Mục lục
Mao sơn tróc quỷ nhân Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay hỏi. Giải quyết lão vu bà đầu sỏ gây nên này, tâm tình hắn rất thoải mái.

“Đây chỉ là một cái phân hội của Linh tu hội, anh chẳng lẽ chỉ muốn như vậy là xong à, không muốn tính cả tổng hội sao? Anh đem à giết chết, ai còn có thể nói cho anh tổng hội ở nơi nào!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lập tức cười cười: “Còn có một tên nữa mà.”

Lập tức đem Hà Dương từ trong linh phù thả ra, Hà Dương ngồi ở trên mặt đất, sắc mặt rất phức tạp ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Linh phù Diệp Thiếu Dương dùng cho cô ta, chỉ nhốt linh hồn, không phong tỏa thần thức, cho nên đối với mọi thứ xảy ra sau đó, cô ta đều lấy góc độ người đứng xem để trải qua.

Tạ Vũ Tình lần đầu tiên nhìn thấy cô ta hỏi: “Cô ta là ai?”

“Về sau nói với chị sau, chị thu thập tàn cục trước đi, để cho Qua Qua và Tuyết Kỳ theo chị, trong nhà xưởng một người cũng không được thả đi, điều tra kỹ lương, tôi lo còn có tà vật cá biệt xen lẫn trong công nhân.”

Tạ Vũ Tình lên tiếng, chuyện này cô cũng không dám chậm trễ, mang theo Qua Qua và Tuyết Kỳ rời đi.

“Trở về!” Diệp Thiếu Dương đuổi theo, có chút xấu hổ cười nói: “À, vụ án này tôi đã giúp chị phá, có tiền thưởng cái gì đó hay không...”

“Có huân chương vinh dự.”

“Cái đó không cần, tôi gần đây khá là túng thiếu, cho chút lợi ích thực tế.” Diệp Thiếu Dương hướng cô nhướng nhướng mày.

“Ừm, thử đi.” Tạ Vũ Tình bĩu môi, mang theo Qua Qua cùng Tuyết Kỳ theo cầu thang đi xuống.

“Quách sư huynh, tà vật trong tòa nhà này đã dọn hết rồi, nhưng âm khí còn rất nặng, giao cho huynh.”

Lão Quách nhíu mày nói: “Đệ sớm nói đi chứ, này, Tạ cảnh quan, cô đợi chút, cũng xin cho cả tôi một phần tiền thưởng!”

Mang theo Lâm Tiểu Hiền nhanh chóng xuống dưới lầu, đuổi theo Tạ Vũ Tình.

Tất cả đã kết thúc, tuy quá trình có chút gạt người ta, nhưng kết cục coi như không tệ. Diệp Thiếu Dương hướng Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, ngồi xuống đất, dựa vào lan can, bắt đầu nghỉ ngơi, mặt mang ý cười nhìn Hà Dương.

“Cô cảm giác thế nào?”

Hà Dương cúi đầu, lắc lắc đầu: “Nói thẳng, tôi là không ngờ, anh thế mà có thể ở dưới loại tử cục đó lật được kèo, còn chiến thắng lão vu bà...”

“Cô nên gọi bà ta linh mẫu hay là cái gì chứ?”

Hà Dương nhìn hắn một cái nói: “Tôi chỉ có một nghi vấn, anh có phải lúc ban đầu đã phát hiện tôi là người của Linh tu hội hay không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, hướng Nhuế Lãnh Ngọc bĩu môi: “Là cô ấy nói cho tôi biết, tôi con người này phương diện này không có cảnh giác gì, chịu thiệt rất nhiều lần, vẫn chưa đổi được tính nết.”

“Hơn nữa thời điểm đối phương là mỹ nữ.” Nhuế Lãnh Ngọc bổ sung một câu.

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, sờ sờ cái mũi.

Hà Dương ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, sau một lúc lâu nói: “Rốt cuộc chỗ nào của tôi khiến cô hoài nghi?”

Nhuế Lãnh Ngọc khoanh hai tay, đặt trước ngực, thản nhiên nói: “Đều kết thúc rồi, cái này đối với cô mà nói rất quan trọng sao?”

“Rất quan trọng, tôi thua cũng muốn thua cho rõ ràng.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn cô ta một hồi nói: “Ở trong những lời kịch kia cô nói với Thiếu Dương, có rất nhiều lỗ hổng, một cái lớn nhất chính là: cô nói cô ở nơi này ẩn nấp vài năm, đối với chuyện xảy ra ở giới pháp thuật Thạch Thành rõ như lòng bàn tay, thậm chí còn từng gặp Diệp Thiếu Dương, cho nên nhìn cái đầu tiên mới có thể nhận ra anh ấy...

Lời này cân nhắc là không thoát nha, cô đã biết anh ấy, hoàn toàn có thể xin anh ấy giúp đỡ sớm một chút, không nên chờ anh ấy chủ động tới, mới bám lấy anh ấy.”

“Ừ.” Diệp Thiếu Dương cũng ở một bên gật đầu: “Đây là lỗ hổng lớn nhất!”

“Lỗ hổng lớn nhất, anh vì sao lúc ấy không phát hiện, còn để em chỉ ra cho anh?”

“Cái này... Hắc hắc, không phải có em sao, có em là đủ rồi.”

Trả lời vậy, Nhuế Lãnh Ngọc cũng cạn lời.

Hà Dương kinh ngạc nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Có lẽ tôi có nỗi khổ trong lòng, không thể đi tìm anh ta thì sao?”

“Cô có nỗi khổ trong lòng, vì sao sau khi gặp được Diệp Thiếu Dương, một hơi nói hết cho anh ấy, sau đó bảo anh ấy thay cô ra mặt, diệt trừ linh tu phân hội?”

Hà Dương thở dài: “Đúng rồi, cái này thật sự là sơ hở rõ ràng, chỉ là... tôi lúc ấy không tìm thấy cái cớ thích hợp hơn.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Thật ra tôi cũng không phải ngốc như vậy, tôi bị người ta coi là vũ khí mà dùng, đổi thành pháp sư bình thường, nhất định sẽ linh hồn xuất khiếu, ý đồ đoạt xá, để xoay chuyển cục diện, nhưng cô ngược lại nhắc nhở tôi đừng làm như vậy...

Lúc ấy tôi đã đoán được, cô nhất định là muốn khiến tôi nguyên thần xuất khiếu, cô biết tôi là thiên sư, có bí pháp có thể làm được nguyên thần đoạt xá.”

Hà Dương nói: “Cho nên, bị Dương Bân dùng cái lưới vây khốn, là...”

“Là một luồng thần niệm của tôi, mô phỏng nguyên thần mà thôi.”

“Tôi hiểu rồi, anh tương kế tựu kế, để chúng tôi cho rằng đã vây khốn nguyên thần của anh, lực chú ý đều tập trung qua, sau đó anh lại đánh lén, lần lượt đoạt xá...”

Diệp Thiếu Dương búng vang ngón tay.

Hà Dương thở dài một hơi, trầm ngâm một lát nói: “Tôi không có gì để nói, ngay từ đầu anh tới đây, đây chính là một quyết định sai lầm.”

“Dẫn tôi lại đây, có ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương nhíu nhíu mày.

Hà Dương cười cười nói: “Diệp thiên sư, anh không cảm thấy kỳ quái sao, linh tu lại ở chỗ này kinh doanh lâu như vậy cũng không sao, sao có thể đột nhiên liên tiếp mắc lỗi ở trên việc nhỏ, để cho cảnh sát bắt được thóp? Hơn nữa ở sau khi anh tham dự việc này, còn chậm chạp đi xử lý, đem manh mối để lại cho anh.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cả kinh hỏi: “Cô là nói...”

“Tất cả cái này đều là an bài sẵn, mục đích, chính là dẫn anh tiến vào, đặt bẫy, sau đó lấy máu của anh.”

Diệp Thiếu Dương hít ngược một hơi khí lạnh.

“Thật ra kế hoạch này không phải Dương Bân và lão vu bà định ra, mà là tổng hội. Nghe Dương Bân nói, đại linh mẫu tổng hội, là kiêm tu trung tây pháp thuật, bà ta gần đây tu luyện một loại công pháp, cần máu của pháp sư, mà anh là tiên thiên linh thể, máu của anh là lựa chọn thượng giai, cho nên... Phân hội mới tuân mệnh làm như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, hai người đều giật mình không nhẹ. Tuy nói Nhuế Lãnh Ngọc đã sớm đoán được tất cả cái này có thể đều là âm mưu, nhưng không ngờ, trung tâm thì ra là ở trên người Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: “Tôi một mực cho rằng giúp cảnh sát làm việc, không ngờ thì ra tất cả là vì tôi, tôi con mẹ nó cũng không phải thịt Đường Tăng, để ý tới tôi mãi làm gì!”

Hà Dương nói: “Đáng tiếc chung quy là công dã tràng, bọn họ nhắm chừng thực lực của anh là bài vị thiên sư, nhiều nhất là sắp tới Địa tiên, ai ngờ... Không phải chúng tôi bố trí không chu toàn, chỉ là không ngờ anh sẽ mạnh đến mức độ này.”

Cho dù là thiên sư bình thường, chỉ cần chưa lên bài vị Địa tiên, lực lượng nguyên thần đều phi thường yếu, sau khi xuất khiếu ly thể, cũng chỉ có thể lượn lờ ở phụ cận, ngay cả đả thương người cũng không được, mà sau khi tấn thăng bài vị linh tiên, nguyên thần mới có thể đoạt xá...

Cho dù mình là bài vị Địa tiên, lúc ấy ở thời điểm bị mười hai khẩu súng ngắn uy hiếp, phần thắng cũng là không lớn, càng không cần phải nói là thiên sư bình thường.

“Nhưng, cái này chỉ là thực lực cứng, thật ra, cho dù anh chỉ là thiên sư bình thường, tôi cũng có một loại cảm giác, chúng tôi phải thua không thể nghi ngờ.”

“Ồ, vì sao?” Diệp Thiếu Dương không hiểu, hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK