Dương Thiên Lôi hơi do dự, không trực tiếp nhảy xuống đầm mà đi tới hạ lưu đấm nước, trước tiên rửa sạch máu sói đang dính đầy trên người, sau đó toàn thân nhất thời nhảy vào trong đầm nước.
Nước sông mát lạnh nhất thời khiến Dương Thiên Lôi thoải mái rên rỉ một tiếng. Tuy rằng hiện tại đã là mùa đông, nhưng Đế Quốc Cát Ương bốn mùa như xuân, mùa xuân và mùa thu vẫn không khác khác nhau nhiều lắm. Toàn thân Dương Thiên Lôi đều chìm vào trong dòng nước, không có bất cứ một chút lạnh lẽo nào, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Dương Thiên Lôi ngừng hô hấp, cả đầu cũng ngập vào trong nước sông, hai tay cố gắng không ngừng chà xát toàn thân, nhất là phần đầu và tiểu đệ đệ, chà xát vô cùng kỹ lưỡng. Không ngờ tiểu đệ đệ vậy mà trở nên cứng ngắc. Dương Thiên Lôi vội vàng sợ hãi thu tay lại. Đời trước dù sao cũng xong rồi, đời này ca có gia có thế, bản thân lại phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, hoa thấy hoa nở, người gặp người yêu, quả thực là đẹp trai quá sức tưởng tượng. Sao có thể đem lần đầu tiên mà chôn vùi dưới ma trảo đây? Điều này tuyệt đối là không thể được.
Nghĩ tới đây, trong đầu Dương Thiên Lôi kìm không được mà hiện lên hình ảnh Tử Hàm muội muội trong sáng, thuần khiết như đóa lan trắng. Toàn thân hắn bỗng nhiên giật mình một cái, cuống quít đứng lên. Khi Tử Hàm muội muội và ma thú chiến đấu, liệu có thể hay không cũng bi thảm như ca vậy? Bị đám ma thú kinh tởm kia lột hết quần áo?
Hẳn là không thể nào. Ca còn chưa được xem. Tử Hàm muội muội, nàng ngàn vạn lần không được để bọn ma thú đó xem trước nha.
Dương Thiên Lôi suy nghĩ lung tung một hồi, tuy rằng biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn có chút lo lắng cho Trương Tử Hàm.
Qua nửa canh giờ, Dương Thiên Lôi mới kỳ cọ hoàn toàn sạch sẽ, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nhảy ra khỏi đầm nước.
Đã lâu lắm rồi Dương Thiên Lôi chưa bao giờ cảm thấy đói như vậy. Có lẽ là hôm nay trên chiến trương tiêu hao lực lượng quá lớn, liền vội vàng mở ba lô lấy ra phần lương khô đã được chuẩn bị đẩy đủ từ trước, ăn như gió cuốn mây bay. Thế nhưng sau khi ăn xong phần lương khô, Dương Thiên Lôi vẫn đói như cũ không thể chịu được, phảng phất như trở lại chính mình trước đây, là một cái thùng cơm ăn mãi không no vậy.
Trong đầm nước này có cá hay không nhỉ? Trong đầu toàn là tư tưởng ăn uống, Dương Thiên Lôi đi tới trước đầm, nhất thời nghĩ tới mùi cá nướng ngào ngạt, nước bọt trong nháy mắt liền trào ra như suối quanh miệng.
“Ào ào!” một tiếng, cả người Dương Thiên Lôi lặn vào trong đầm.
Cơ bắp, gân cốt toàn thân Dương Thiên Lôi đã được rèn luyện đến, 100% nhất thời dường như biến thành một người cá, lặn sâu xuống dưới với tốc độ kinh người. Nước trong đầm trong suốt, không hề ảnh hưởng đến thị lực của Dương Thiên Lôi. Khi lặn xuống mấy thước, khiến Dương Thiên Lôi thất vọng chính là, không ngờ trong đầm không hề có bất cứ sinh vật gì tồn tại, cá thì lại càng không nên nhắc tới.
Chỉ là, đầm nước này sao lại sâu như vậy? Càng xuống sâu phía dưới, không khí càng tối đen như mực, căn bản không nhìn thấy gì, phảng phất như không thấy đáy.
Dưới lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Dương Thiên Lôi lại tiếp tục lặn sâu hơn xuống phía đưới. Cùng với áp lực nước cũng càng lúc càng lớn, tốc độ lặn của Dương Thiên Lôi cũng càng lúc càng chậm. Hơn nữa, hắn còn phải dùng tinh thần lực phóng xuất ra ngoài, chống lại áp lực cực lớn kia. Ánh sáng cũng càng lúc càng mờ nhạt hơn.
Ngay khi Dương Thiên Lôi đang định từ bỏ, bỗng nhiên hắn thấy trên vách đá trong đầm xuất hiện một cửa động hình tròn. Càng quỷ dị chính là, ngay tại cửa động, tựa hồ xuất hiện khúc xạ kỳ dị.
- Đây là cái gì?
Dương Thiên Lôi nhất thời quên cả đói, nhanh chóng bơi về phía cửa động. Khiến Dương Thiên Lôi bất ngờ chính là, khi hắn bơi tới cửa động, bỗng nhiên “Ào!” một tiếng, cả người liền rơi xuống mặt đất.
Đúng vậy! Là rơi trên mặt đất, bên trong cửa động. Quanh người không còn một chút dấu tích nào của đầm nước.
- Chuyện này là thế nào?
Dương Thiên Lôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Chuyện này cũng con mẹ nó quá quỉ dị đi! Dương Thiên Lôi xác định, khi hắn đi về phía trước không hề gặp bất cứ trở lực gì. Nói cách khác, dưới tình huống bình thường, đi trong đầm nước là phải chịu áp lực của nước mới đùng, loại tình huống này hoàn toàn là đi ngược tính chất vật lý thường thức. Tuy nhiên, nghĩ tới việc mình còn có thể xuyên việt từ Địa Cầu tới một thế giới hoàn toàn khác như thế này, Dương Thiên Lôi cũng chỉ gần như ngạc nhiên chốc lát, liền trở lại bình thường.
Dương Thiên Lôi chậm rãi vươn tay, cánh tay không gặp chút trở lực nào, đi xuyên qua cửa động. Hắn rõ ràng cảm ứng được đầm nước bên ngoài. Như vậy có thể tin tưởng rằng, cái động này tất nhiên tồn tại một loại cấm chế hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của mình.
- Đây rốt cục là nơi nào?
Dương Thiên Lôi mang theo lòng hiếu kỳ mãnh liệt, chậm rãi xoay người nhìn vào hắc động thần bí tối đen như mực không biết sẽ thông tới đâu. Mỗi một dây thần kinh đều trở nên khẩn trương cao độ, tinh thần lực kỳ dị trong đan điền cũng bắt đầu dọc theo toàn thân vận chuyển trong cơ thể. Dần dần, Dương Thiên Lôi không ngờ lại có thể nhìn rõ được trong cự ly mấy thước, đã có được tầm nhìn nhất định.
Khi phát hiện ra điều này, Dương Thiên Lôi an tâm không ít, dứt khoát tiến về phía trước. Tuy nhiên, dù vậy Dương Thiên Lôi vẫn rất cẩn thận, vạn nhất nếu như xuất hiện mãnh thú hồng hoang gì trong truyền thuyết, cái mạng nhỏ của mình rất có thể sẽ phải gửi lại nơi đây rồi.
Vẫn duy trì cảnh giác cao độ, Dương Thiên Lôi bước từng bước một mà đi vào trong. Đại khái sau khi đi được khoảng hơn trăm thước, trước mắt Dương Thiên Lôi xuất hiện một bậc thang hướng xuống phía dưới. Sơn động tựa hồ cũng trở nên mở rộng hơn một chút.
Dương Thiên Lôi thầm tính toán, dọc theo bậc thang vừa thăm dò vừa đi từng bước một xuống phía dưới. Khi đếm đến bậc thứ 999, cầu thang liền kết thúc, lần nữa trở về mặt đất bằng phẳng. Sơn động lại rộng thêm một chút. Lại tiếp tục đi về phía trước khoảng hơn trăm thước, một tia sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt Dương Thiên Lôi. Tràng cảnh trước mặt cũng trở nên rõ ràng hơn.
Chỉ là, khi Dương Thiên Lôi chứng kiến khung cảnh trước mắt, nhất thời bị dọa cho kinh hãi. “Bịch! Bịch! Bịch!”, hắn hoảng hốt lùi lại mấy bước, đặt mông ngồi phịch trên mặt đất.
- Xin lỗi! Xin lỗi! Tiểu đệ trong lúc vô tình xông vào nơi đây. Thỉnh mỹ nữ tỷ tỷ thông cảm một chút…
Dương Thiên Lôi hầu như cúi đầu thấp xuống tận chỗ tiểu huynh đệ, kinh sợ nói. Trong lòng thấp thỏm và khiếp sợ không gì sánh được. Có cho hắn thêm một cái đầu nữa hắn cũng không nghĩ ra nơi quỷ dị này không ngờ còn có thể thấy người, hơn nữa lại còn là người sống, mà cũng đâu phải chỉ là người sống không thôi, lại còn … Con mẹ nó… Là mỹ nữ, hơn nữa là siêu cấp mỹ nữ toàn thân xích lõa.