ứng rằng này chắc là Tạ Dư An làm rồi, vì vậy mà Thẩm Trọng Thành khẽ cắn môi, cong lưng mở mồm nhận tiếng oan, "Đúng vậy, đều là lỗi của con."
Tạ Dư An đau lòng Thẩm Trọng Thành phải chịu oan ức, nói như thế nào thì đây cũng là lỗi của cậu, cho nên cậu liền thú nhận: "Không phải đâu dì ơi, tên là do con đổi, không phải là Trọng Thành__"
Nghiêm Thu Sương cười xùy một tiếng, lạnh lùng nói: "Được rồi được rồi, con không cần phải bảo vệ nó, nó có cái đức hạnh gì mà dì lại không biết sao?"
Bị mẹ nói "không biết xấu hổ", Thẩm Trọng Thành nào dám lên tiếng, hiểu rõ nỗi oan ức này đã được định phải gánh trên lưng rồi.
Nghiêm Thu Sương nhìn anh vẫn còn đang ôm người yêu nhỏ thì vô cùng đau đầu, cuối cùng nói: "Mẹ quay về đắp mặt nạ, Thẩm Trọng Thành, con rốt cuộc còn che giấu chuyện gì thì ngày mai tốt nhất phải nói hết ra cho mẹ."
Sau khi trải qua một hồi sang chấn tâm lí như vậy, Tạ Dư An đâu còn sức mà tự xàm một mình, chờ khi Nghiêm Thu Sương vừa đi thì liền như quả cà bị sương gió quật cho ỉu xìu, nói với Thẩm Trọng Thành: "Xin lỗi..."
"Sao em lại xin lỗi, đều là do anh không tốt." Thẩm Trọng Thành cũng không biết phải làm sao, anh ôm lấy Tạ Dư An rồi sờ đầu cậu, sau đó nói ra nguyên nhân vì sao hai ngày nay lại khác thường như vậy, che giấu Nghiêm Thu Sương chuyện gì, vì sao phải che giấu đều nói ra tất cả.
Tạ Dư An sau khi nghe xong thì không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cũng rất cảm động vì Thẩm Trọng Thành lo nghĩ cho mình nhiều đến vậy, cậu nói: "Anh có phải ngốc hay không vậy, em thích anh như thế, làm sao có thể muốn cùng người khác diễn mấy thể loại đó chứ?"
Tạ Dư An cũng không hiểu nổi Thẩm Trọng Thành, rõ ràng người này lúc bình thường chỉ vì việc nhỏ xíu cũng có thể ghen hết cả buổi, thế nhưng đối với vòng bạn bè của cậu trong giới giải trí thì làm như không quan tâm đến.
"Em có thể tìm thế thân mà, có rất nhiều cách để giải quyết việc này." Tạ Dư An nghĩ Thẩm Trọng Thành tối nay vô cùng oan ức, cho nên liền mềm giọng dỗ anh, thế nhưng khi nghe đến phần sau lại khiến cậu có chút buồn cười, "Mà sao anh có thể nghĩ ra nhiều lí do như vậy... anh thật sự là diễn nhiều quá rồi."
"Em còn có thể nói anh diễn nhiều sao?" Thẩm Trọng Thành nghe Tạ Dư An dám cười mình thì liền nhướn cao lông mày đem người ném lên giường, sau đó cúi người cắn lên tai Tạ Dư An, "Em đổi tên thành gì, hả?"
"Vậy chứ lúc anh vào cửa nói nhảm cái gì đó?" Tạ Dư An cũng hỏi anh, "Một chút cũng không biết xấu hổ."
"Còn không phải hôm qua em nói trước sao." Thẩm Trọng Thành tiếp tục cắn vào mặt của Tạ Dư An, sau đó là tới môi rồi từ trên cái cổ trắng nõn trượt thẳng xuống, "Bắn quả chia tay xong liền đạp anh xuống giường, anh nếu như không tăng thêm đất diễn thì ngay cả yêu đương vụng trộm cũng không thực hiện được."
Tạ Dư An bị anh chơi đùa đến mức thở có chút gấp, trên mặt nổi lên một tầng ửng đỏ, cười nói: "Nhưng mà em tối nay đã tìm anh để nói quay lại mà."
"Quay lại đúng là không dễ dàng." Thẩm Trọng Thành thở dài nói.
Chỉ vì việc "quay lại" tối nay thôi mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, tuy rằng Thẩm Trọng Thành luôn dỗ dành Tạ Dư An không nên suy nghĩ nhiều, mọi việc cứ để anh giải quyết, thế nhưng Tạ Dư An có thể không nghĩ nhiều được sao? Cậu cả đêm cũng không thể ngủ yên được, cứ lo rằng sang hôm sau mẹ Thẩm có phải sẽ tới tìm cậu nói chuyện hay không.
Thế nhưng ngay cả Thẩm Trọng Thành cũng không gặp được Nghiêm Thu Sương vào ngày hôm sau, bởi vì bà từ lúc sáng sớm đã cùng ba Thẩm đi đến tòa nhà cũ của nhà họ Thẩm ở Hoa Thành, dù cho nhà cũ vẫn chưa được sửa chữa cũng bất chấp tất cả. Chỉ sợ Thẩm Dạ Vũ nếu còn ở cạnh Thẩm Trọng Thành cũng sẽ bị anh làm hư, cho nên chuyện giữa anh và Tạ Dư An đều được tiến hành giải quyết qua điện thoại____ Nghiêm Thu Sương sau khi biết chuyện tối qua chỉ là trò chơi tình thú của cặp đôi đang yêu thì cũng không còn tức giận nữa, chỉ nói bọn họ hiện tại không quấy rầy Thẩm Trọng Thành với Tạ Dư An nữa, bảo cả hai cứ sống chung với nhau thử xem, nếu như thấy thích hợp làm bạn đời thì chờ qua tết đem người về nhà cũ ăn bữa cơm, quyết định nhận người thân.
Tạ Dư An sau khi nghe Thẩm Trọng Thành kể lại thì vẫn còn có chút lo lắng, thế nhưng chờ qua vài ngày nữa cậu sẽ không còn thời gian để lo lắng nữa, bởi vì đoàn phim 《từng gặp nhau 》 đã bắt đầu bấm máy, vào ngày hôm đó thì toàn bộ tổ nhân viên đều phải đến để tham gia nghi lễ. Mà sau khi phim được bấm máy thì đa số diễn viên sẽ chuyển đến ở gần nơi quay phim, dù sao thì chạy tới chạy lui từ nhà đến trường quay như vậy cũng rất mất thời gian____ Tạ Dư An cũng không ngoại lệ, cậu sắp xếp hành lí một chút sau đó liền đi đến nơi quay phim, dự định diễn xong sớm một chút để được về nhà.
Mà đoàn phim 《từng gặp nhau 》do Ánh Quang và Thụy Phong hợp tác đầu tư cho nên tiền của như nước, dứt khoát bao hết phòng khách sạn cao cấp để cho dàn ngôi sao điện ảnh ở.
Phòng của Tạ Dư An vừa khéo lại được xếp gần phòng Thẩm Tiêu Hồng và Bối Nghệ Hạm, hôm cậu đến đoàn phim, mới vừa vào phòng cất hành lí, còn chưa kịp sắp xếp gì thì Thẩm Tiêu Hồng ngay bên cạnh đã mò sang hỏi cậu: "Dư An, có phải cậu đã gặp qua ba mẹ rồi không? Thấy bọn họ như nào? Em trai chế có mập không?"
"Vâng, đã gặp rồi ạ." Tạ Dư An vẫn chưa biết quy tắc của nhà họ Thẩm, Thẩm Trọng Thành chỉ giải thích với cậu rằng ba mẹ anh tương đối bảo thủ, không thể chấp nhận nổi việc diễn cảnh giường chiếu mà thôi, nghe Thẩm Tiêu Hồng nói tới thì theo phản xạ mà trả lời, "Thế nhưng em chỉ gặp dì Thẩm, chủ Thẩm thì chưa ạ."
"Với cả Trọng Thành không có mập." Tạ Dư An có chút kì quái vì Thẩm Tiêu Hồng tự dưng lại hỏi như vậy, lẽ nào ba mẹ Thẩm sau khi về nước vẫn chưa cùng cô gặp mặt sao?
Thẩm Tiêu Hồng nói: "Chế không có hỏi Thẩm Trọng Thành mà là Thẩm Dạ Vũ, cái thằng nhỏ mập mập ấy."
"Các người vẫn còn em trai sao?" Tạ Dư An có chút kinh ngạc, "Em chưa từng thấy qua."
"Thẩm Trọng Thành sao đến việc này cũng không nói với cậu vây? Nó vậy là không được rồi." Thẩm Tiêu Hồng nhướn mày, cố ý trêu chọc Tạ Dư An.
Tạ Dư An thầm nghĩ Thẩm Trọng Thành nào còn tâm trạng mà nói, chuyện xảy ra đêm đó so với việc lên hot seach còn đặc sắc hơn, hai ngày nay cậu lại bận xem kịch bản cho nên từ lúc gặp mẹ Thẩm cũng chưa từng đi xem chuyện của cậu với Kha Tài Cảnh trên weibo rốt cuộc đã lớn đến độ nào rồi, tất cả đều giao lại cho Tất Đông Thụ và Vi Văn Nguyệt theo dõi.
"Thôi bỏ đi, thằng nhóc mập đó xấu miệng, về sau cậu gặp nó cũng được." Thẩm Tiêu Hồng nói sang chuyện khác, làm bộ lơ đãng mà nói, "Lát nữa chụp ảnh cậu nhớ đứng cạnh chế."
"Vâng." Tạ Dư An không có nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý.
"Chế không quấy rầy cậu sắp xếp hành lí nữa." Thẩm Tiêu Hồng gật đầu, đẩy cửa rời đi.
Thế nhưng khi cô vừa mới ra ngoài đã thấy Vưu Hân đang đứng cạnh cửa thang máy nhìn cô, vẻ mặt có chút rối rắm, Thẩm Tiêu Hồng nhớ người này cũng cùng chung đoàn phim, lần chụp poster lúc trước chính là gã ám chỉ cô với Tạ Dư An có quan hệ mờ ám, cho nên cô đối với Vưu Hân không tỏ thái độ gì tốt, liếc mắt nhìn gã sau đó liền về phòng của mình.
Vưu Hân đi tới trước cửa phòng Tạ Dư An, sau đó hỏi nhân viên phục vụ đang dẫn gã đi nhận phòng: "Tạ Dư An ở phòng này sao?"
Người nhân viên gật đầu nói: "Đúng vậy."
Vưu Hân nghe vậy thì khẽ vuốt cằm, suy nghĩ một chút lại hỏi nhân viên: "Gần chỗ này còn phòng nào trống không? Tôi muốn ở chỗ này."
Nhân viên phục vụ có chút khó xử, nói: "Đều có người hết rồi ạ."
"Tôi rất hâm mộ cô Thẩm Tiêu Hồng cho nên muốn ở gần cô một chút, cậu cố nghĩ cách giúp tôi một chút ha." Vưu Hân để cho trợ lí của mình đi trước, từ trong ví lấy ra mộc xấp nhỏ tiền mặt kín đáo đưa cho nhân viên phục vụ, "Tôi nhờ cậy vào cậu đấy."
Nhân viên phục vụ của khách sạn đều không phải người của đoàn phim cho nên có chút khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự được sức hấp dẫn cho nên nói: "Cuối hành lang còn một diễn viên vẫn chưa tới, tên là Tiền Xán, tôi đem phòng của hai người đổi qua đổi lại được không?"
Vưu Hân cười nói: "Không thành vấn đề, thật sự rất cảm ơn cậu."
Chỉ cần có thể ở tầng này thì dù cho Tạ Dư An có ở xa cũng không thành vấn đề, cách xa một chút cũng có thể quan sát động tĩnh của Tạ Dư An được dễ dàng.
Vưu Hân cong môi cười, gửi cho Vưu Dương cái tin nhắn: [Anh đoán xem tôi vừa thấy cái gì?]
Vưu Dương trả lời: [Nói thẳng ra.]
[Tôi thấy Thẩm Tiêu Hồng đi ra từ phòng của Tạ Dư An.]
[Vài ngày nữa tôi sẽ qua đoàn phim gặp cậu.]
Vưu Hân nhìn tin nhắn cuối của Vưu Dương thì có chút buồn bực, thầm nghĩ Vưu Dương sao lại để ý đến Tạ Dư An như vậy? Cậu nhìn Tạ Dư An, đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng người đẹp trong giới giải trí cũng đâu có ít? Cũng không có gì hiếm lạ mà.
Còn có cái người tên Thẩm Trọng Thành... Vưu Hân nhớ tới ở chương trình 《Happy Weekly》thấy được người đàn ông kia, khẽ híp mắt một chút.
Mà ở một bên khác, Tạ Dư An sắp xếp hành lí xong liền gọi điện thoại cho Thẩm Trọng Thành báo tình hình: "Trọng Thành, em đến đoàn phim rồi."
"Ừa, chỗ ở như thế nào? Đã quen chưa?" Thẩm Trọng Thành hỏi cậu.
"Vô cùng tốt, em cũng gặp được chị Tiểu Hồng, chị ấy nói hai người còn có một người em trai nữa, tên là Thẩm Dạ Vũ?"
Thẩm Trọng Thành nhíu mày: "Đúng vậy, em gọi nó là Tam Mập được rồi."
"Tên ở nhà của nhà anh thật đúng là...." Tạ Dư An cười khúc khích, có chút buồn cười.
"Thôi đừng nhắc đến nó, chúng ta phải xa nhau lâu như vậy mà em còn cười được." Thẩm Trọng Thành thầm than, "Thật sự là tàn nhẫn mà."
"Sao lại không được cười? Anh không phải đã nói vài ngày nữa sẽ đến đoàn phim gặp em sao?" Tạ Dư An hỏi lại anh.
Thẩm Trọng Thành nói: "Vậy cũng phải đợi vài ngày, đến lúc đó chúng ta ra ngoài ở đi, anh đến chỗ đó tìm em cũng không quá thích hợp."
Tạ Dư An trả lời: "Vâng."
Hồ Tiêu là trợ lí của Tạ Dư An cho nên cũng sẽ theo cậu đến đoàn phim, cậu ở trường quay loanh quanh một hồi thì phát hiện nghi lễ bấm máy sắp bắt đầu rồi cho nên tới đây nhắc nhở Tạ Dư An: "Anh Tạ, nghi lễ bấm máy sắp bắt đầu rồi."
"Tôi lập tức ra ngay đây__" Tạ Dư An lên tiếng, vội vã nói với Thẩm Trọng Thành, "Em phải đi trước đây, tối về nói chuyện với anh."
"Ừa, đi đi."
Tạ Dư An cúp điện thoại xong liền đến trường quay, tới đó lại gặp được Tiền Xán đang vội vội vàng vàng chạy tới, hành lí còn chưa kịp cất, Tạ Dư An thấy dáng vẻ anh ta vất vả mệt mỏi thì liền hỏi: "Sao anh tới trễ vậy?"
Tiền Xán thở dài nói: "Thôi đừng nói nữa, mấy hôm trước tôi rảnh cho nên trở về quê chơi, kết quả tới gần ngày bấm máy thì vừa nhìn hoàng lịch đã phát hiện liên tiếp vài ngày không thích hợp để ra khỏi cửa, mãi đến hôm qua mới mua được vé máy bay, sáng nay mới từ máy bay chạy tới đây."
Tạ Dư An: ".."
Tiền Xán sau khi mê tín xong liền mở mắt sáng rực nói với Tạ Dư An, "Chân ơi, chương trình của cậu với Bách Hợp nhỏ tôi đã xem rồi, hot search trên weibo cũng đã thấy, trời quơi, Bách Hợp nhỏ lại vì cậu mà đối đầu với Kỳ Hiên, hai người___"
Tạ Dư An nghĩ thầm Trọng Thành ở chương trình còn buộc tóc cho cậu đây này, gần đây trên mạng cũng có rất nhiều fanfic của cậu với Thẩm Trọng Thành, Tiền Xán sao lại không thấy mấy cái này?
Thế nhưng Tạ Dư An không dám nói, cũng sợ Tiền Xán lại tiếp tục YY chuyện cậu với Bối Hạm cho nên liền khuyên anh ta: "Xán Nhi, đừng nói chuyện này nữa, sắp bắt đầu dâng hương rồi, bỏ qua giờ lành sẽ không tốt đâu, chúng ta vẫn là nên thắp hương trước đi?"
Nghi lễ bấm máy căn bản là mỗi một đoàn phim truyền hình hay điện ảnh điều phải thực hiện, khi đó toàn bộ người có mặt sẽ cúi đầu vái thần linh sau đó thắp hương, cầu cho đoàn phim trong lúc quay phim đều thuận lợi, mãi cho đến lúc quay xong.
Tiền Xán vô cùng mê tín, vừa nghe Tạ Dư An nói vậy liền không nói tào lao nữa, đi đến chỗ đạo diễn nhận nén nhang rồi cung kính dập đầu, chờ khi nghi lễ kết thúc lại tiếp tục lôi kéo Tạ Dư An nói chuyện: "Được rồi chân ơi, cậu cũng ở khách sạn mà đoàn phim bao sao? Cậu ở phòng nào vậy?"