Vì vậy, trước khẩn cầu của hàng trăm thế lực khắp nơi, đồng thời cũng để Trảm Không Kiếm Phái cảm thụ được lòng nhiệt tình của Đế Quốc Cát Ương, Dương lão và Sở Kinh Hồn đứng ra thương lượng cùng Tiêu Hà, cuối cùng được đám người Tiêu Hà đồng ý, quyết định tổ chức một yến hội thật long trọng trong hoàng cung.
Chủ đề của yến hội đương nhiên là vì Trảm Không Kiếm Phái, mời khách từ phương xa đến làm cơ tẩy trần. Chỉ có điều, mục đích thật sự lại là vì tạo ra một cơ hội để các nhân vật hiển quý của Đế Quốc Cát Ương có dịp tiếp xúc thân mật với các cao thủ Tiên Thiên của Trảm Không Kiếm Phái.
Cao thủ Tiên Thiên tuy rằng đã vượt qua khỏi thế tục, nhưng bọn họ cũng là người, cũng có thất tình lục dục. Sở dĩ ở trước mặt người thường bọn họ biểu hiện vô cùng lạnh nhạt, cũng không phải bởi vì bọn họ có bao nhiêu thanh cao, siêu phàm, mà là bởi vì không đủ lợi ích để thúc đẩy bọn họ mà thôi.
Người thường trong mắt bọn họ quá mức nhỏ yếu, nói là con sâu con kiến cũng không quá đáng, căn bản không tạo nên cho bọn họ bất kỳ ảnh hưởng gì, lợi ích tồn tại cũng cực kỳ nhỏ bé. Vàng bạc châu báu đối với bọn họ mà nói, không có bất luận giá trị gì, quyền lợi thế tục, bọn họ cũng phất tay bỏ qua. Trong mắt người thường, bọn họ dường như không muốn, không cầu bất cứ cái gì.
Kỳ thực không phải vậy. Chỉ là, bọn họ ở trình độ khác nhau, truy cầu cũng khác nhau mà thôi.
Một viên đan dược cực phẩm, hoặc một kiện bảo khí khi đặt trước mặt bọn họ thử xem, sẽ là tràng cảnh như thế nào? Không hề nghi ngờ, bọn họ sẽ thể hiện ra đầy đủ sự tham lam, cũng có thể làm ra bất cứ sự tình gì mà người thế tục có thể làm, đồng thời cũng có thể liều mạng đến đầu rơi máu chảy.
Nguyên nhân Dương lão và Sở Kinh Hồn thuyết phục Tiêu Hà tổ chức yến hội lần này đơn giản là muốn thu được tình cảm thật tốt của Trảm Không Kiếm Phái, nhờ đó có thể có thêm mấy chỉ tiêu tiến vào Trảm Không Kiếm Phái.
Bất kể là Dương lão hay Sở Kinh Hồn đều rất rõ ràng, một khi gia tộc nào đó có đệ tử có thể tiến vào Trảm Không Kiếm Phái, lợi ích mang lại cho gia tộc đó là tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Đồng thời đối với Đế Quốc Cát Ương mà nói, cũng có tác dụng thật lớn.
Tuy rằng Đế Quốc Cát Ương được xưng làm Đế quốc, nhưng so với toàn bộ đại lục Huyền Thiên mà nói, bất quá chỉ là một quốc gia nhỏ bé mà thôi. So với một vài quốc gia lớn, căn bản là không thể đánh đồng, thậm chí ngay cả so với một tỉnh phủ của một đại quốc gia cũng không bằng. Thế nhưng, một quốc gia nhỏ bé như vậy là có thể hiên ngang sừng sững, ngàn năm không đổ, tất nhiên là có nguyên nhân của nó.
Vì sao Trảm Không Kiếm Phái lại trở thành chỗ dựa vững chắc của Đế Quốc Cát Ương? Dương lão, một cao thủ Tiên Thiên cấp ba, vì sao lại chấp nhận thủ hộ cho Đế Quốc Cát Ương? Sở Kinh Hồn rất rõ ràng. Cho nên hắn không lo lắng chuyện người của gia tộc nào đó được Trảm Không Kiếm Phái lựa chọn mà uy hiếp đến địa vị thống trị của Hoàng gia.
Hắn hi vọng đệ tử được lựa chọn càng nhiều càng tốt, vô luận là ai, vô luận là người của gia tộc nào, càng có nhiều người được lựa chọn, Hoàng quyền của Đế Quốc Cát Ương sẽ càng vững chắc, địa vị cũng càng cao.
Trảm Không Kiếm Phái mang đến cho Đế Quốc Cát Ương làn sóng xung kích thật cường đại, hơn xa sức tưởng tượng của mọi người. Từ sau khi ngày tổ chức yến hội được định ra, đông đảo gia tộc và nhân vật hiển hách bắt đầu công việc lu bù lên, vắt óc tìm mọi mưu kế, không tiếc bất cứ giá nào, chuẩn bị lễ vật hiến cho Trảm Không Kiếm Phái. Ngay cả Dương gia cũng không ngoại lệ.
Dương gia ngoại trừ hai thiên tài Dương Thiên Ngạo, Dương Thiên Lệ rất có khả năng được Trảm Không Kiếm Phái chọn trúng, còn có Dương Thiên Lôi một lần nữa quật khởi cũng có hi vọng không nhỏ. Chí ít, trong cảm nhận của những người Dương gia, Dương Thiên Lôi có thân thể Tiên Thiên song thuộc tính, hơn nữa thiên phú hấp thu tinh thần lực của hắn tuyệt đối trước nay chưa từng có. Điều tiếc nuối duy nhất chính là, cấp bậc Tinh Giả của hắn quá thấp, có thể không lọt vào mắt cường giả Trảm Không Kiếm Phái. Đây mới chính là vấn đề.
Tuy nhiên, thông qua trận thi đấu ngày hôm nay, khiến Dương Hồng Toàn yên tâm không nhỏ, bởi vì lão biết rõ, Trảm Không Kiếm Phái cũng khá quan tâm tới trận đấu đó.
…
Vài ngày thi đấu tiếp theo, tràng diện tuy rằng vẫn sôi nổi như trước, nhưng một vài đại nhân vật trong các gian khán phòng trang nhã đã lặng lẽ rời đi, bắt đầu chuẩn bị cho buổi yến hội sắp tới.
Tuy nhiên, trong mấy ngày này, kẻ phiền muộn nhất, phẫn nộ nhất, mê hoặc nhất, đồng thời cũng bi ai nhất, sợ rằng không ai khác chính là Lôi Hoành.
Sau khi Dương Thiên Lôi trúng ám khí của Hoàng Phi Long, trong lòng Lôi Hoành đã chắc chắn Dương Thiên Lôi nhất định phải chết. Vốn tưởng rằng qua ngày thứ hai tin tức Dương Thiên Lôi bỏ mình sẽ nhanh chóng truyền đi, hơn nữa đối với hắn sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định. Nói không chừng chính mình phải tốn một phen công phu nói xạo, phủi sạch mọi quan hệ với mình. Thế nhưng, khiến hắn không ngờ tới chính là, ngày thứ hai đã qua đủ một ngày một đêm, không ngờ không có chút tin tức nào về cái chết của Dương Thiên Lôi. Thẳng đến ngày thứ ba khi “Tỷ thí người mới” tiếp tục bắt đầu, thấy Dương Thiên Lôi vẫn sinh long hoạt hổ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp chiến thắng đối thủ, trong lòng hắn quả thực vô cùng phiền muộn. Lẽ nào chất độc “Thôi mệnh tán”, được xưng là thiên hạ đệ nhất kỳ độc lại là hàng giả sao? Bằng không vì sao Dương Thiên Lôi lại có thể không chết?
Thế nhưng tên đại ngốc này nghĩ đến phá đầu, nát óc cũng nghĩ không ra nguyên nhân. Thẳng đến sau trận đấu, khi Dương Thiên Lôi làm như vô tình lấy từ trong ngực ra một tấm chắn nhỏ, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, không thể không cảm thán Dương Thiên Lôi thật sự là phúc lớn mạng lớn.
Lôi Hoành không biết rằng, động tác nhìn như vô tình kia của Dương Thiên Lôi căn bản chính là để mê hoặc tên ngu ngốc như hắn mà thôi.
Trong ngày cuối cùng tranh đoạt vị trí một trong mười cường giả, tiểu tổ của Dương Thiên Lôi chỉ có hắn và Phong Mã Ngưu là thắng liền ba trận. Nói cách khác, hai người đã sớm lọt vào vòng kế tiếp, tấn cấp mười cường giả.
Dù vậy, mọi người đối với trận đấu giữa Dương Thiên Lôi và Phong Mã Ngưu cũng tràn ngập chờ mong.