Mặc áo bào màu trắng, đầu đội chiếc mũ rất cao, mặt trên viết bốn chữ “Nhất Kiến Phát Tài”
, tay trái cầm một cây gậy tang lễ.
Tay phải nắm một chuỗi xiềng xích đen như mực, một đầu của nó gắn với một cái móc thật lớn, nhìn qua hình dáng tương tự với địa ngục Câu Hồn Tác của Diệp Thiếu Dương.
Người mặc áo bào màu trắng toàn thân vây quanh bởi một tầng lục quang dày đặc.
Bạch Vô Thường! Diệp Thiếu Dương với Nhuế Lãnh Ngọc theo bản năng lùi một bước.
Hắc Bạch Vô Thường chính là người dưới trướng của Diêm La Vương, trên danh nghĩa là Sứ Giả Câu Hồn, nhưng trên thực tế rất ít khi tới dương gian, quỷ hồn người thường đều có những quỷ sai đi câu, chỉ lúc nào gặp được nhân vật trọng yếu thì mới xuất hiện.
Như là sát tinh ma đầu, lệ khí trên người quá nặng, cho dù là lúc sắp chết, quỷ sai cũng không dám tới gần, hoặc là pháp sư có pháp lực quá mạnh, sau khi chết thì quỷ sai cũng không thể khống chế được vong hồn, gặp trường hợp như vậy, Hắc Bạch Vô Thường mới xuất hiện để bắt.
Hắc Bạch Vô Thường chỉ cần đi tới dương gian, tất nhiên là để câu hồn, hơn nữa tuyệt đối không về tay không, thật là danh xứng với thực của cái tên Tử Thần.
Hai huynh đệ này quan chức không tính là cao, nhưng mà bởi vì chỉ có Diêm La Vương cấp trên trực tiếp, người khác cho dù là chín điện Diêm Vương còn lại cũng không thể sai phái, quyền lực rất lớn, đến Âm Thần cũng không dám đắc tội với hai người bọn họ.
Cho nên Diệp Thiếu Dương vừa thấy đến Bạch Vô Thường xuất hiện, đầu tiên là có chút sửng sốt, ngay sau đó biết sự tình trọng đại, tiến lên vài bước, vỗ vỗ tay áo, khom người chắp tay hành lễ, nói: “ Đệ tử Mao Sơn Diệp Thiếu Dương gặp qua Thất gia, có lễ chào hỏi.”
Bạch Vô Thường tục danh là Tạ Tất An, được người gọi là Thất gia, Hắc Vô Thường tên Phạm Vô Cứu, còn được gọi là Bát gia, sinh thời là một đôi huynh đệ kết nghĩa.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng phía sau cũng đơn giản hành lễ, chứng tỏ thân phận pháp sư của mình.
Trên mặt Bạch Vô Thường không hề có bất kỳ biểu tình gì, đứng trên mặt nước, há miệng, phát ra âm thanh uy nghiêm lạnh lùng: “Phụng chỉ bắt hồn, người không liên can mau tránh!”
Hắc Bạch Vô Thường này nghiêm túc nhất, so với Thôi Phủ Quân còn khó nói chuyện hơn nhiều, Diệp Thiếu Dương biết vậy, cho nên trước giờ chưa từng giao tiếp với hắn, cũng không nghĩ sẽ giao tiếp gì với bọn họ, nhưng chuyện trước mắt xem ra không giao tiếp cũng không được, lập tức chắp tay, cung kính nói: “Thất gia hiển linh, là vì chuyện gì?”
Bạch Vô Thường liếc mắt đánh giá hắn một hồi, minh nhãn thông thiên, vừa nhìn đã nhận ra hắn là Thiên sư, cũng không thể không cho vài phần mặt mũi, vì thế dùng cờ chiêu hồn chỉ vào Qua Qua, nói: “Tróc nã du hồn.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, liếc mắt nhìn qua Qua Qua một cái, Qua Qua vẫn còn ngồi ở trên cỏ, khóe miệng còn chảy ra một ít máu tươi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, nhìn qua thật đáng thương.
Diệp Thiếu Dương cau mày lại, nói: “Thất gia, không phải ta nói nhiều, nó cũng không phải quỷ hồn trên dương gian, vẫn là luôn ở dưới Âm Ty, xem như Âm Ty đã ngầm đồng ý, cũng chưa làm qua chuyện xấu, Thất gia bắt nó làm gì?”
Bạch Vô Thường hừ một tiếng: “Việc của bổn tọa làm, ngươi không có quyền hỏi đến, nhưng niệm tình ngươi là Thiên sư, ta sẽ nói cho ngươi một ít, bổn tọa đang phụng lệnh truy bắt tội phạm quan trọng, lúc trở về Âm Ty, đi qua con đường gần cầu Nại Hà, phát hiện thằng nhãi này dẫn một đôi quỷ tốt đến từ Thái Âm Sơn, ý đồ xông qua địa giới.
Chuyện này vi phạm giới luật, đương nhiên nghĩ sẽ bắt hắn truy hỏi, thẩm tra kỹ càng tỉ mỉ, không nghĩ tới thằng nhãi này ngang nhiên dám kháng lại, ta một đường đuổi theo, nên mới đến nơi này, hiện tại đã sắp bắt được hắn, ngươi thân là Thiên sư, đương nhiên biết Tam giới ngũ luật, còn không lui ra.”
Qua Qua không đợi hắn nói xong liền hét lên: “Oan cho ta, hai tên gia hỏa kia vốn à tới bắt ta, ta cùng đường nên mới chạy đến cầu Nại Hà, Thất gia không đi bắt bọn nó, ngược lại còn bắt ta làm gì!”
Bạch Vô Thường phẫn nộ quát: “Còn ở đây mà ngụy biện, ngươi theo bổn tọa đi Sâm La Điện nói cho rõ ràng, hơn nữa cho dù ngươi là vô tâm, rốt cuộc cũng phạm vào điều cấm, bổn tọa câu bắt ngươi có là sai?”
Qua Qua lau vệt máu dính trên khóe miệng, oan ức nói: “Ngươi cũng nói, dù có vô tâm cũng là phạm vào giới luật, ta nào dám theo ngươi đi Sâm La Điện, tùy tiện mà trách phạt ta, ta cũng không nhận nổi.”
“Còn dám già mồm!”
Bạch Vô Thường vung Câu Hồn tác, quất về phía Qua Qua, quỷ lực rất mạnh, Qua Qua không thể phản kháng, theo bản năng giơ hai tay lên che chắn, đột nhiên cảm thấy bên hông căng ra, bị người ta kéo đi, ngẩng đầu thì thấy, là Diệp Thiếu Dương đang dùng Câu Hồn tác kéo hắn về phía sau, lúc này mới thở dài một hơi.
Diệp Thiếu Dương thấy Bạch Vô Thường trừng mắt nhìn mình, chắp tay nói: “Ta đã hiểu được mọi chuyện, chuyện này thật sự chỉ là hiểu lầm, xin Thất gia hãy giơ cao đánh khẽ, thả cho hắn một con đường, lần sau tái phạm, xử phạt gấp đôi.”
Bạch Vô Thường lạnh lùng cười, “Vốn dĩ chuyện này cũng không lớn, nhưng thằng nhãi này trên đường chạy trốn còn dám động thủ với bổn tọa, dám lớn mật mà làm bậy, nhất định phải trị tội không tha, ngươi hãy mau rời đi, không được cản trở bổn tọa chấp pháp!”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, biết đã không thể nào giải thích tiếp, đành phải khẩn cầu nói: “Tiểu tử này là Quỷ Phó của ta, tốt xấu gì cũng kêu ta một tiếng Lão đại, Thất gia xem mặt mũi của ta một chút, giơ cao đánh khẽ, ta sẽ đốt nhiều tiền vàng coi như cảm tạ Thất gia.
Vô cùng cảm tạ!”
“Không cần nói lời vô nghĩa nữa.”
Bạch Vô Thường cắm Chiêu Hồn Phiến trên mặt đất, một đạo quỷ khí trang nghiêm tràn ra xung quanh, lạnh lùng nói: “Diêm Vương bảo ngươi canh ba chết, ai dám giữ ngươi tới canh năm! Bổn tọa nói nhiều với ngươi như vậy, cũng đã cho ngươi đủ mặt mũi rồi, con quỷ này bổn tọa nhất định phải bắt, ngươi còn dám cản trở bổn tọa chấp pháp, đến ngươi ta cũng bắt mang đi!”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, thở dài, quay đầu nhìn Qua Qua, “Ngươi chọc ai không chọc, lại chọc vào hắn, đúng là bị ngươi hại chết mất thôi!”
Qua Qua cười miễn cưỡng, đứng lên nói: “Ta vốn chỉ muốn kích hoạt hồn ấn, nhân cơ hội chạy lên nhân gian, tính trốn một thời gian, không ngờ hắn lại theo đến đây.
Lão đại đừng làm khó dễ, nếu hắn đã không chịu, thì ta cùng hắn đi một chuyến là được, ngươi yên tâm ta sẽ không có việc gì.”
Nói xong cất bước, bước chân tập tễnh đi về phía Bạch Vô Thường.
Đã chạy trốn lâu như vậy, đương nhiên nó không muốn cùng Bạch Vô Thường trở về, hơn nữa hiện tại trên người còn phải gánh thêm tội danh tập kích Âm Thần, nhưng mà vì không muốn làm khó Diệp Thiếu Dương, nó cũng chỉ còn biết nhận tội, không có một câu oán hận.
Đột nhiên, một bàn tay đè chặt vai nó, làm nó không thể động đậy, quay đầu lại nhìn, thì thấy Diệp Thiếu Dương đang giận dữ nhìn nó: “Ta chỉ mắng ngươi gây rắc rối, khi nào bảo ngươi đi?”
Qua Qua ngẩn ra, trong nháy mắt đã hiểu, thất thanh nói: “Lão đại không được, hắn là Âm Phủ chính thần……”
“Trở lại cho ta!”
Diệp Thiếu Dương một tay kéo nó ra đằng sau, xoay người, nhìn Bạch Vô Thường, thanh âm trở sắc lạnh xuống, chắp tay nói: “Thất gia, ta kính ngươi là chính thần, một lòng vì làm việc, nhưng ngươi cũng đừng có bức ép người.”
Bạch Vô Thường sắc mặt lạnh lùng, nói: “Bức ngươi thì thế nào, ngươi thân là Thiên sư, dám bao che tội phạm?”
Diệp Thiếu Dương hơi ngẩng đầu lên, cười tà tà, nói:“Thất gia đừng có chụp mũ, dù sao tiểu quỷ này, hôm nay ngươi cũng không mang đi được rồi.”
Bạch Vô Thường không tức giận, ngược lại còn rất bình tĩnh, trầm giọng nói: “Ngươi còn dám dộng thủ với bổn tọa à?”
“Không dám, nhưng nếu Thất gia cứ ép người như vậy, ta cũng chỉ có thể phụng bồi ngươi mà thôi,”
Diệp Thiếu Dương khẽ vung Câu Hồn tác, chỉ chỉ Qua Qua ở phía sau, “Nó là Quỷ Phó của ta, ta không thể nhìn nó bị người ta bắt đi, ai tới cũng không được, đừng nói là ngươi Tạ Tất An, dù có là Diêm La Vương tự mình tới đây, cũng giống như vậy thôi!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK