Ai bảo bây giờ cô phải dựa vào đoàn đội của Tống nữ sĩ và trở thành nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty họ?
Tống Minh Minh suy xét một chút thì đồng ý.
Bà nói rằng Trần Tê không thể xuất hiện trước công chúng chỉ bằng cách dựa vào những tin tức tiêu cực bên cạnh các tác phẩm của cô.
Phải có một số chủ đề khác để làm cho cô trông "giống con người".
Tôn Kiến Xuyên thì Tôn Kiến Xuyên, chắp vá đi!
Nhưng không lâu sau, Tống Minh Minh liền hối hận.
Bà gặp Tôn Kiến Xuyên ở một nơi bán công khai, trước đây cậu bé này như mèo nhìn thấy chuột trước mặt bà, bây giờ lại như muỗi nhìn thấy máu.
"Ta đang đứng thẳng mà nó còn lao tới đỡ, như thể ta là một bà già không đi nổi.
Bảo nó đừng cười với ta như thằng con rể ngớ ngẩn nhìn thấy mẹ vợ vậy."
Trần Tê nói: "Đó là sự kính trọng phát ra từ trái tim, mẹ phải chịu đi."
Bộ phim điện ảnh thứ hai của Trần Tê sắp khai máy, Tống Minh Minh tranh thủ thời gian rảnh rỗi sắp xếp cho cô một số hoạt động thương vụ.
Nhờ có "tình yêu" mà giờ đây khi ra ngoài cô lại càng được nhiều người nhớ thương, Tống Minh Minh không yên tâm, muốn cô đi đâu cũng phải đưa trợ lý đi cùng.
Trợ lý tên là Ada, vốn là nghệ sĩ tạm thời của đoàn đội Tống Minh Minh.
Tống Minh Minh ban đầu muốn tuyển một người có năng lực để làm việc cho Trần Tê khi vào đoàn phim.
Nhưng Trần Tê nói rõ cô muốn một cô gái trẻ, không nhiều chuyện và tốt nhất là có kinh nghiệm nuôi dạy con cái.
Chọn tới chọn lui, chỉ có Ada, người có hơn nửa năm kinh nghiệm làm giáo viên mẫu giáo đáp ứng yêu cầu của cô.
Lúc đầu Ada có chút bối rối, Trần Tê có vẻ không dễ hòa đồng.
Cô không ngờ rằng Trần Tê còn có một "đứa trẻ", càng không nghĩ tới "đứa trẻ" này chỉ nhỏ hơn Trần Tê hơn 10 ngày.
Sự thật đã chứng minh Trần Tê có mắt nhìn người rất tốt, và Ada, người bẩm sinh hơi ngốc đã nhanh chóng thích nghi với công việc mới.
Sau khi tiếp xúc một thời gian dài, Ada cũng phát hiện rằng khó có thể tìm được một nghệ sĩ nào có thể bớt lo hơn Trần Tê, hầu hết thời gian cô ấy đáng tin cậy đến mức không tương xứng với ngoại hình, thậm chí là phong thái, hoàn cảnh sống của cô ấy
Các cuộc trò chuyện của họ thường diễn ra như thế này:
"Nhớ nhắc tôi, thời gian trang điểm, làm tóc ngày mai trước nửa tiếng."
"Ada, cô nên nhắc nhở tôi!"
May mà Ada và Vệ Nhạc rất hợp nhau, cô rất thân với Vệ Nhạc và Vệ Nhạc cũng không bài xích cô ấy.
Khi Trần Tê quá bận rộn, cô là bạn chơi của Vệ Nhạc.
Thân phận của Vệ Nhạc là một bí ẩn đối với những người mới biết đến Trần Tê.
Có người nói cô ấy là họ hàng xa của Trần Tê.
Nhưng loại người thân nào sẽ khiến một nữ diễn viên trẻ mang theo một người để tự mình chăm sóc chứ? Cũng có tin đồn nói Vệ Nhạc là con gái ngoài giá thú của cha mẹ Trần Tê.
Ada không thích đào sâu những chuyện này, Trần Tê không giải thích, cô cũng không hỏi nhiều.
Cô từng nghe Vệ Nhạc gọi Trần Tê là chị dâu.
Lúc đó Ada mang đồ ăn đến cho Vệ Nhạc, Vệ Nhạc đang xem TV.
Ada nhìn thoáng qua, vừa vặn là cảnh công chúa người cá của Trần Tê và người yêu của cô ấy chia tay.
Vệ Nhạc cảm động rơi nước mắt.
"Chị ấy đóng cảnh này rất tốt." Ada nhận xét.
"Ai?" Vệ Nhạc ngậm cơm đáp.
"Còn có ai, đương nhiên là chị Tê."
"Chị Tê nào...!chị Tê của ta? Ngươi nói chị dâu ta đóng vai công chúa người cá?" Vệ Nhạc kinh ngạc đến rơi cả rơm.
Ada im lặng, hóa trang xong thì đến chị dâu mình cũng không nhận ra sao?
Cái gì? Ai là chị dâu của ai?
"Chị Tê Tê là chị dâu của ta, nhưng chị ấy nói không thể gọi như vậy trước mặt người khác, ta không cho các ngươi biết!" Vệ Nhạc khéo léo nói.
Có chị dâu thì phải có anh trai.
Hộ khẩu của Trần Tê là người chưa lập gia đình, với phong cách hành xử của cô ấy, Ada cũng không tin cô ấy sẽ có một người bạn trai mà một hai năm không liên lạc, quỷ cũng chưa từng gặp qua bạn trai này.
Cô hỏi Vệ Nhạc: "Anh trai cô có thật sự tồn tại trên đời không?"
Không trách Ada cẩn thận.
Lần trước Vệ Nhạc muốn đưa Ada đến gặp cha cô ấy, Ada, người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội nhẹ đã chuẩn bị tinh thần để chào đón trưởng bối.
Cuối cùng, Vệ Nhạc chỉ cho cô ấy "Hoàng A mã" trong "Hoàn châu cách cách", còn nói chính mình là Tiểu Yến Tử?
Vệ Nhạc không biết "tam thứ vượn"(?) là gì, cô nói: "Anh trai ta đi học ở một nơi heo hút...!Hắn và chị dâu ta gặp nhau trong một cái hố sâu, rất sâu."
Ada đã hiểu, lần này là một chủ đề giả tưởng.
Chỉ là không biết anh trai của nàng ta là Thiên Bồng Nguyên Soái hay Ngưu Ma Vương?
Hôm nay, Trần Tê đã nhận một công việc ở nơi khác - nơi khác là đối với một người gốc Bắc Kinh như Ada.
Ada biết Trần Tê đã sống ở phương Nam trong vài năm, không chỉ học đại học ở đó mà cha cô cũng chết ở đó.
Nhưng Ada không thể thấy nửa cái cố hương này của Trần Tê có gì khác, cô ấy không gọi điện cho bạn bè, cũng không muốn quay lại thăm chốn cũ nào, ngoại trừ công việc, cô ấy chỉ ở trong khách sạn chơi game.
Trần Tê đến dự lễ khai trương một khu phức hợp thương mại.
Theo lịch trình, buổi sáng cô cắt băng khánh thành trung tâm mua sắm, buổi chiều quay video quảng cáo cho ban tổ chức, chỉ nói vài câu, sau đó có thể tạm gọi là kết thúc công việc.
Trong quá trình ghi hình, Trần Tê không cần ai đi theo, cô giới thiệu một số nhà hàng ăn ngon ở địa phương và để Ada tự mình giết thời gian.
Ada không dám chạy xa, tùy ý đi lang thang trở lại địa điểm ghi hình phụ cận, thấy thời gian sắp hết, cô đột nhiên nghĩ tới mua thuốc lá cho Trần Tê.
Tình cờ có một cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, nơi thực hiện ghi âm.
Ada do dự một lúc lâu trước tủ thuốc lá, nhưng không có nhãn hiệu mà Trần Tê thường hút ở đây.
Cô không phải là người hút thuốc và cũng không biết nhiều về thuốc lá, nhìn đủ loại nhãn hiệu, chứng khó khăn trong việc lựa chọn phát tác.
Trần Tê sẽ chấp nhận nhãn hiệu này chứ? Thiết kế của hộp thuốc lá đó quá xấu...!Cô vật lộn với nó trong vài phút.
"Cô tự hút à?" Có người lên tiếng sau lưng cô.
Ada ý thức chính mình đang chặn người muốn mua thuốc lá phía sau, vì vậy cô nhanh chóng di chuyển ra khỏi tủ thuốc lá ở giữa.
"Xin lỗi!"
Đối phương cũng không nóng nảy, còn ân cần nhắc lại câu hỏi vừa rồi, giọng điệu và tốc độ nói khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Ada nói: "Tôi mua cho sếp của tôi.
Tôi chỉ mua nhãn hiệu mà cô ấy chỉ định...!Anh mua trước đi, tôi không vội!"
Đằng sau cô là một người đàn ông trẻ tuổi, cao, có nét mặt phù hợp với giọng nói của anh.
Anh ta bấm vào hộp thuốc lá nào đó trong tủ và nói: "Cô có thể mua cái này, các quý cô dễ chấp nhận hơn."
"Ồ, tốt!" Ada trả tiền thuốc lá, đi được hai bước liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Người đàn ông ân cần cho cô vài lời khuyên, nhưng anh ta không mua thuốc lá, anh ta chỉ lấy một hộp kẹo cao su.
"Xin lỗi—làm sao anh biết sếp của tôi là phụ nữ?" Ada thận trọng hỏi.
Anh thanh toán hóa đơn, đang định rời đi thì nghe thấy lời này, nhìn tay cô: "Cô xách túi xách phụ nữ."
Ada chợt bừng tỉnh.
Cô là một trạch nữ manga anime, hơi đơn giản trong cách cư xử với mọi người, nhưng cô không ngu ngốc.
Trên vai có một ba lô và cầm một chiếc túi xách nữ, rõ ràng là không phù hợp với những gì cô đang đeo.
Cái túi này có thể thuộc về ai khác nếu nó không phải là của sếp của cô?
"Cám ơn anh!" Nghĩ đến vừa rồi chính mình hiểu lầm người khác, Ada vừa cảm kích vừa xinh lỗi.
Anh ta thoạt nhìn đã biết không phải người xấu! Người xấu làm sao có ánh mắt và khuôn mặt như vậy, còn có nụ cười và cách nói chuyện của anh ta...!Anh ta cho người khác ấn tượng đầu tiên là thoải mái, hòa nhã và thân thiện, hơn nữa vì cảm giác khoảng cách phù hợp nên dù bắt chuyện, anh ta sẽ không làm người khác cảm thấy đường đột, ngược lại còn không tự nhiên cảm thấy anh ta có thể tin tưởng được, giống như Ada đã trả tiền cho những điếu thuốc mà anh giới thiệu trước khi cô phục hồi tinh thần.
Nếu anh ta là một người bán hàng, nhân tài bán thuốc lá này có lẽ không được trọng dụng!
Ada đi mua thêm hai cốc trà sữa, ngồi trên băng ghế giải trí gần tòa nhà, chờ Trần Tê gọi điện thoại.
Mùa đông phương Nam dịu dàng như lòng người, dù chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán, cổng chính của tòa nhà đã đặt sẵn cây quất tượng trưng năm mới tốt lành, nhưng trên đường vẫn có nhiều mặc áo đơn, gió thổi vào mặt họ như bàn tay của những người yêu nhau.
Thời gian dự kiến trôi qua nửa giờ, Trần Tê vẫn chưa hoàn thành việc ghi âm.
Ada thu tâm trí khỏi Sesshomaru, chán nản lang thang xung quanh thì một hình bóng quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.
Chính anh ta?
"Cô cũng đang đợi ai à?" Người nọ tình cờ nhìn sang, Ada cảm thấy không chào hỏi sẽ rất mất lịch sự.
"Ừ." Anh cười.
"Thật trùng hợp." Ada gãi gãi đầu, "Sếp của tôi đang làm việc bên trong sẽ sớm ra ngoài, tính chất công việc của cô ấy khá đặc thù..."
"Tôi biết, sếp của cô là Trần Tê.
Tôi thấy cô trên video của cô ấy."
Cái này cũng có! Khó trách, trên đời làm gì nhiều trùng hợp như vậy.
Ada biết cô đã gặp một fan hâm mộ của Trần Tê!
"Anh cũng đang đợi cô ấy sao?" Cô ngơ ngác hỏi.
Người nọ cũng không vòng vo, cười nói: "Tôi sợ đi một chuyến uổng công, nhưng nhìn thấy cô thấy yên tâm nhiều."
Ada không biết phải nói gì, mắc kẹt với anh ta.
Rốt cuộc cảm thấy hiếm lạ, cô chưa bao giờ thấy một người hâm mộ nào tâm lặng như nước chờ đợi nữ thần như vậy.
Anh đứng đó, như thể anh chắc chắn cô sẽ đến, và như thể anh sẽ đợi dù cô ấy có đến hay không.
Ada trò chuyện với anh về các tác phẩm của Trần Tê và nhận thấy anh ta thực sự rất quen thuộc với bộ phim truyền hình, bộ phim điện ảnh và thương vụ đại ngôn của cô ấy.
Chắc chắn là fan hâm mộ cuồng nhiệt.
"Tôi sẽ nói Tê tỷ ký tên cho anh!" Cô hạ quyết tâm.
"Được..."
"Anh còn muốn gì khác sao??"
"Thấy cô ấy, tôi đều có thể."
Thật là một người hâm mộ hiền hòa nha! Ada ân cần nhắc nhở: "Mấy ngày nay cô ấy đều bị mắc kẹt ở một cấp độ trong game, tính tình cũng thành cổ quái.
Nhưng anh yên tâm đi, cô ấy thực ra là một người rất tốt, nếu cô ấy có sắc mặt xấu thì anh không cần để trong lòng."
"Tôi biết." Người nọ gật đầu, hỏi Trần Tê đang chơi trò chơi gì.
Đó là một game rất phổ biến trong hai năm qua, nhưng anh chưa bao giờ nghe nói về nó.
Khi Ada giải thích cho anh, anh lắng nghe cẩn thận, đặt câu hỏi đúng lúc và vẫn có thể nắm bắt được đề tài dù chệch hướng.
Ada trò chuyện ngày càng thoải mái hơn, ra hiệu cho anh ngồi xuống băng ghế và mời anh một ly trà sữa.
Anh từ chối lời lòng tốt của cô một cách lịch sự.
Ada thản nhiên nói: "Tôi mua trà sữa cho Tê tỷ, đá tan hết thì chị ấy sẽ không uống.
Mấy người hâm mộ chị ấy không biết chị ấy thích uống gì sao?"
Quả nhiên, người nọ chần chừ một lúc, cảm ơn rồi nhận lấy ly trà sữa.
Ada cảm thấy nhẹ nhõm khi gặp người hâm mộ Tê tỷ nhà mình.
"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi tên anh là gì, lúc ký tên sẽ để Tê tỷ viết tên của anh."
Anh nhấp một ngụm trà sữa ngọt đến đáng sợ, cụp mắt nói: "Vệ Gia, tôi tên Vệ Gia.".