"Những con mắt này là..."
Triệu Tĩnh Thù khó tin bịt miệng, nước chua trong dạ dày không ngừng trào lên.
Cảnh tượng như thế có thể nói là vừa kinh tởm vừa buồn nôn, vốn dĩ một thi thể không có da thịt thôi cũng rất đáng sợ rồi mà trên cái xác này lại còn chằng chịt những con mắt đang nhìn chằm chằm.
"Không thể trách ngay cả Lãnh Nguyệt cũng không phát hiện ra bọn chúng, thì ra đều sinh trưởng từ trong thịt."
Thấy nhiều ánh mắt bất thiện như vậy cứ nhìn chằm chằm mình, không chỉ mỗi Triệu Tĩnh Thù thấy chán ghét mà ngay cả Hạ Thiên Kỳ cũng muốn ói. Cũng may hắn không mắc chứng sợ hãi, nếu không, nhìn thấy một màn như vậy đã sớm ngất đi rồi.
"Xử lý nhanh những thứ đáng ghét đó đi, nhìn là tôi muốn ói."
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói vậy, Triệu Tĩnh Thù cũng cố nén lại sự ghê tởm, miệng thầm nhẩm mấy câu thần chú, dùng bùa chú biến những ánh mắt trên cơ thể Trịnh Khiết thành những bọt nước.
Chờ sau khi cô xử lý xong những ánh mắt tà linh kia thì có chút hy vọng hỏi Hạ Thiên Kỳ:
"Thiên Kỳ, Trịnh Khiết anh ấy..."
"Da của anh ta ở đây, cô cảm thấy anh ta còn hy vọng sống sót sao?"
Nghe xong, Triệu Tĩnh Thù thương cảm thở dài một tiếng, một lúc lâu sau mới nói tiếp:
"Bố của Trịnh Khiết và bố tôi là bạn làm ăn, chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, tôi không có anh trai, trong lòng tôi anh ta như là anh trai, không hề nghĩ đến... Anh ấy..."
Nói đến đây, Triệu Tĩnh Thù đã khóc không ra tiếng, bình thường Hạ Thiên Kỳ thấy một Triệu TĨnh Thù hào phóng là vậy, lúc này lại rưng rưng nước mắt, hắn cũng muốn mở miệng an ủi nhưng nhất thời không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng chỉ đành rút một điếu thuốc thơm sau đó bước sang một bên.
Theo phỏng đoán của hắn thì con quỷ vật ngụy trang thành Trịnh Khiết này hẳn chính là con đã nhiều lần đi vào nhà Bàng Hải Húc, ngay cả Từ Hiến Chấn,người trong camera ghi lại cũng chỉ là một trong những bộ phục trang da người của nó.
Giống như hắn nói lúc trước vậy, hắn nghi ngờ con quỷ vật cải trang thành Trịnh Khiết này, chẳng qua cảm thấy những tấm da người đối với nó thật hữu dụng, quỷ vật tuyệt đối sẽ không vứt bỏ đống da người đó đi đâu, là sợ Trịnh Khiết gặp nguy hiểm nên mới đến.
Nhưng sau khi đến, cẩn thận cân nhắc nên hắn mới cố ý lên tiếng dò xét, dù sao hắn cũng sợ mị quỷ có phép ngụy trang này, nên cẩn thận đề phòng. Kết quả không nghĩ đến đúng là Trịnh Khiết bị đánh tráo.
Mặc dù hắn đã tiêu diệt những ánh mắt tà linh tạo thành quỷ vật kia, nhưng hắn nghĩ chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Bởi vì vấn đề Bàng Hải Húc còn chưa giải quyết được.
Tuy nhiên thông qua việc Trịnh Khiết bị đánh tráo, thật ra cũng không khó khăn để nghĩ đến vấn đề Bàng Hải Húc. Bởi vì trước đó hiểu rõ hành động của bọn họ như vậy, lại luôn ở bên cạnh Bàng Hải Húc, nếu không tại sao nhân viên nghiệm xác nhiều như vậy mà quỷ vật lại chọn đánh tráo Trịnh Khiết chứ?
Cũng bởi vì quỷ vật biết Trịnh Khiết là người lấy đi quần áo da người của chúng.
Lại nghĩ đến những thứ quỷ dị trên người Bàng Hải Húc, với những người bị hại bị giết chết, thân phận của hắn ta hẳn không cần nói cũng biết.
Nghĩ đến phía sau lớp da người của Bàng Hải Húc cũng cất giấu vô số ánh mắt tà linh như vậy.
Bởi vì mắt tà linh ẩn núp trong da thịt vậy nên Lãnh Nguyệt mới không phát hiện ra sự tồn tại của chúng, nói cách khác, lúc trước những con mắt tà lịnh bị Hạ Thiên Kỳ phát hiện và tiêu diệt trên thắt lưng của Bàng Hải Húc chẳng qua chỉ là một sơ hở mà bọn quỷ vật cố ý để lại mà thôi.
Còn chuyện Bàng Hải Húc nói có cảm giác bị theo dõi, hay là cái loại băng thu hình giám sát bị hỏng hoàn toàn đều là lừa gạt bọn họ.
Đây cũng là lý do tại sao hắn và những nhân viên ở đồn công an không nhận được ghi chép các tin báo. Bởi vì từ đầu đến cuối, Bàng Hải Húc luôn nói dối.
"Những thứ quỷ dị đáng chết này, đúng là quá gian xảo."
Nhớ tới ít ngày trước, bọn họ rất tin tưởng Bàng Hải Húc không hề nghi ngờ gì, lại hoàn toàn chẳng hay biết gì, Hạ Thiên Kỳ chỉ muốn đập đầu tự tử ngay, lần nữa lần nữa bị bọn quỷ vật này đùa giỡn.
Tuy nhiên, nếu bây giờ hắn đã tiêu diệt được "Trịnh Khiết", hơn nữa lại phát hiện bí mật của bọn chúng vậy thì hẳn cũng đã đén lúc thu lưới rồi.
Nhưng trước mắt còn có một nghi vấn làm hắn rất đau đầu, đó là quỷ vật ngụy trang thành Bàng Hải Húc tại sao lại phải lăn lộn bên cạnh bọn họ?
Dẫu sao bọn chúng chỉ đơn thuần là muốn giết người, hay đơn giản là muốn lột da người thôi cũng được. Chúng chỉ cần che giấu giết từng người từng người, thu thập từng tấm da người là được, tại sao còn muốn trêu chọc bọn họ?
Chuyện này giống như trộm đồ vậy, người không biết, quỷ không hay bị trộm là được. Tại sao còn muốn đi ngang đồn cảnh sát, hơn nữa lại còn chào hỏi với người bên trong?
Chuyện này suy nghĩ một chút thì thật không hiểu được, mặc dù quỷ vật làm việc vốn dĩ chẳng có gì để suy nghĩ, nhưng nếu đã dính dáng đến án hình sự vậy thì chuyện quỷ vật giết người lột da này hẳn là có tính toán.
Tạm thời Hạ Thiên Kỳ không nghĩ ra điểm mấu chốt, trên thực tế so với những chuyện này trước mắt hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó là nói chân tướng cho Lãnh Nguyệt biết.
Gần 11 giờ tối, đèn nhà Bàng Hải Húc vẫn sáng trưng, Lãnh Nguyệt, Mẫn Mẫn và Nam Cung Vân tất cả đều tập trung trong phòng ngủ kia, còn Bàng Hải Húc ngồi trên giường ngáp liên tục, nhìn dáng vẻ giống như không chịu được nữa.
"Tôi thật sự là không trụ nỗi nữa, có thể cho tôi ngủ một lúc không?"
Bàng Hải Húc hơi do dụ một chút, lúc này cũng thỉnh cầu ba người đang ngồi trong phòng.
"Ngủ cái rắm mà ngủ, trước không phải đã nói với anh rồi sao, cả đêm hôm nay anh phải mở to mắt cho tôi."
Lưu Ngôn Mẫn cũng không chiều theo ý Bàng Hải Húc, mặc dù hắn ta với Hạ Thiên Kỳ thường hay cãi nhau, cũng nhiều lần giễu cợt năng lực của hắn không đủ nhưng đối với năng lực phân tích tình huống trong nhiệm vụ thì hắn ta rất công nhận.
Nếu Hạ Thiên Kỳ đã luôn nhấn mạnh là không thể để Bàng Hải Húc ngủ vậy thì hắn cũng đừng hòng được chợp mắt.
Lãnh Nguyệt và Nam Cung Vân nghe xong cũng không nói gì, dẫu sao loại việc xấu xa này ngoài Lưu Ngôn Mẫn nói ra không ai thích hợp hơn.
Bàng Hải Húc thấy sắc mặt Lưu Ngôn Mẫn thiếu thiện cảm, hắn bĩu môi cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua trong đôi mắt chợt lóe sáng lên rồi hắn cúi đầu xuống không biết suy nghĩ chuyện gì.
Mọi người ai cũng không để ý đến hắn nữa, cùng nhàm chán chờ đợi ở trong phòng.
"Mọi người nói Đông Thiên Kỳ có đáng tin không đây, cũng đã hai ngày rồi. Bên kia còn chưa có tin tức gì.
Tôi đoán chừng là anh ta chẳng chịu làm chuyện chính sự, chỉ lo suy nghĩ làm sao lấy lòng người đẹp.
Tuy nhiên tôi chỉ hơi buồn bực một chút, con gái bây giờ mắt có vấn đề hết sao, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất không thích, hết lần này đến lần khác thích những loại gì *, mới tức cười."
Mặc dù Lưu Ngôn Mẫn không nói rõ, nhưng "*" thoát ra từ miệng hắn ta hẳn là nhằm vào Lãnh Nguyệt, còn cả Hạ Thiên Kỳ nữa. Có thể Lãnh Nguyệt không hiểu được hàm ý trong lời nói, nên cũng không có phản ứng gì, chỉ có Nam Cung Vân là quay đầu trợn mắt nhìn Mẫn Mẫn một cái:
"Anh nói nhảm nhiều quá rồi, Thiên Kỳ so với anh mạnh hơn nhiều, như anh cả ngày chỉ biết nói khoác lác."
"Tiểu Vân, cô có dám vì tôi mà lên tiếng không, hai chúng ta dù sao cũng được xem là tình sâu nghĩa nặng."
Lưu Ngôn Mẫn có chút khó chịu khi Nam Cung Vân luôn nói giúp Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, nhưng hắn ta cũng không dám nói gì cô.
Trong lúc hai người nói chuyện thì bảng vinh dự của Lãnh Nguyệt đột nhiên nhận được một tin, đây là tin do Hạ Thiên Kỳ gửi đến, chỉ có một dòng ngắn ngủi:
"Bàng Hải Húc là quỷ."