"Hai vị sư phụ phiền phức đây có thể nhanh lên nữa được không vậy, trời cũng đã tối đen rồi, trên hành lang lại không có đèn, không tiện cho việc chuyển đồ lên đâu."
Cô gái trẻ tuổi được gọi là Trương Uyển Lệ, là một học sinh mới tốt nghiệp không lâu, tính tình tự cao tự đại lại không có kinh nghiệm gì, lại thành công nhận được lời mời làm chủ quản của một công ty truyền thông mới.
Bởi vì công việc mà cố ý muốn ở gần công ty nên cùng bạn trai thuê một phòng trọ để ở.
Bị Trương Uyển Lệ thúc giục, hai công nhân dọn nhà ít nhiều cũng sinh ra chút bực bội, không kiên nhẫn nói:
"Tôi nói này cô em, cô nhớ nhanh chóng sắp xếp lại những thứ đã chuyển ở trên đi, chúng tôi cũng muốn chuyển xong cho nhanh một chút rồi về nhà, ai cũng không muốn ở lại cùng cô để chạy lên chạy xuống ở chỗ này đâu."
"Vậy thì các người chuyển nhanh lên chút, ta cũng lười phải nói nữa rồi!"
Nghe tên lao công dọn nhà này nói, Trương Uyển Lệ vốn là đã có chút cay nghiệt bây giờ lại lập tức xụ mặt xuống, hừ lạnh nói:
"Thái độ phục vụ của mấy người như vậy, lúc về tôi nhất định sẽ gọi điện phê bình công ty dọn nhà của các người"
"Vậy thì cô cứ thử làm đi!" Hai tên lao công dọn nhà ném thẳng những thứ trên tay mình xuống đất, mặt đều tối sầm lại nói.
Trương Uyển Lệ thấy hai công nhân này đã thật sự nổi giận, môi của cô giật giật vài cái rồi cuối cùng cũng biết thức thời mà không nói thêm gì nữa.
Không biết có phải lúc nãy cô đã chọc giận hai công nhân kia hay không mà chỉ trong vòng mười mấy phút là có thể nhanh chóng chuyển xong công việc. Hai người bọn họ quả thực là kéo dài cho tới chín giờ tối.
Ngay lúc Trương Uyển Lệ đeo túi đi lên lầu, thì trời cũng đã tối sầm xuống hẳn. Bởi vì đây là công trình nhà ở mới được bàn giao cho nên trong hành lang cũng không có bất kỳ cái đèn nào, bên trong lại đầy mùi sơn gay mũi thấp kém.
Cô mướn phòng ở tầng 7, bởi vì có rất nhiều tầng mà lại không có thang máy, cho nên còn chưa leo lên được đến phía trên thì cô đã thở hồng hộc, mệt mỏi đến mức không đi nổi.
"Thật là không thể ham tiện nghi nha, mỗi ngày mà đi làm như vậy không mệt chết mới là lạ."
Trong lòng Trương Uyển Lệ cũng cảm thấy hơi hối hận. Trong lúc tìm nhà trên mạng, cô cũng không có hỏi đến việc có thang máy hay không, chỉ đơn giản là nơi này rất gần công ty. Đồng thời tiền thuê phòng cũng rất hợp lý.
Thở hồng hộc, lên tới tầng 7, Trương Uyển Lệ vừa dùng di động để chiếu sáng vừa tìm kiếm cái chìa khóa trong túi xách. Trong lúc đó thì lại truyền đến tiếng đóng cửa "Thông" một cái vang lên.
Tiếng vang này làm cô giật nảy mình, theo bản năng chiếu điện thoại ra phía sau lưng.
"Á? Sao lại có thêm một tầng nữa?"
Nhìn thấy cái cầu thang dẫn lên lầu ở phía sau lưng, trong lòng Trương Uyển Lệ lập tức nghi ngờ, cô nhớ rõ ràng tầng của bản thân là tầng cao nhất rồi nhưng hiện tại thì xem ra không phải như vậy.
"Chẳng lẽ còn có tầng 8 sao?"
Tự lẩm bẩm trong miệng một câu, Trương Uyển Lệ nhanh chóng dùng di động chiếu sáng để đi lên lầu.
Đi được phân nửa tầng 7 thì Trương Uyển Lệ phát hiện phía trên quả nhiên còn có một tầng nữa. Nhưng điều khiến cô không hiểu là phía trên lại chỉ có một gia đình sống. Nói thẳng ra thì cô thấy trên tầng tám chỉ có một cánh cửa.
Cánh cửa phòng kia không lệch quá mà nằm ngay phía cầu thang đi lên.
"Có lẽ là còn một tầng khác thiệt."
Trương Uyển Lệ không đi lên thêm nữa, sau khi dò xét được một chút thì cô lại nhanh chóng trở xuống lầu. Ngay lúc đó cánh cửa trên lầu lại chậm rãi mở ra vang lên một tiếng "Két".
Giống như có người nào đó đang núp sau cánh cửa để nhìn cô, thấy cô đi xuống thì lập tức đi theo sau mà không hề phát ra tiếng động nào.
Vội vàng tìm chìa khoá để mở cửa, trong phòng chất đầy hết moi thứ, từ những thứ tầm thường cho tới những thứ quý giá đều nằm ngổn ngang dưới đất. Căn phòng này đã không lớn nay lại càng chật chội hơn.
"Mình nhất định phải gọi điện phê bình cái công ty dọn nhà này mới được!"
Nghĩ đến cái sự uy hiếp của hai công nhân dọn nhà kia mà Trương Uyển Lệ tức đến sôi bụng. Tuy nhiên trước mắt thì chỉ có thể tự sắp xếp lại phòng mà thôi.
Một khi đã bận rộn làm một việc gì đó sẽ không để ý tới thời gian. Khi Trương Uyển Lệ trên trán đã đổ đầy mồ hôi và ngồi trên ghế để nghỉ ngơi thì trời cũng đã rạng sáng nhưng vẫn chưa thấy bạn trai cô trở về.
Cô vừa định cầm điện thoại di động lên gọi cho bạn trai của mình thì ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa "Thùng thùng".
Chỉ mới rạng sáng mà trời vẫn còn tối lắm, cửa phòng lại đột nhiên bị người ta gõ vang, đừng nói là một cô gái như Trương Uyển Lệ mà có đổi lại là một thằng đàn ông cũng sẽ sợ hãi mà thôi. Trương Uyển Lệ vừa run rẩy hỏi người ngoài cửa là ai vừa chậm rãi đi về phía cánh cửa.
"Là anh."
Nhìn xuyên qua mắt mèo ra hành lang tối om ở phía bên ngoài, Trương Uyển Lệ chỉ nhìn thấy một màu đen kịt. Tuy tiếng nói lúc nãy nghe rất giống bạn trai của cô nhưng cô vẫn hỏi lại thêm một câu:
"Là Văn Bân sao?"
"Ừm, là anh, em mau mở cửa đi."
Nghe được ngoài cửa đúng là bạn trai của mình, tim của Trương Uyển Lệ bị giật thót lên trên nay cũng coi như có thể buông xuống, thở phào ra nhẹ nhõm.
Chờ cho cô mở cửa ra thì một người con trai gầy còm từ trong bóng tối lập tức đi vào.
Nhìn thấy bạn trai của mình, Trương Uyển Lệ lập tức nghênh đón mà ôm chặt lấy anh ta.
Vốn định oán trách bạn trai của mình hai câu nhưng cô lại ngửi thấy trên người anh ta có một mùi hương rất là kỳ lạ.
Cô còn chưa kịp hỏi gì đã bị bạn trai cô đẩy ra:
"Chỉ ngồi xe thôi mà cũng mệt chết, anh đi tắm trước đã."
Bạn trai của Trương Uyển Lệ gọi là Vương Văn Bân, là một nhà đầu tư vào công ty kỹ thuật Internet. Hơn một phần ba một tháng đều ở bên ngoài, hôm nay mới vừa đi công tác về.
"Vậy anh mau đi tắm đi mà cũng không biết máy nước nóng có dùng được hay không nữa. À phải rồi, sao anh tìm được nơi này vậy, em còn tưởng khi đến anh sẽ gọi điện thoại cho em chứ."
Trương Uyển Lệ hỏi một tràng, nhưng bạn trai cô lại hoàn toàn không để ý đến cô. Sau khi vào phòng vệ sinh xong lập tức đóng sầm cửa lại.
"Đúng là khúc gỗ cứng nhắc mà, trở về cũng không biết nói chuyện dành mình nữa!"
Trương Uyển Lệ không hứng thú lắm mà lầm bầm một câu. Không quan tâm đến bạn trai nữa, cầm điện thoại di động lên rồi ngồi trên giường chơi tiếp.
Bạn trai của cô vừa tắm rửa xong đi ra đã thấy cô tắt hết đèn nằm chờ sẵn trên giường. Vốn cho rằng bạn trai cô sẽ cùng cô thân mật một phen. Nhưng cô lại không nghĩ tới rằng đến một câu anh ta cũng không nói với cô chỉ lật người rồi nằm ngủ thật say.
"Anh ngủ rồi hả?"
Trương Uyển Lệ thấy bạn trai của mình vốn dĩ không có ý làm chuyện đó với cô nên cô cũng dứt khoát xoay người đi một bên, trong lòng đầy u oán.
Bởi vì trong lòng cố kìm nén cơn bực bội lại cho nên tới rất khuya cô mới ngủ. Nhưng trong lúc đó, cô cũng không muốn chủ động suy nghĩ tới nữa nên cuối cùng cũng không hờn giận gì.
Mà trong lúc này, bạn trai cô cứ giống như một cái thi thể, không hề nhúc nhích mà nằm yên bên cạnh cô.
Đúng, giống như một cái thi thể.
Không biết mình đã ngủ bao lâu, Trương Uyển Lệ lại bị điện thoại để ở bên cạnh gối đánh thức. Cô mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, trong điện thoại di động vang lên tiếng của bạn trai cô:
"Chúng ta cùng chết đi."
Nghe được câu này, Trương Uyển Lệ lập tức giật mình ngồi dậy, dựa theo ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, cô mới phát hiện bạn trai của mình đang nằm nghiêng người ở trên giường và gọi điện cho cô.
"Văn Bân! Anh đừng có dọa em nha. Anh đang làm cái trò gì vậy!"
Trương Uyển Lệ vốn dĩ không biết bạn trai của mình đang làm cái gì.
"Chúng ta cùng chết đi."
Câu nói lúc nãy lại một lần nữa vang lên từ trong điện thoại.
"Văn Bân? Anh bị làm sao vậy? Anh đừng có dọa em mà."
Trương Uyển Lệ theo bản năng lay nhẹ người bạn trai mình. Bạn trai của cô cũng đột nhiên ngồi bật dậy trên giường. Vừa gọi điện thoại vừa trừng hai mắt đầy vẻ chết chóc nhìn thẳng vào cô quát:
"Chúng ta cùng chết đi! Chúng ta hãy chết đi!"
"Văn Bân..."
Trương Uyển Lệ chưa kịp đưa tay ra chạm vào anh ta thì đầu của bạn trai cô đột nhiên rơi xuống mặt đất.
Không hề có chút giọt máu nào phun ra chỉ có cái đầu với hai con mắt trợn tròn đang trừng mắt nhìn cô. Sau khi rơi xuống, nó nhanh chóng lăn tới chỗ cô gầm thét lên:
"Tao đã chết rồi... Hiện tại... Đến phiênmày!!!"