Anh có chút sợ Tống Minh Minh, không dám đến bên cạnh Trần Tê, đi đâu cũng không kiên nhẫn cùng cha mẹ khắp nơi chào hỏi, sau khi bị mấy cô gái đuổi theo để ký chụp ảnh nhóm, anh dứt khoát đứng dậy đứng cạnh Vệ Gia.
Đoạn Nghiên Phi thì khác, cô muốn phát triển thành quản lý nghệ sĩ, hiếm khi được đến sân nhà Tống Minh Minh, có mặt rất nhiều người trong vòng, đúng lúc đang dùng bữa muốn nhờ Trần Tê giới thiệu cô.
Đến lúc ngồi xuống, chiếc ghế trống bên cạnh Vệ Gia đã được Tôn Kiến Xuyên từ rất sớm ngồi vào, bên kia là một trưởng bối xa lạ.
Trần Tê ám chỉ Tôn Kiến Xuyên tránh ra, hắn vẻ mặt vô tội để Trần Tê ngồi cạnh mẹ cô, không chịu di chuyển mông của mình dù thế nào đi chăng nữa.
Tống nữ sĩ giống như chúng tinh phủng nguyệt, Trần Tê cũng không cùng người cạnh tranh, ngồi xuống với Đoạn Nghiên Phi một cách tùy tiện và trò chuyện trong khi uống rượu.
(Editor - Chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.)
Tống Minh Minh nói ngắn gọn với các vị khách.
Khoảng thời gian này do được bảo dưỡng thỏa đáng nên thần thái trên người bà không còn chút bệnh tật nào, cân nặng cũng giảm đi một chút nhưng lại có chút quyến rũ như mận trắng sau mưa.
Bà đứng ở đó là tiêu điểm của mọi người, mặc gì hay nói gì đều không quan trọng.
Đoạn Nghiên Phi ở bên tai Trần Tê thở dài: "Mẹ ngươi thật xinh đẹp, khó trách từ xưa đến nay đều đóng vai đại mỹ nhân, ngoài đời so với trên TV còn quyến rũ hơn, nữ nhân đều muốn nhìn chằm chằm.
Kỳ thật hai người rất giống nhau, ngươi chỉ thiếu hai má lúm đồng tiền..."
"Ta không có tư chất trở thành một người như bà ấy." Trần Tê xua tay.
Nàng đã sớm chán nghe những lời tương tự, mỹ nhân ở cốt không ở da, da như khuôn đúc nhưng phong cách không thể bắt chước.
Theo lời của Tống nữ sĩ, tất cả là do huyết thống nhà họ Trần ngày xưa lăn lộn bà đến chẳng ra cái gì.
"Ngươi còn chưa chuẩn bị xong, nhưng ngươi hôm nay cũng rất đẹp." Đoạn Nghiên Phi từ trên xuống dưới nhìn Trần Tê.
Trần Tê vẫn luôn đẹp, nhưng cô có một kiểu buông thả "thích thì nhìn không nhìn thì đừng nhìn".
Hiện tại không biết là do cô suy nghĩ nhiều về ăn mặc, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác, cả người thoạt nhìn không giống thường.
"Ngươi thực sự không nghĩ đến ca hát, đóng phim hay gì sao? Trời ban cho ngươi cơm ăn, có nhân mạch của mẹ ngươi, muốn thành danh cũng không khó.
Đến lúc đó, ta là quản lý của Xuyên Tử, cũng sẽ làm cho ngươi, ngươi có chịu không?" Đoạn Nghiên Phi nửa thật nửa giả nói.
Trần Tê cười nói: "Ta ở trong ngành hóa chất cũng có nhân mạch.
Sản nghiệp ở mấy khu công nghiệp đi.
ta muốn rửa chai ở bất cứ đâu cũng được."
Đoạn Nghiên Phi đột nhiên sờ lên cánh tay cô: "Có người đang nhìn ngươi!"
Trần Tê nhìn về phía Đoạn Nghiên Phi ám chỉ phương hướng, liền bắt gặp cách đó không xa một ánh mắt.
"Ồ, đó là chủ nhà của chúng ta tối nay."
Trần Tê cũng chỉ gặp chủ nhân của ngôi nhà sau khi được Tống nữ sĩ giới thiệu.
Tất cả những gì cô biết là Giang Thao, bạn của Ngô Tư Trình.
Ngôi nhà này nằm trên mảnh đất do chính gia đình anhphát triển, nói là rất thích cảnh quan độc đáo và không khí dễ chịu ở đây nên đã giữ một nơi "dưỡng lão" cho riêng mình.
Hắn chưa đến tuổi về hưu, lại không phải người địa phương, căn nhà bỏ trống đã lâu, thỉnh thoảng cho bạn tốt mượn.
Đành rằng đều là người thành đạt, bạn bè của Tống nữ sĩ không bao giờ thiếu người giàu có, nghệ sĩ nên sự có mặt của Giang Thao trong số khách mời không mấy bắt mắt.
Theo ý kiến của Trần Tê, ngôi nhà này đẹp như vậy nhưng vị trí hẻo lánh và, cũng không được khai phá trong nhiều năm, một đường lái xa tới đây tối lửa tắt đèn.
Có thể thấy tầm nhìn đầu tư của vị Giang tiên sinh này kém xa so với gu trang trí của anh.
Trần Tê cho rằng ngôi nhà không thể bán được nên đành để nó trong tay.
Thấy Trần Tê nhìn sang, đối phương không chút lảng tránh cười với cô.
Anh t khoảng 34 - 35 tuổi, dáng người trung bình, tóc hơi xoăn, nước da và dáng người là dấu vết của nhiều năm lưu lạc bên ngoài, khi cười có hàm răng trắng, đôi mắt trẻ hơn so với tuổi thật, và anh ta trông không bị ảnh hưởng khuôn mặt bắt nạt.
Trần Tê đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Tối nay không náo nhiệt bằng bữa tiệc riêng của Ngô Tư Trình, sau vài vòng rượu, ban nhạc dàn dựng trên bãi cỏ ngoài trời rực rỡ ánh đèn, khách mời từng đôi ba người ôm nhau nhảy múa theo điệu nhạc du dương.
Trần Tê không thích loại giải trí tiệc tùng dành cho người trung niên này, nhưng mùi hương của hoa mộc lan trong vườn và mùi của bãi cỏ mới cắt khiến màn đêm trở nên mềm mại hương thơm.
Cảnh đẹp, người vui, cô rõ ràng chưa uống một giọt rượu nào, nhưng lại có cảm giác hơi say giữa thỏa mãn và thất thường.
Ngay cả sự lải nhải của Tôn Kiến Xuyên cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.
Vệ Gia được Tống Minh Minh giới thiệu với một người bạn của bà, người điều hành một trường đua ngựa địa phương.
Lão nhân mập mạp có một chủ đề chung với anh, thao thao bất tuyệt nói về kinh nghiệm nuôi ngựa.
Vệ Gia nhất thời chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp ứng.
Như cảm nhận được chú ý của Trần Tê, anh bất ngờ quay đầu lại, hai người từ xa nhìn nhau cười.
Làn gió đêm cào vào đầu quả tim của Trần Tê như thể đã biến thành móng vuốt của một con mèo con, giống như cơn run nhẹ do làn da cánh tay cô lướt qua anh trước đó không lâu.
Vệ Gia cũng không tiếp thu lời nói của lão mập.
"Ngươi cười cái gì?" Tôn Kiến Xuyên vẫn cố chấp hỏi.
"Tôi đang cười sao?"
"Ngươi bây giờ còn đang cười! Ta buồn chán muốn chết, có cái gì thú vị nói cho ta nghe đi."
Tôn Kiến Xuyên sớm ngừng cười.
Hắn đột nhiên phát hiện, rượu đỏ trong tay Trần Tê không biết từ lúc nào đã bị thay thế bằng nửa ly nước chanh, còn bốc khói nghi ngút.
Ly nước chanh nóng kia Tôn Kiến Xuyên cũng chỉ nhìn thấy một cái, nếu như nhớ không nhầm, cái ly này không lâu đã ở trong tay Vệ Gia.
"Sao ngươi cũng uống cái này?" Giọng điệu của Tôn Kiến Xuyên chua chát như lát chanh trong ly.
"Cái gì?" Trần Tê một hồi mới phản ứng lại, hợp lý hợp tình nói: "Ai bảo Vệ Gia đoạt rượu của ta, ta chỉ có thể uống nước của hắn."
Bọn họ nhất định có gian tình! Tôn Kiến Xuyên tuyệt vọng nghĩ.
Khó trách khó trách! Trước đây, cho dù hắn tận lực mời Trần Tê, Vệ Gia cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện như vậy.
Mệt hắn đêm nay cùng đối phương trò chuyện vui vẻ như vậy!
"Nửa tháng trước ở bệnh viện, ta hỏi hắn có phải là bạn trai của ngươi hay không, ngươi còn không chịu thừa nhận!"
"Hắn chỉ nói là tùy ta." Trần Tê bình tĩnh nói, "Hiện tại ta nói phải, chính là như vậy!"
Tôn Kiến Xuyên không tin: "Vệ Gia cũng nghĩ như vậy?"
"Làm sao, ngươi là linh mục? Tại sao chúng ta cần ngươi thánh chứng? Muốn biết thì chính mình đi hỏi hắn!"
Tôn Kiến Xuyên thực sự đã đi qua đó.
Trần Tê vén mái tóc bị gió thổi bay qua mặt sang một bên, thấy Tôn Kiến Xuyên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Vệ Gia và lão mập, hỏi hắn câu gì đó, ngay sau đó lão mập lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Vệ Gia ngẩn ra một lúc, Trần Tê không thể biết anh đang trả lời nội dung gì từ nét mặt của anh.
Một lúc sau, Tôn Kiến Xuyên quay lại với vẻ mặt ủ rũ.
Trần Tê cúi đầu nuốt nước miếng, giả vờ không thèm để ý hỏi: "Hắn nói cái gì?"
Tôn Kiến Xuyên nổi trận lôi đình: "Ngươi nói đúng, ta không phải linh mục! Tại sao phải đi lòng vòng hỏi? Ngươi nguyện ý, hắn nguyện ý...!Ngươi muốn ta đưa ngươi vào động phòng sao? "
"Linh mục không quan tâm đến động phòng đâu."
Đoạn Nghiên Phi vừa khiêu vũ trở về, vội vàng dỗ tiểu tổ tông rời đi.
Ban nhạc chuyển sang một giai điệu thoải mái và vui vẻ, Ngô Tư Trình đi đến chỗ Trần Tê và nói: "Mẹ của cô luôn chê cười tôi không thể nhảy.
Cô ấy nói cô nhảy rất tốt, cô sẽ dạy cho ông già này chứ?"
Trần Tê mỉm cười đặt cốc xuống và đi theo Ngô Tư Trình vào giữa bãi cỏ.
Đối với tình yêu mà ông dành cho Tống nữ sĩ trong nhiều năm, Trần Tê sẵn sàng trao đi mặt mũi này.
Cô ấy đã dẫn dắt nghệ sĩ dương cầm tay chân không phối hợp hoàn thành một điệu nhảy Cha Cha, và Tống Minh Minh ở bên cạnh hết sức vui mừng.
Với mở đầu thuận lợi này, Trần Tê sẽ không từ chối lời mời nhảy một lần nữa.
Cô đã khiêu vũ với một lão mập đầy mùi ngựa, và còn khiêu vũ với một người chơi keyboard trẻ tuổi trong ban nhạc...!Cô vừa nhảy vừa cười, mái tóc xoăn của cô ấy bết mồ hôi trên trán, từng lỗ chân lông đều mở ra một cách vui vẻ, như một con công xòe đuôi khoe bộ lông như.
Mỗi lần cô xoay người, Trần Tê đều có thể chụp chính xác bóng người đó trong đám đông.
Anh không thích nhảu hay khoe khoang, nhưng Trần Tê biết anh nhìn cô với nụ cười trong mắt.
Giang Thao cũng đến nhảy với Trần Tê.
Trần Tê gọi Ngô Tư Trình là "chú Ngô", vì vậy "chú Giang" rất suôn sẻ.
Giang Thao bày ra một biểu cảm đau lòng cực kỳ tan nát cõi lòng: "Tôi thực sự không già như vậy."
Giang Thao có già hay không đối với Trần Tê không quan trọng, và cô nhảy với ai cũng không quan trọng.
Mũi cô cũng không bài xích Giang Thao, mùi nước hoa Cologne trên người anh rất đặc biệt.
Đàn hương, gỗ guaiac, hổ phách và một chút cỏ căn thảo...!Trần Tê đoán ra nhãn hiệu của loại nước hoa này khi muốn tặng cho Vệ Gia.
Cô luôn cảm thấy hương vị khô khan, trầm lặng với mở đầu cay đắng và kết thúc ấm áp này rất phù hợp với Vệ Gia - không phải anh hiện tại, mà là một Vệ Gia, người cuối cùng sẽ trút bỏ được gánh nặng trong cơ thể và trái tim anh vào một ngày nào đó được thoải mái.
Cô đề nghị anh sử dụng nó vào mùa đông, ngay cả trên chiếc áo cổ lọ đã sờn một nửa của anh.
Sau đó bọn họ vẫn cuộn tròn trong thư phòng của lão Trần, chiếc lò sưởi cũ mà anh đã sửa mấy lần đang kêu ong ong, anh ngồi dựa lưng vào giá sách, hai chân duỗi thẳng thoải mái.
Khi cúi đầu nhìn sách, anh đã quen với việc vô thức kéo gáy sách đến vị trí cằm, khi phát hiện Trần Tê mất tập trung, anh sẽ dùng gáy sách nhẹ cộc trán cô, sau đó chậm rãi cười từ khóe miệng đến đáy mắt..