Beta: Triêu Nguyên
"Không bằng, ngày nào đó ngươi lại đàn cho chúng ta một khúc."
Tiếng đàn có lực sát thương như vậy, bọn họ lại nghe một lần, hẳn là có thể làm nàng nguôi giận đi.
Bất quá, xem như hắn có tiểu tâm tư riêng, vừa nghe tiếng đàn nàng gảy vừa giao đấu, hiệu quả mang lại cũng đâu phải nhỏ, hắn giống như sờ được tới thứ gì đó, xem sư đệ hắn như vậy đại khái cũng có ngộ đạo đi?
Lạc Yên câu môi cười nói: "Hai vị công tử muốn nghe A Yên Đánh đàn?" Nàng kéo dài ngữ điệu, nghe vừa ôn nhu vừa uyển chuyển: "Đàn của A Yên không phải người nào cũng có thể nghe đâu."
Lạc Yên nhìn ra hai người này muốn dùng tiếng đàn của nàng tăng thực lực chính mình lên, nàng không thèm để ý đấy, nàng không dễ dãi vậy đâu, không phải có một số chuyện càng khó khăn thì mới càng thú vị sao?
Hơn nữa nàng cũng rất buồn bực, nàng đường đường là một đại mỹ nhân đứng đây mà giá trị lại không bằng một tiếng đàn, càng làm nàng tức giận hơn chính là Tô Trầm Sương, từ đầu đến cuối cũng chưa cùng nói với nàng câu nào.
Nhìn dáng vẻ của hắn mà xem, trong lòng hắn, nàng không sánh nổi với kiếm đâu!
Thật là, nghĩ như thế nào cũng không làm nàng cao hứng được.
Kỳ thật tính tình của Tô Trầm Sương vốn dĩ chính là cái dạng này, sát khí phảng phất trên người hắn cũng là từ kiếm mà ra, trong cuộc sống hắn, ngoài theo đuổi kiếm đạo cũng không còn thú vui nào khác, nào biết được hắn sẽ sống chung với nữ nhân chứ?
"Ừm.....cô nương nói xem, cái gì mới là bồi thường tốt nhất?"
Nhìn Lạc Yên cố chấp không chịu bỏ qua, sư đệ nhà hắn lại còn không hiểu rõ đối nhân xử thế, Tần Thương cũng chỉ có thể vắt óc mà đứng ra thương lượng.
Lạc Yên nghe được lời này, trong lòng cười cười ngoài miệng lại nói: "Cái này sao? Ta vẫn chưa nghĩ đến, chờ ta nghĩ ra, lại cùng các người nói chuyện."
Hiện tại bên người Tô "băng sơn" còn có người khác, nàng không tiện "tán" hắn cho lắm, thôi thì .... tương lai còn dài.
Nghĩ như vậy, Lạc Yên liền lùi một bước, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn về phía Tô Trầm Sương, nói: "sau này tiểu nữ có tìm các vị bồi thường thì hai vị cũng không nên quỵt nợ a ~"
Tô Trầm Sương: "... " Rõ ràng là mình và sư huynh đánh nhau, gây ra chuyện này, nhưng vì sao mà nàng chỉ nhìn chằm chằm hắn?
Tần Thương: "... " Cảm giác chính mình bị bỏ qua, nhưng mà cũng không liên quan, dù sao hắn cùng sư đệ xuất phát từ đồng môn, nàng tìm sư đệ cũng không có gì không đúng.
Tô Trầm Sương bị nàng nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, một một bộ dạng chờ hắn trả lời, liền mở miệng:"Sẽ không."
Hắn không phải cái loại người thích quỵt nợ, tuy rằng bị nàng nháo đòi bồi thường vì chuyện không đâu, nhưng mà tiếng đàn của nàng lại làm thực lực mình tăng lên, hắn liền xem nhẹ chuyện không đâu này.
Trời đất bao la, kiếm thuật là lớn nhất.
Lạc Yên nếu biết hắn nghĩ như thế này, nhất định sẽ cười chết hắn: Kiếm là lớn nhất vậy ngươi cưới kiếm luôn đi ha!
Bất quá, thật hiển nhiên là nàng không biết ý nghĩ trong lòng hắn, được cái đáp án mình muốn, Lạc Yên vừa lòng cười, môi đỏ khẽ nhếch lên:" Tiểu nữ tên Chúc Lạc Yên, vị công tử chớ có mà quên, sao này còn gặp lại."
Nói xong liền giống như khi tới, tay ôm cầm nhảy lên không trung, kinh công của nàng luôn luôn được ông trời ưu ái, cho nên thật nhanh nàng liền biến mất trong tầm mắt họ.
Tần Thương nhìn về phía sư đệ nhà mình, nhịn không được mở miệng nói:" Sư đệ sao ta cứ cảm thấy nàng là vì đệ mà tới đây nhỉ?"
Tô Trầm Sương trầm mặc: "Hẳn là sư huynh nhìn nhầm, ta cùng nàng không quen biết."
Tô Trầm Sương thích một mình ở đại trạch Hồng Diệp Sơn Trang luyện kiếm, hắn cùng Tần Thương bất đồng, Tần Thương thích ở trên giang hồ đi lại tìm kiếm cơ hội ngộ đạo, cho nên hắn đối với Lạc Yên cũng có vài phần hiểu biết.
"Sư đệ, đệ thật sự không biết Chúc Lạc Yên là ai sao?"