Mục lục
Mao sơn tróc quỷ nhân Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái này... Anh sẽ nghĩ cách thuyết phục em rời khỏi!”

“Cái này không phải nói nhảm sao, nếu em tin không nghi ngờ, anh không tiến vào, em sẽ chết cho anh xem, anh cũng không theo?”

“Anh...”

“Anh do dự, ngay cả anh người đạo tâm kiên định như vậy cũng sẽ do dự, lại càng không cần nói cô ấy một nữ nhân, nữ nhân ở phươ ng diện này, là rất yếu ớt, hơn nữa em dám khẳng định, Dương Bân nhất định cũng là dùng hoa ngôn xảo ngữ gì để lừa gạt cô ấy, lúc này mới từng bước một càng lún càng sâu, không quay đầu được.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô phân tích hợp tình hợp lý, chậm rãi gật đầu nói: “Như vậy, cô ấy cũng rất đáng thương, chỉ là... lại coi trọng Dương Bân loại người như vậy, thật sự là mắt bị mù rồi!”

Nhuế Lãnh Ngọc khẽ cười nói: “Dương Bân làm sao, dứt bỏ tầng thân phận Linh tu hội này không nói, người ta có tiền, lại đẹp trai, em chính là từng cùng hắn ở chung một tuần, hắn rất tao nhã.”

“Ha ha, vậy em cũng tự tử đi.” Diệp Thiếu Dương biết rõ nàng là cố ý trêu mình, nhưng vẫn có chút không thoải mái, chẳng qua nghĩ lại, mình ghen với một con quỷ làm gì, hơn nữa thằng cha này còn là mình giết chết, ngay cả hồn phách cũng không tồn tại, tinh phách nhắm chừng giờ phút này đã bị sung quân đến địa ngục, đang chịu khổ.

Nghĩ đến quá trình mình đem hắn ngược đãi chết như thế nào, trong lòng Diệp Thiếu Dương lập tức thoải mái.

Mấy chiếc xe cảnh sát bật còi lái tới, phía dưới đầu người nhấp nhô, loạn hết cả lên, là đám người Tạ Vũ Tình đang hành động.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau ghé vào trên lan can, nhìn từng màn phía dưới.

Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng người, lấy tay vén tóc một cái, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Vừa rồi vấn đề kia, nếu thật sự xảy ra, anh sẽ làm như thế nào, em là nói nếu.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Anh sẽ hết sức cứu lại em, thậm chí đem em nhốt lại, chậm rãi thuyết phục.”

“Nếu em lấy cái chết uy hiếp thì sao, nếu anh không theo em cùng nhau sa đọa, em sẽ chết!”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát nói: “Em muốn nghe nói thật sao?”

“Nói lời thừa!”

“Anh không thể phản bội đạo trong lòng anh, nhưng cũng tuyệt không thể nhìn em sa đọa một mình, anh sẽ cùng chết với em, em thành quỷ, anh sẽ làm quỷ, em hồn phi phách tán, anh cũng nghiền xương thành tro!”

Nhuế Lãnh Ngọc nở nụ cười. “Đứa ngốc, nghiền xương thành tro không phải dùng như vậy! Nhưng, anh trả lời vậy em rất hài lòng, ừm... vậy đổi một vấn đề, nếu em có nguy hiểm tính mạng, anh sẽ đến cứu em không!”

“Nói lời thừa à.”

“Thử một lần!” Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, đột nhiên trèo qua lan can, trực tiếp nhảy xuống.

Diệp Thiếu Dương đầu óc không đủ dùng trong nháy mắt, trực tiếp cũng trèo qua lan can, không chút suy nghĩ nhảy xuống.

Nhuế Lãnh Ngọc ở không trung túm chặt hắn, một tay khác nắm chặt sợi dây thừng trước đó đám người lão Quách dùng để leo lên, hai người bắt đầu đong đưa ở không trung.

Diệp Thiếu Dương kinh hồn chưa định, ôm chặt Nhuế Lãnh Ngọc, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại. “Được lắm, em sớm có dự mưu! Vừa rồi thật sự là hù chết bản thiên sư!”

Nhuế Lãnh Ngọc cười lên khanh khách. “Nói lời thừa, em lại không thể thật sự tự sát.”

Hai người ở không trung, gắt gao ôm lấy nhau, Nhuế Lãnh Ngọc yên lặng nhìn hắn nói: “Anh vừa rồi nghĩ như thế nào, biết em là cố ý sao?”

“Lúc ấy làm sao có thời giờ nghĩ những thứ này, chỉ muốn cứu em.”

“Cứu không được thì sao?”

“Vậy cùng chết, cùng lắm thì sau khi thành quỷ, lại hung hăng đánh em một trận!”

Nhuế Lãnh Ngọc cười không ngừng, cười mãi tới khi nước mắt trào ra, hai tay đột nhiên buông ra dây thừng, ôm lấy cổ Diệp Thiếu Dương, bắt đầu hôn.

Diệp Thiếu Dương nào ngờ được cô đột nhiên buông tay, hai người cùng nhau rơi xuống, vội vàng đi bắt dây thừng, cực kỳ chật vật bắt lấy, lòng kinh hoàng, nhưng miệng lại bị Nhuế Lãnh Ngọc chặn.

Không ngờ hôn môi lại hôn kinh tâm động phách như vậy...

Sinh mệnh lâm nguy lại tuyệt vời đến cực điểm hai loại cảm giác này, ở trong lòng hắn khơi dậy một tầng sóng to.

Một tay bắt lấy dây thừng, một tay khác ôm chặt lấy lưng Nhuế Lãnh Ngọc.

Hai người cứ như vậy treo ở không trung, dính sát không buông.

Thời điểm từ dây thừng đi xuống, hai cái chân Diệp Thiếu Dương cũng mềm nhũn, hầu như không đứng được.

Nhuế Lãnh Ngọc tựa như không có việc gì hỏi: “Anh thế nào?”

“Không có gì.” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn nhìn dây thừng bọn họ leo xuống, sự từng trải này, thật sự là... cả đời khó quên nha.

“Hai người là ai!” Mấy cảnh sát lập tức tiến lên tra hỏi, bọn họ không biết Diệp Thiếu Dương, cũng không nghe hắn giải thích, trực tiếp đem bọn họ đưa tới chỗ người phụ trách, người phụ trách thế mà là Kỳ Thần.

Diệp Thiếu Dương hỏi thăm một chút, biết bọn họ còn đang hành động, Tạ Vũ Tình đang tự mình dẫn người ở ký túc xá khu điều tra...

Những công tác này không quan hệ với mình. Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc cáo từ, ở dưới cảnh sát Kỳ Thần phái ra hộ tống rời khỏi nhà xưởng.

Hai người đều không lái xe, cũng không muốn phiền người khác, vì thế ở trên đường đêm khuya tản bộ, muốn đến trên quốc lộ rồi gọi xe.

Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu nhìn xưởng điện tử Khang Đa bị cảnh sát bao vây nhiều tàng nói: “Ngay cả thái tử gia Dương Bân cũng là nòng cốt Linh tu hội, phụ thân khẳng định cũng khó thoát trách nhiệm, xưởng điện tử Khang Đa xong rồi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không phải thứ chúng ta quản, anh chỉ phụ trách bắt quỷ hàng yêu.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh có tính toán gì không?”

“Tính toán gì?”

“Tổng hội Linh tu hội, phải diệt trừ!”

“Anh biết.” Diệp Thiếu Dương có chút khó xử gãi gãi đầu: “Nhưng mà không có manh mối gì, vùng duyên hải phía nam... Phạm vi này quá lớn.”

“Linh tu hội là tổ chức Đông Nam Á, từ Nam Hải lên bờ, tổng hội đặt ở bên đó, là không sai, không phải Quảng Đông thì là Phúc Kiến.”

“Thế này cũng quá lớn rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Manh mối không phải không có, Hà Dương không phải nói, Dương Bân là phụ trách kết nối với người của tổng hội sao, hắn là yêu thi, nhưng thân phận là người, chung quy không có khả năng là bay qua, tra một chút ghi lại xuất hành của hắn, hẳn là sẽ lưu lại dấu vết!”

Diệp Thiếu Dương vỗ ót nói: “Em nói như vậy anh mới nghĩ ra, hắn sau khi lấy được máu của anh, lập tức sẽ đưa đi tổng hội... Chúng ta có thể tra một chút hành tung của hắn hôm đó, bây giờ anh gọi điện thoại cho Vũ Tình!”

“Chờ một lát đi, những ghi chép đó sẽ không biến mất, chờ chị ấy lo liệu xong bên này đi.”

Đi đến trên đường lớn, hai người dùng phần mềm gọi xe, triệt để rời khỏi địa phương này.

Một giờ sau, lão Quách về nhà, hầu như là kéo bước chân vào mặt tiền cửa hàng, đồng thời thầm oán Diệp Thiếu Dương bắt mình làm việc, còn không trả tiền.

Dọn dẹp âm khí trong tòa nhà, nói tới giống như rất nhẹ nhàng, thật ra cực mệt, may mà có gã đồ đệ lăng đầu thanh cho mình sai bảo.

Sau khi đem một số công tác kết thúc ném cho Lâm Tiểu Hiền, hắn rút trước.

Mới từ âm sào đi ra, tuy trải qua dọn dẹp, nhưng mà khó tránh khỏi còn có một chút sót lại, cho nên không thể về nhà, miễn mang tới sự xui xẻo cho trong nhà, cho nên một mình hắn trở lại cửa hàng.

Trước kia mỗi lần đi chủ trì tang lễ cũng là như thế này, vợ cũng đã quen. Lão Quách sau khi vào cửa, lấy tiệm quan tài làm bối cảnh, quay một cái video nhỏ, gửi qua mạng cho vợ, chứng minh mình không đi matxa, sau đó ngồi xuống ở trên ghế nằm.

“Đại thúc đã trở lại.” Tiểu Kim Tiểu Ngân từ trong sân tiến vào, vui vẻ chào hỏi.

“Các ngươi không ở trong điện thờ tu luyện, lại ham chơi đi ra ngoài, cẩn thận bị pháp sư bắt đi!”

Tiểu Kim Tiểu Ngân đi lên trước, giải thích: “Không phải nha đại thúc, trong nhà có khách tới, chúng ta đi nói chuyện với bọn họ.”

“Khách? Nói hươu nói vượn, ta ngay cả cửa tiệm cũng chưa mở, nào có khách gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK