Beta: SSNNA_anh12
Nhìn thấy Lạc Yên mồ hôi đầy đầu, thâm tâm hắn không khỏi sinh áy náy, nếu không phải muốn giúp hắn, sao nàng phải chịu khổ nhiều như vậy?
"Chúng ta nghỉ một lát rồi đi." Hàn Lạc Thần nhìn thấy Lạc Yên rõ ràng đang rất chật vật, nhưng lại không nói muốn dừng lại nghỉ tạm trong chốc lát, hắn cũng chỉ có thể nói ra trước. Hắn không nghĩ tới nàng còn có một mặt quật cường như vậy, dọc đường đi thế nhưng không hề kêu một tiếng mệt.
Hai người ngồi dưới bóng cây, Hàn Lạc Thần cho nàng uống nước, lại móc khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, hỏi: "Có mệt hay không?"
Lạc Yên lắc đầu, Hàn Lạc Thần bất đắc dĩ mà cười nói: "Đồ ngốc."
"Không ngốc." Lạc Yên lập tức phản bác.
"Hảo, ngươi không ngốc, A Yên của chúng ta thông minh nhất!" Hàn Lạc Thần theo ý nàng nói, Lạc Yên liền lộ ra nét tươi cười vừa lòng.
Hàn Lạc Thần khẽ vuốt mồ hôi trên mặt nàng, dùng thanh âm ôn nhu mở miệng nói: "Ngươi đợi ở chỗ này một lát được không?"
Lạc Yên lập tức trừng lớn đôi mắt, "Vì sao? Ta muốn đi cùng ngươi!"
Hàn Lạc Thần tuy rằng đối với việc nàng dính lấy mình cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lúc này vẫn mở miệng nói: "Ngươi cũng thấy rồi đấy, chúng ta vẫn luôn đi loanh quanh chỗ này, cho nên ngươi chờ một chút, ta đi trước dò đường, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta sẽ trở về nhanh thôi."
Lạc Yên biết hắn sợ nàng đi theo sẽ quá mệt mỏi, trong lòng tuy rằng rất cảm động, nhưng vẫn muốn đi theo hắn. Nàng cũng không biết trận pháp này như thế nào, hiện tại nhìn cái vây trận này, nhỡ đâu nó lại biến thành sát trận thì sao.*
* Vây trận chỉ dùng để vây người lại, còn sát trận thì mang theo sát thương.
Nàng lắc lắc tay áo hắn, làm nũng nói: "Ta muốn đi theo ngươi, ta một chút đều không mệt, nghỉ ngơi một lát liền ổn rồi!"
Bình thường như lúc này, Hàn Lạc Thần hẳn đã thỏa hiệp với nàng rồi, nhưng lần này, hắn không thể lay động trước bộ mặt này của nàng được, kiên quyết mà cự tuyệt nói: "Không được!" Xem bộ dáng nàng không cao hứng mà mếu máo, bộ dạng như sắp khóc đến nơi, thanh âm liền trở nên nhu hòa: "A Yên, nghe lời được không?"
Lạc Yên không cao hứng mà hừ hừ hai tiếng, nhưng vẫn không thể để hắn khó xử, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi. Vậy, vậy ngươi mau chóng trở về nga......"
Hàn Lạc Thần sờ sờ đầu nàng: "Ân, ta sẽ mau chóng trở về."
Hắn xuyên qua cành lá rậm rạp, nhìn lên bầu trời, đánh giá một chút thời điểm hiện tại, đại khái là khoảng thời gian giữa giờ Dậu và giờ Tuất, mặt trời đã sớm xuống núi. Thời gian bọn họ lên núi vốn đã tốn không ít thời gian, lại tới tới lui lui luẩn quẩn ở chỗ này vài vòng rồi, nếu không nhanh tìm được đường ra, bọn họ có thể phải ở chỗ này qua đêm.
Hàn Lạc Thần không bỏ lại Lạc Yên đang ủy khuất được, cho nên hắn chỉ nghỉ ngơi một lát liền đứng lên, dặn dò Lạc Yên vài câu, liền phi thân nhảy lên cây cao, mấy cái nhảy sau đó, Lạc Yên đã không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Lạc Yên nhàm chán cầm nhánh cây vẽ mấy đường tại chỗ, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía Hàn Lạc Thần rời đi, mấy ngày nay bọn họ cơ hồ mọi lúc mọi nơi đều ở cùng một chỗ, hiện tại hắn chỉ rời đi một lúc, nàng đã không nhịn được.
Mặt trời đã lặn xuống đỉnh núi, Hàn Lạc Thần vẫn chưa trở về, khi Lạc Yên đang nghĩ có nên hay không đi tìm hắn, liền nghe được cách đó không xa truyền đến thanh âm người đạp lên lá cây đi tới. Đôi mắt nàng lập tức sáng ngời, cho rằng Hàn Lạc Thần đã trở lại, nàng lập tức ném nhánh cây xuống, lộc cộc chạy tới hướng thanh âm phát ra.
"Hàn......" Hai chữ Lạc Thần sau còn chưa nói ra, Lạc Yên đã ngừng lại, bởi vì nàng đã nhận nhầm, người trước mắt không phải Hàn Lạc Thần.
"Tiểu Yên Nhi, đã lâu không gặp a ~" nam tử trong bộ bạch y, cổ áo rộng mở, lộ ra khuôn ngực trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, một đôi mắt quyến rũ đào hoa khiến hắn có thêm vài phần khí chất yêu nghiệt.