Hàn Lạc Thần nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, ý cười trên mặt càng sâu: "A Yên, ngươi nghĩ không sai." Hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Ta thích ngươi."
Thời điểm nói ra lời này, lỗ tai hắn cũng không tự chủ được mà biến hồng, trên mặt cũng nhiễm một tầng hồng nhạt, bên trong còn có vài phần ngượng ngùng, sao có thể vẫn là Hàn Lạc Thần âm tình bất định, làm mưa làm gió ngày xưa?
Lạc Yên nghĩ nàng phải giả bộ ngượng ngùng, nhưng mà mặt nàng đã sớm hồng một mảng, căn bản là không cần giả bộ, nàng cảm giác tim mình đang đập rất nhanh.
Nàng làm sao vậy? Lạc Yên xoa ngực, ngơ ngẩn nghĩ.
Nhìn gương mặt của nữ hài trong lòng ngực mình đã đỏ hồng, tâm Hàn Lạc Thần lập tức trở nên thực mềm mại: "A Yên, ngươi cũng thích ta đúng không?" Rõ là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại giống như khẳng định. Cái người mà vừa mới ngượng ngùng đã biến mất, hắn lại trở về là Phi Cung cung chủ.
Mặc kệ trong lòng mình nghĩ như thế nào, nàng đều phải trả lời khẳng định, cho nên Lạc Yên liền ném cảm giác kỳ lạ kia ra sau đầu, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta nghĩ......" Nàng dừng lại, tựa hồ do dự một chút, ngay sau đó liền trịnh trọng mà kiên định gật đầu: "Đúng vậy."
Vừa dứt lời, nàng đã bị hắn ôm vào trong lòng ngực, gắt gao ôm. Hai người dán vào rất gần, phảng phất như không có một khe hở nào.
Hàn Lạc Thần cảm thấy, mình chưa bao giờ được cao hứng như lúc này, phảng phất khuyết điểm trong lòng đều được thỏa mãn. Hắn vui mừng đến cười ra tiếng, ôm nàng dạo qua một vòng, rồi hôn hôn môi nàng: "A Yên, ta thật cao hứng."
Mặt Lạc Yên bỗng hồng hồng, từng luồng nhiệt khí bốc lên. Nàng còn chưa từng cùng một nam tử nào thân mật như vậy đâu, kể cả là ở thế giới của nàng. Vẫn là ở thế giới này, chính là lần đầu tiên.
Bị một người nam nhân hôn môi là cảm giác gì?
Lạc Yên không rõ, chỉ là cảm giác cả người đều như lọt vào trong sương mù, chân dẫm một chỗ, ngốc ngốc, tựa hồ còn có một chút......ngọt ngào?
Hàn Lạc Thần xem bộ dáng ngây thơ mờ mịt của nàng, liếm liếm môi, bỗng nhiên cười cười, môi nàng so với hồ lô ngào đường còn ngọt đâu.
Sau khi bày tỏ nỗi lòng của nhau, Hàn Lạc Thần liền không nghĩ lại giấu Lạc Yên bất luận sự tình gì. Bọn họ một lần nữa ngồi xuống, đại khái là muốn hấp thu một chút lực lượng, hắn đem Lạc Yên ôm vào trong ngực, đầu hắn gác ở đỉnh đầu nàng, trầm mặc nửa ngày mới bắt đầu cùng nàng nói về chuyện hai năm trước, chuyện Phi Cung bị tàn sát.
Thanh âm hắn rất thấp, ngữ khí cũng thường thường, phảng phất như đang nói về chuyện xưa của người khác, nhưng Lạc Yên lại thấy móng tay hắn đã ghim vào lòng bàn tay.
Lạc Yên kéo hắn tay qua, nhẹ nhàng mà gỡ từng ngón tay của hắn ra, không cho hắn thương tổn chính mình, đồng thời chuyên chú nghe hắn kể về sự kiện kia.
Trong kịch bản kia chỉ nói mấy câu về việc Phi Cung bị giết, nhưng giờ này khắc này nghe Hàn Lạc Thần nói, Lạc Yên phảng phất như trở lại cái ngày kia.
Dòng máu đỏ tươi, ngọn lửa quyến rũ.
Thảm thiết biết bao!
Đường Hiên Nhân, hắn thế mà lại ngoan độc như vậy!
Ngày xưa nhân nghĩa đại hiệp, hôm nay lại thành người hiền lành? (chỗ này editor không hiểu cho lắm:<)
Lạc Yên hừ lạnh, bất quá chỉ là một tên tiểu nhân thôi. Hắn sao có thể gánh vác được những tên này đó? (???)
Nhưng là những việc này, Hàn Lạc Thần hiện tại còn chưa có tra ra được. Phi Cung của hắn cũng còn rất non nớt, vẫn chưa thể khôi phục hào quang của đệ nhất cung ngày xưa.
Lạc Yên không thể nào trực tiếp nói cho hắn: "Ta biết kẻ thù của ngươi là ai!". Nàng chỉ có thể yên lặng quan tâm hắn, chậm rãi chỉ điểm hắn tìm ra hung thủ, báo thù rửa hận.
Nghĩ đến chuyện xưa, Hàn Lạc Thần phải hao hết tâm tư, tìm mọi cách để truy ra kẻ thù. Thế nhân nói tâm tư hắn ác độc, thế nhưng bày ra một ván cờ như vậy, bọn họ chỉ nhìn thấy Hàn Lạc Thần làm Mạc Phi Vân cùng Đường Nguyệt Nhu cách xa nhau lâu như vậy mới tụ hợp lại cùng nhau. Bọn họ không có nhìn đến sự nghèo túng cùng thống khổ của Hàn Lạc Thần......