Lão Quách lập tức tỏ vẻ không có vấn đề, dù sao Tiểu Ngư cũng đang trong kỳ nghỉ.
Chủ ý đã định, mọi người lại thương lượng một ít chi tiết, sau đó Lão Quách đi ra ngoài, hỏi Tiểu Ngư muốn đi Nga Mi sơn hay không, lý do cũng rất chính đáng: thứ nhất là tiện đường du ngoạn một chuyến, có Diệp Thiếu Dương chiếu cố, hắn cũng yên tâm, thứ hai chờ gặp được Nhuế Lãnh Ngọc, cô bé có thể dùng thân phận nữ sinh, nói bóng nói gió đối với cô ấy, giúp Diệp Thiếu Dương nói chuyện...
Đối với điều này, Tiểu Ngư tuyệt không hoài nghi, phi thường hưng phấn đáp ứng, có thể đi ra ngoài du lịch, vậy tự nhiên là cầu còn không được.
Bởi vì là theo Diệp Thiếu Dương, Quách đại tẩu cũng không phản đối.
Lão Quách lập tức đặt cho Tiểu Ngư một tấm vé máy bay.
“Lão ba, cho chút tiền đi.” Tiểu Ngư hướng Lão Quách vươn tay, biểu hiện rất đáng thương.
Đối phó lão ba keo kiệt đến xem tiền như mạng này, cô mỗi lần chỉ có thể dùng biện pháp làm nũng giả ngốc, mới có thể đòi được một chút tiền. Vốn tưởng lần này cũng không ngoại lệ.
Lão Quách đem cô kéo đến trong phòng ngủ, không cho lão bà thấy, lấy ra một cái thẻ ngân hàng, giao cho Tiểu Ngư.
“Đừng lừa con!” Tiểu Ngư đem thẻ ném trở về.
“Trong này khẳng định không có tiền, con muốn tiền mặt, một lần du lịch, ít nhất có hai ngàn tệ chứ, ít con sẽ không đi!”
Lão Quách đem thẻ lại nhét đến trong tay cô, nắm chặt hai tay cô nói:
“Trong thẻ này có năm vạn, con trên đường tiêu, muốn mua cái gì thì mua cái đó, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, tuyệt đối đừng tiết kiệm, xài hết lại nói cho ta biết!”
Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn Lão Quách:
“Lão ba, cha có phải uống lầm thuốc rồi hay không.”
Lão Quách miễn cưỡng cười cười:
“Trước kia con còn nhỏ, lão ba sợ con tạo thành thói quen phá của, hiện tại con lớn rồi, không sao nữa.”
Lão Quách chăm chú nhìn con gái thật sâu, đưa tay nhéo nhéo gò má của cô:
“Trưởng thành rồi, con thực sự trưởng thành rồi.”
Diệp Thiếu Dương kích hoạt hồn ấn, đem Qua Qua luôn luôn chơi ở bên ngoài triệu hồi, bảo nó theo Lão Quách, cùng đi tìm Thanh Vân Tử, tuy Lão Quách hẳn là không có nguy hiểm, nhưng Diệp Thiếu Dương luôn có chút lo lắng Ngư Huyền Cơ sẽ xuống tay đối với Lão Quách, uy hiếp hắn từ bỏ con gái, có Qua Qua ở bên, gặp quỷ yêu âm thần bình thường, đều có thể ra sức bảo vệ mà không lo gì.
Lại nói Qua Qua dù sao cũng là quỷ, đến Nga Mi sơn loại phật môn thánh địa kia có chút không an toàn, cho nên vẫn là không mang theo nó thì tốt hơn.
“Lão đại, đã xảy ra chuyện gì.” Qua Qua nghe nói muốn đi tìm Thanh Vân Tử, giật mình nói không ra lời.
“Chờ lát nữa ngươi hỏi Quách sư huynh đi.”
Chờ Tiểu Ngư thu thập xong hành lý, cách thời gian máy bay cất cánh cũng không còn là bao, Lão Quách lái xe đưa hai người bọn họ tới sân bay, nhìn Tiểu Ngư thông qua kiểm tra, tiến vào phòng chờ, Lão Quách cảm thấy trái tim mình cũng trống trơn rồi.
Đối với mọi thứ xảy ra ở trên người mình, Tiểu Ngư cũng không biết tình huống, trang điểm như đóa hoa nở, cô bé sau khi lên máy bay, liền bắt đầu khát khao lữ trình bất ngờ tới này, thao thao bất tuyệt hướng Diệp Thiếu Dương hỏi mọi thứ có liên quan Nga Mi sơn.
Biết được Diệp Thiếu Dương cũng là lần đầu tiên đi, cô thừa dịp máy bay chưa cất cánh, lấy di động tìm kiếm thông tin du lịch Nga Mi sơn, đọc cho Diệp Thiếu Dương nghe, hưng phấn chế định kế hoạch du lịch.
Diệp Thiếu Dương gửi cái tin nhắn cho Tứ Bảo, nói cho hắn mình muốn đi Nga Mi sơn một chuyến, bảo hắn tự do hoạt động.
Hắn chưa nói cho Tứ Bảo chuyện Tiểu Ngư, không phải là không đem gã coi là huynh đệ, hoàn toàn ngược lại, hắn là không muốn để Tứ Bảo cuốn vào quá sớm, nếu có thể hòa bình giải quyết, hắn không muốn liên lụy bất cứ người nào.
Khi cất cánh, Diệp Thiếu Dương tạm thời buông xuống chuyện trước mắt, suy nghĩ bay đến trên người Nhuế Lãnh Ngọc, chỉ mong, mình đi còn chưa tính là muộn.
“Tiểu sư thúc, nếu... con là nói nếu, Lãnh Ngọc tỷ đã xuất gia, thúc... làm sao bây giờ?”
“Vậy ta dứt khoát không đi nữa, cũng ở lại Nga Mi sơn xuất gia là được.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc:
“Hòa thượng xứng ni cô, tuyệt phối nha.”
Tiểu Ngư cảnh giác hướng bốn phía nhìn một vòng, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái:
“Nhỡ đâu có hòa thượng nghe thấy, xem không đánh chết thúc. Lại nói... Tiểu sư thúc, thúc tốt nhất đừng theo đuổi, thúc chính là đạo sĩ, sao có thể đi làm hòa thượng chứ.”
“Đúng vậy, ta thế mà quên, ta là đạo sĩ.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu.
Tiểu Ngư nhìn bộ dáng này của hắn, nhịn không được bật cười.
Máy bay đến là Tứ Xuyên thành đô, Diệp Thiếu Dương từng tới một lần, nhưng vẫn rất xa lạ, từ sân bay đi ra hoàn toàn không biết đâu là đông tây nam bắc.
Lúc này Diệp Thiếu Dương mới phát hiện mang theo chỗ tốt của Tiểu Ngư. Tiểu Ngư dùng bản đồ tìm được chỗ nhà ga đường dài, dùng Tích Tích gọi xe gọi tới một chiếc taxi, đưa bọn họ đến trạm đường dài.
Tài xế rất nhiệt tình, dọc theo đường đi hướng bọn họ giới thiệu các loại ăn chơi nhảy múa của thành đô, Diệp Thiếu Dương thuận miệng ứng phó.
Từ nhà ga đường dài, hai người ngồi lên xe hướng tới Nga Mi sơn, hai giờ sau xuống xe, lại là Tiểu Ngư kêu xe tới cảnh khu, sau khi xuống xe, ở phụ cận cảnh khu tìm một khách sạn.
“Hai gian.” Tiểu Ngư đem chứng minh thư đưa cho lễ tân khách sạn, nói.
“Không, một gian là được rồi.” Diệp Thiếu Dương đột nhiên phản ứng lại.
Nhân viên phục vụ trước bàn lễ tân và Tiểu Ngư cùng nhau ném đến ánh mắt kinh ngạc.
Tiểu Ngư trừng to mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói:
“Tiểu sư thúc, không ngờ thúc tiết kiệm như vậy nha.”
“Không phải vì tiết kiệm tiền.”
“Vậy...” Tiểu Ngư có chút đỏ mặt, lại nghe thấy Diệp Thiếu Dương hướng tiểu thư lễ tân nói:
“Có loại phòng, có hai phòng ngủ hay không.”
Cuối cùng đặt một phòng, có hai phòng ngủ còn có một phòng khách, phòng rất lớn, đương nhiên giá cũng rất cao.
Diệp Thiếu Dương là không có tiền, cho nên đương nhiên để Tiểu Ngư quét thẻ, dù sao cũng là tiền của Lão Quách. Lão Quách cực kỳ keo kiệt, trên thực tế là thổ hào, hơn nữa coi như là làm việc cho hắn, tiêu tiền của hắn, Diệp Thiếu Dương cũng không đau lòng.
“Tiểu sư thúc, thúc nói... Con luôn cảm thấy cha con có chút không thích hợp.” Tiểu Ngư ghé vào trên giường Diệp Thiếu Dương, hai tay chống cằm, chần chờ nói.
“Ông ấy trước kia keo kiệt như vậy, vì sao lần này hào phóng như vậy, cho con một cái thẻ có năm vạn tệ?”
Diệp Thiếu Dương xoa xoa đầu cô bé, cười nói:
“Cho con tiền còn không tốt? Bởi vì con trưởng thành rồi, có thể tiêu tiền, không cần nghĩ nhiều.”
Tiểu Ngư nhún nhún vai, lấy ra bản đồ du lịch Nga Mi sơn trên đường mua, đại khái nhìn một lần, cả kinh nói:
“Thì ra Nga Mi sơn lớn như vậy a, tổng cộng có bốn ngọn núi, cái gì Đại Nga sơn Nhị Nga sơn Tam Nga Sơn Tứ Nga Sơn... Chỉ riêng chùa hình như đã có trên trăm tòa. Lãnh Ngọc tỷ cũng chưa nói ở nơi nào nha?”
Diệp Thiếu Dương cười nói:
“Con cái này không hiểu, chùa tuy nhiều, nhưng đều là miếu hòa thượng, Nhuế Lãnh Ngọc nếu là xuất gia cái gì đó, khẳng định là ở am ni cô, chúng ta chỉ cần điều tra am ni cô là được rồi.”
Tiểu Ngư vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lại hỏi:
“Nhưng chúng ta làm sao biết những cái nào là am ni cô đây?”
“Hỏi.” Diệp Thiếu Dương từ trong tay cô tiếp nhận bản đồ du lịch, ở bên trên tìm được chỗ Nhị Nga sơn nói:
“Trên núi này có đạo quan, dù sao cũng là người một nhà, chúng ta có thể đi nơi đó hỏi thăm một chút.”
Tiểu Ngư nhìn nhìn bản đồ, cách khách sạn có chút xa, hiện tại đi trong ngày sẽ không kịp về, vì thế quyết định đêm nay ở lại khách sạn, sáng mai đi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK