Mục lục
MẬT NGỌT ĐẦU KIM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không phải em vứt rồi sao...!Cái gì! Anh xuống sông nhặt cờ! Anh nhặt làm gì!"
  "Tôi không hỏi em tại sao lại ném?" Vệ Gia có chút không thoải mái, "Vệ Nhạc xảy ra chuyện, tôi tới trễ, hơn nữa dòng sông chảy nhanh hơn tôi tưởng, vận khí không tồi, trước khi trời tối tôi cũng tìm được rồi.

Nó trôi tới chỗ gần hang động, treo trên một tảng đá ở giữa sông."
  Trần Tê nhớ đến lá cờ mà Tôn Kiến Xuyên sẵn sàng hạ bất cứ lúc nào, mạch não của những sinh vật giống đực đôi khi thực sự khó lường.

Tuy nhiên, cô vẫn thở phào nhẹ nhõm và hài lòng đặt "cờ" lên cổ tay.
  "Giúp em buộc lại."
  Vệ Gia không nhúc nhích.
  "Em đoán không sai, cha tôi nói..." Lựa chọn bỏ qua càng khiến anh khó mở lời, bình tĩnh nói: "Mặc kệ em có tin hay không, tôi cũng không nhận lời ông ấy.

Nhưng Xuyên Tử quá vội vàng.

Hơn nữa, lúc đó chân tôi đặt quá sâu trên kiềng, không thể trơ mắt nhìn cậu ấy ngã xuống, em biết rõ nếu ngã móc kiềng sẽ có hậu quả như thế nào."
  Móc kiềng là tình huống nguy hiểm nhất khi ngã ngựa, khi một người ngã từ trên lưng ngựa xuống mà chân vẫn còn treo trên kiềng, con ngựa sợ hãi có thể kéo người đó đến chết.
  Trần Tê nghịch nghịch "Cờ vàng" trên cổ tay, trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu cười nói: "Thất thần làm gì, tới giúp đi! Buộc cho thật đẹp."
  Vệ Gia thắt nút gọn gàng trong tay Trần Tê.

Cô xoay cổ tay nếm thử một lúc rồi kéo bàn tay lạnh lẽo của Vệ Gia lui vào phòng.
  "Vào trong nói chuyện đi!" Cô híp mắt hỏi một tiếng, đạp cửa đóng lại, "Anh không phải mang ngựa đứng ngoài cửa sổ chứ?"
  "Anh vừa đến đây." Vệ Gia khó hiểu.
  "Được! Cởi quần!"
Anh giật mình, lập tức đỏ mặt, như bị điện giật vùng ra khỏi tay cô: "Không cần.

Anh không có ý đó..."
  "Ý anh là gì? Chỉ có thể hôn, không thể cởi quần?" Trần Tê đè Vệ Gia lên ghế bàn của mình, quay người rót cho anh một cốc nước nóng.
  "Là anh nhắc nhở em, hiện tại trên giường có roi, dây buộc cổ tay, còn có một cái bịt mắt nữ tiếp viên đưa cho, rất thú vị, chờ một chút em quất anh một trận, đánh anh! Đây là khổ nhục kế sao? Anh tới cửa còn chưa thay quần áo, muốn cho anh chết cóng để em áy náy sao?"
  "Anh sợ muộn em đã ngủ..." Anh cúi đầu thú nhận: "Thật ra anh cũng không biết mình muốn làm gì, lúc em tức giận thì anh không cũng không chịu nổi."
  "Đi sớm làm gì!" Trần Tê đánh anh, sau đó lộ ra thái độ tha thứ "Thanh niên này, nếu như anh kịp thời tỉnh ngộ, cũng không muộn."
  Nhưng mà khi trời rạng sáng cô đã phải đi.


Vệ Gia nhẹ nhàng đặt chiếc cốc trong tay xuống, nói: "Ngày mai phải dậy sớm, đi ngủ sớm đi."
  "Anh dám rời ghế thử xem, roi còn ở trong tay em! Hôm nay không cởi quần, đừng hòng bước ra khỏi cửa!" Trần Tê lập tức cảnh cáo.

Cô ngồi xổm trước tủ quần áo đơn giản lục lọi đồ đạc: "Về phòng không thay cái thân thể lạnh như băng kia, anh muốn chết sao? Tại sao anh chỉ có mấy bộ quần áo này, còn toàn là đồ mùa hè? "
  "Anh tự tìm." Vệ Gia hiểu ý.
  "Đem mông ngồi trở lại đi, uống nước đi." Trần Tê cũng không quay đầu lại, trong lời nói tràn đầy chán ghét, "Em bị anh làm cho ướt rồi!"
  Vệ Gia suýt nữa nuốt ngụm nước nóng vừa uống vào miệng.

Nhưng Trần Tê dường như không nhận ra điều gì không ổn, cô cũng không chú ý đến sự im lặng đột ngột phía sau, vui vẻ lấy ra một chiếc quần jean và nói: "Cũ thật cũ, lại còn vá nhiều quá.

Em không tìm thấy quần lót của anh, Hồng Hồng cũng không thấy, anh vứt nó đi hay mặc hỏng rồi?"
  "Có lẽ thế!" Vệ Gia cầm lấy quần như nhặt được cọng rơm cứu mạng, "Anh vào nhà vệ sinh thay quần áo."
Anh chạy vào phòng tắm cabin, hơi khó chịu vì cái chốt chết đã gãy tuần trước không có thời gian để đóng nó lại.

Như đi trên băng mỏng nửa đường, Trần Tê thật đúng là đẩy cửa đi vào, ôn nhu hỏi: "Em giúp anh chút nhé?"
  Vệ Gia nghe lệnh đem quần kéo lên.
  "Em là lưu manh sao?"
  "Đừng ngậm máu phun người, anh thủ dâm với quảng cáo của em, em có nói gì không?"
  "Cái gì...!Anh không có!"
  "Không có sao anh không dám nhìn em.

Chậc chậc, gáy đỏ hết cả lên rồi."
  "Đó là do anh mặc quần chưa đúng." Đôi tay khéo léo thường ngày của Vệ Gia bị thương vì kẹp khóa kéo, anh cố gắng trấn tĩnh nói: "Trần Tê, em ra ngoài trước đi, chúng ta nói chuyện sau.....!này, làm gì vậy...như vậy không được đâu..."
  "Anh không nhìn em để thủ dâm, hay là không thủ dâm? Anh còn có đối tượng khác để tưởng tượng sao?" Trần Tê giả bộ khó chịu, "Nói rõ ràng em mới ra ngoài."
  Anh có thể nói rõ ràng như nào đây, tay cô vẫn đang nghịch ngợm trên người anh, đôi mắt cô ranh mãnh và quyến rũ.

Vệ Gia mặt sắp chảy máu, "Nói cái gì?"
  "Có hay không?"
  "Không! Này...!Phải, phải!"

  "Tay trái hay tay phải?"
  "Không nên hỏi loại vấn đề này...!Em muốn sao cũng được! Em nói tay nào thì là tay đó!" Vệ Gia từ bỏ mọi ý nghĩ phản kháng, "Buông tay ra trước đi."
  Trần Tê kiễng chân hôn lên khóe miệng mím chặt của anh: "Đã đến nước này rồi, sao lại khách khí như vậy làm gì? Em giúp anh!"
  "Không không không, tự mình làm." Vệ Gia cúi đầu xin tha, "Trần Tê, Trần Tê, thật sự không được...!A! Không phải như vậy, nhẹ thôi!"
  Thốt ra những lời này, anh liền muốn chết.

Tính hiếu thắng mạnh mẽ của Trần Tê khiến tinh thần cô bị chấn động, cô không tin mình làm không tốt điều gì.

Từ nhỏ người trong nhà đã nói với cô: Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người không có tâm.
Cô ấy "tát" vào bàn tay đang cản đường của Vệ Gia, hết sức tập trung nghiên cứu vấn đề, thậm chí còn toát mồ hôi hột.
  "Người anh em, đừng có cố nín miệng, như vậy tốt hơn chưa? Chuyện là sao vậy? Sao vẻ mặt anh nhìn đau như vậy? Em lại làm anh đau sao?"
  Vệ Gia làm sao có thể nói cái gì, chỉ muốn chết cho nhanh!
  Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng nổ vang, Trần Tê sợ tới mức giật mình, Vệ Gia liền thoát khỏi tay cô.
  "Ai làm...!Tôn Kiến Xuyên, ngươi đi chết đi!" Đoạn Yến Phi vẫn luôn khoan dung Xuyên Tử, cũng lớn tiếng chửi bới.
  Tôn Kiến Xuyên đá cô ấy ra khỏi cửa sổ.
  "Chị Yến, tiếp tục đi!" Tôn Kiến Xuyên cười haha chạy đến cửa Trần Tê, "Tê Tê, cậu cũng bị dọa sợ? Đi ra đây xem, buồn cười muốn chết!"
  Cũng may Trần Tê hiện tại tâm tình rất tốt, cô chỉ nói: "Cút đi! Tôi không rảnh nói chuyện với cậu."
  "Cậu đang bận cái gì? Vệ Gia không có ở trong đó...!Đừng giận, tôi chỉ đùa thôi.

Tôi đi chỗ khác bắn pháo!"
  Vệ Gia cúi xuống và vùi đầu vào vai Trần Tê, để cô chia sẻ một phần trọng lượng của anh.
  "Xấu hổ như vậy là bình thường sao?"
  Trần Tê mím môi cười, muốn sờ sờ đầu của hắn, lại tạm thời bỏ qua ý nghĩ này, nửa giơ nửa không chỗ sắp đặt tay nói: "Trước lạ sau quen! Anh có nhược điểm trong tay em nha."
  Vệ Gia rửa tay cho Trần Tê, súc miệng trong chốc lát rồi thay quần.

Trần Tê không cho anh đi, tựa hồ cũng ý thức được dưới tình huống như vậy vội vàng rời đi là không thích hợp, hai người song song nằm ở trên giường nói chuyện.
Đó là chiếc giường mà Vệ Gia đã ngủ gần hai năm, anh thường về rất muộn và dậy sớm, cảm giác duy nhất gắn liền với nó ngày này qua ngày khác là mệt mỏi.

Bây giờ bên cạnh đã có thêm một người, cô nằm nghiêng đối mặt với anh, kể một cách sống động những câu chuyện thú vị về quá khứ của cô, ngón tay vô thức xoa xoa vai anh, phả hơi thở hài hòa vào mặt anh.

  Không phải Trần Tê không có suy nghĩ phóng túng trong thời gian đó, nhưng Vệ Gia không chịu nghe lời.

Anh từ chối hôn cô lần nữa, cũng không có thêm sự ôm ấp và thăm dò nào nữa.

Trần Tê yêu cầu anh ta gãi lưng, nhưng anh từ chối cho tay vào quần áo.
  Trần Tê cười nhạo Vệ Gia, bây giờ đã quá muộn để hành động như một kẻ sĩ.
  Vệ Gia nói tay anh lạnh quá, sợ cô chết cóng.

Anh thở hổn hển cầu xin: "Trần Tê, em để anh nằm yên ở đây một lát được không?"
 Kỳ thật tay anh rất nóng, người cũng nóng.

Trần Tê tha thứ cho lời nói dối của anh.

Có lẽ anh đúng, cô nghĩ, bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất.

Như người nắm băng trong tay, nếu giữ nó quá chặt, nó sẽ tan chảy.
  Sau khi thành niên, Trần Tê không quá chú ý đến mối quan hệ giữa nam và nữ, và để những gì nên xảy ra xảy ra một cách tự nhiên.

Nhưng cô ấy chưa bao giờ cảm thấy kiểu "dục vọng dâng trào bắt nguồn từ sâu thẳm cơ thể và tâm trí của một người phụ nữ" như bà Tống Minh Minh mô tả.

Mặc dù người cô ấy đang đối mặt bây giờ là Vệ Gia, nhưng ham muốn của cô lại đến từ việc chiếm hữu và lây nhiễm nhiều hơn, giống như cây củ cải tìm thấy một cái lỗ, cái lỗ này là thứ cô ấy thích nhất, chỗ nào cũng phù hợp, bây giờ còn để cô để lại kí hiệu đánh dấu.

Mong muốn của cô là có thể ngủ đông trong đó và để từ từ phát triển trong tương lai.
Vì vậy, Trần Tê đã từ bỏ việc trêu chọc và tập trung vào làm điều cô ấy thích hơn - nói chuyện với Vệ Gia.

Chủ đề của cô ấy là vô tận, cô có thể nói bất cứ điều gì cô nghĩ đến.

Vệ Gia ít nói hơn cô, nhưng cô không cảm thấy có trở ngại nào, cũng không lo anh sẽ chán.

Anh ấy không cười trước một số câu chuyện cười vì chúng thật không buồn cười.
  Vệ Gia đang nằm gối đầu trên tay, mỗi khi Trần Tê lâm vào trầm mặc ngắn ngủi giữa hai cuộc nói chuyện, anh ta sẽ đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.

Trần Tê hỏi anh đang nghĩ gì, có buồn ngủ không, anh ấy luôn mỉm cười và lắc đầu.
  Khi cô đang mơ màng buồn ngủ, Trần Tê nhớ ra một điều quan trọng, cô nói với Vệ Gia: "Anh hứa với em một điều, một lần vì mình được không! Về phần em...!Em sẽ không cố tình chờ đợi anh, gặp người khác thích hợp hơn em sẽ không bỏ lỡ.


Nếu lúc đó em nghiêm túc và quên anh thì cũng đừng hối hận.

Trong khi em vẫn còn thích anh, cố lên nhé chàng trai trẻ!"
  Vệ Gia nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nhẹ nhàng sờ gáy cô.
  Sáng sớm hôm sau, Vệ Lâm Phong đúng giờ đến đón bọn họ ra sân bay.

Trần Tê đưa hành lý cho Vệ Lâm Phong, nhìn khuôn mặt quen thuộc với nụ cười thân thiện, tâm trạng phức tạp nói lời cảm ơn.
  Tôn Kiến Xuyên ngáp và thúc giục Trần Tê.

Đêm qua, anh bắn pháo với những người đồng trang lứa xa lạ ở quảng trường đến tận khuya, chờ đến lúc chợp mắt trong xe.
  Trước khi khởi hành, Vệ Gia vẫn vội vàng chạy tới, Trần Tê giữ cửa xe và nhìn anh với nụ cười nửa miệng.

Nửa đêm hôm qua, cô thực sự đã ngủ thiếp đi giữa những lời thì thầm.

Cô ấy rất ít khi ngủ với người khác từ năm 6 tuổi, nhưng cô tiếp nhận mùi hương của anh ấy nhanh hơn cô ấy tưởng tượng, mở ra một khu vực an toàn, như thể cô đã ngủ với anh ấy cả đời, ngay cả khi anh ấy kéo chân cô rời đi cô cũng không biết.
  Tôn Kiến Xuyên cảnh giác thò đầu ra khỏi xe, anh thấy Vệ Gia bước tới và đưa cho Trần Tê một thứ giống như kem đánh răng.
  "Cô để quên cái này." Vệ Gia nói.
  Trần Tê nhún vai: "Anh giữ lại đi.

Xem khuôn mặt của anh nẻ thành dạng gì rồi? Tôi khuyên anh nên chú ý hơn đến hình ảnh cá nhân của mình, nếu không việc kinh doanh trường đua ngựa sẽ bị ảnh hưởng."
  "Con trai da thật mặt thật, không thành vấn đề!" Vệ Lâm Phong đóng cốp xe, cười nói: "Trần Tê, lòng tốt của cô dành cho Gia Gia rất cảm kích, cảm ơn."
  "Tôi đọc được, trên đó viết kem dưỡng tay." Vệ Gia nhìn Trần Tê nói.
  Trần Tê lườm hắn một cái: "Kem bôi tay thì làm sao, chân tôi so với mặt anh còn tốt hơn! Đừng nhiều lời, nhớ bôi, đi thôi!"
  Cô ấy chỉ lên xe mà không nói lời tạm biệt.

Vệ Gia im lặng đặt bàn tay đang cầm kem ra sau lưng.
  Tôn Kiến Xuyên nhớ lần cuối cùng anh rời khỏi đây, Trần Tê thậm chí còn ôm Vệ Gia, điều này khiến anh cảm thấy khá khó chịu.

Lần này hai người chia tay, quan hệ của bọn họ không còn tốt như trước, anh hả hê nghĩ.
Chiếc xe xuất phát ném Vệ Gia ngày càng xa trong ánh ban mai.
  Trần Tê đột nhiên nhớ tới một câu từng đọc trong sách: "Một lần từ biệt chính là chết đi một chút." Nhưng cô lại cảm thấy như vậy không đúng.

Tương lai còn dài, cô và Vệ Gia có thể ghép lại thành một hình hài hoàn chỉnh hơn sau mỗi lần chia ly, rồi từ từ sống lại..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK