Cuối cùng, Hàn Lạc Thần vì làm Lạc Yên cao hứng, sử dụng nội lực gian lận giúp nàng câu một con cá.
Lạc Yên rất vừa lòng, chi tiền bảo phòng bếp nấu cho bọn họ, hai người mỹ mãn ăn cơm.
Từ Cẩm Thành đến Thanh Thành đi đường thủy mất ba ngày, Lạc Yên bọn họ đã ở trên thuyền qua hai ngày, nghe thuyền viên nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, buổi chiều ngày mai bọn họ có thể đến Thanh Thành.
Nhưng là, vào ban đêm, bọn họ liền gặp phải sự việc ngoài ý muốn.
Ở một khe sâu, thủy trộm lẻn vào thuyền. Lạc Yên bị thanh âm đánh giết bên ngoài đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy, đang muốn đi ra ngoài nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, cửa phòng nàng đã bị người từ bên ngoài phá cửa mà vào.
Lạc Yên hoảng sợ, trong bóng tối nàng không thấy rõ bộ dáng người đang đi tới, đành phải gắt gao nắm chủy thủ Hàn Lạc Thần đưa cho nàng. Khi người kia tới gần, nàng sẽ đâm xuống, nhưng mà nửa đường đã bị hắn chặn lại.
Lạc Yên đang muốn đấm một quyền, liền nghe được một thanh âm quen thuộc: "A Yên......"
"Loảng xoảng --" Chủy thủ rơi xuống đất, Lạc Yên lập tức nhào vào trong lồng ngực Hàn Lạc Thần, thanh âm nức nở nói: "Ngươi sao lại không lên tiếng a? Làm ta sợ muốn chết ngươi biết không?"
Hàn Lạc Thần vỗ vỗ lưng nàng, trấn an: "Hảo hảo, A Yên đừng khóc, ta sai rồi." Hắn cũng đang nghĩ muốn mở miệng, nhưng cô nương này động tác quá nhanh, hắn không kịp mà thôi. -- Lời này không cần thiết cùng nàng nói, hiện tại điều hàng đầu chính là trấn an nàng.
Sau khi được hắn trấn an, Lạc Yên rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại. Kỳ thật nàng cũng không phải rất sợ hãi, nàng chỉ là biểu hiện ra bộ dáng nhân vật này nên có mà thôi. Ở vị diện này, đây chính là ý tưởng của Lạc Yên.
"Bên ngoài, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Hàn Lạc Thần đem ngọn nến ở đầu giường nàng tới, làm trong phòng sáng lên, nghe được lời nàng nói, trả lời: "Chúng ta gặp thủy trộm."
"Thủy trộm?! Thủy trộm rất đáng sợ sao? Bọn họ sẽ giết người sao?"
Hàn Lạc Thần trấn an, sờ sờ đầu nàng: "Bọn họ không hề đáng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để bọn họ tổn thương ngươi."
Lạc Yên tín nhiệm mà nhìn hắn, "Ta tin tưởng ngươi, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta, nhất định không thể làm mình bị thương."
Hàn Lạc Thần cười khẽ: "Bọn họ không thể làm ta bị thương." Hắn vội vã chạy tới như vậy, cũng chỉ là sợ những người đó va chạm đến Lạc Yên mà thôi. Hắn vừa mới nhìn qua loa một chút tình huống bên ngoài, tình cảnh bọn họ kỳ thật cũng không phải không xong, trên thuyền vẫn cònq0 có mấy cái võ lâm cao thủ.
"Chúng ta hiện tại đi ra ngoài sao?" Lạc Yên hỏi.
Hàn Lạc Thần nghĩ nghĩ, nói: "Ân, chúng ta đi đuổi những thủy trộm đó." Nguyên bản hắn chỉ nghĩ ở chỗ này bồi nàng, mặc kệ bên ngoài, nhưng là nhìn đến bộ dáng buồn ngủ của nàng, liền quyết định đi ra ngoài xử lí tốt sớm một chút để cho nàng nghỉ ngơi.
Phòng Lạc Yên và Hàn Lạc Thần không cách xa nhau, một cái số 6 một cái số 7, thời điểm bọn họ ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng số 5, liền nhìn thấy trong phòng đã không còn ai.
Lạc Yên nhớ hôm nay lúc bọn họ trở về, vừa đúng lúc gặp phải khách nhân phòng kia, người kia vừa vặn là Mạc Phi Vân, xem ra hắn đã đi đối kháng thủy trộm.
Hàn Lạc Thần cùng Lạc Yên đi vào boong tàu, trên thuyền có vài vị khách nhân có võ công đang giao đấu cùng thủy trộm, trong đó Mạc Phi Vân là dễ dàng nhìn thấy nhất. Hắn như vào chỗ không người, đâu đâu cũng lưu lại một đống thủy trộm bị đánh ngất.
Mạc Phi Vân không thích giết người, hắn chỉ là đem nhóm thủy trộm đánh bất tỉnh mà thôi. Đây cũng là lí do hắn được các tiểu thư nữ giới yêu thích.