Cũng không biết bản thân rốt cục đã rơi xuống bao nhiêu bậc thang, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy xướng cốt toàn thân của hắn đều như muốn gãy hết, đau đến mức bất tỉnh.
Mặc dù không muốn thừa nhận, cũng không muốn chấp nhận, nhưng sự thật lại có thấy hắn coi như xong.
Hôm nay hắn… Sẽ chết ở chỗ này.
Khí lạnh dưới mặt đất không ngừng truyền vào cơ thể hắn. Về phần tiếng bước chân đang vang vọng trong bóng tối kia cùng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Hắn thậm chí bắt đầu không cưỡng được mà tưởng tượng rằng, kế tiếp mình sẽ chết thê thảm như thế nào.
Có thể sẽ bị cắt đứt cổ, cũng có thể sẽ bị đánh nát óc, lại có thể, sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Tóm lại, chết là cái chắc.
Cũng không phải là Hạ Thiên Kỳ không muốn đứng dậy tiếp tục chạy trốn, mà là thân thể của hắn hoàn toàn không thể nào cử động nổi, ngay cả động đậy đầu ngón tay cũng không thể làm được, mà chỉ có thể nằm bất động ở đây chờ chết.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không có một phần trăm cam tâm, hắn không muốn mạng sống của mình cứ như vậy kết thúc khi đang trong độ tuổi trẻ tươi đẹp như vậy.
Hắn còn có rất nhiều rất nhiều chuyện còn chưa thực hiện được, còn chưa được ở biệt thự đẹp, chưa được lái siêu xe, cũng chưa cho cha mẹ một cuộc sống tốt.
Tuy nhiên điều quan trọng nhất, con mẹ nó chứ, hắn vẫn còn là một xử nam!
Nếu như hắn là một tên xấu xa, một thằng não tàn, nếu cứ như vậy mà chết thì còn không sao, có lẽ hắn sẽ không cam tâm chết như bây giờ.
Nhưng quan trọng là, bề ngoài của hắn có thể nói là không tệ, thân hình cao ráo, dáng người rất chuẩn, đồng thời còn rất có tài…
Nhưng mà những chuyện đó cũng không hề có tác dụng, cũng không tránh được việc bị ác quỷ giết.
Tiếng bước chân ác quỷ mỗi lúc một gần hắn hơn, những hình ảnh trước kia cũng bắt đầu xuất hiện trong đầu hạ Thiên Kỳ.
Có sự nuông chiều của mẹ, có sự kỳ vọng của cha, và những lời lải nhải của gia gia hắn.
Hắn nhớ rõ từng nghe người ta nói qua, con người khi sắp từ giã cõi đời, trong đầu sẽ xuất hiện ra những ký ức mà bản thân mình trân trọng nhất hoặc người ma mình yêu quý nhất.
“Tôi sẽ phải chết sao…”
Vào thời điểm Hạ Thiên Kỳ gần như tuyệt vọng muốn buông xuôi, cảm thấy cuộc đời sẽ chấm dứt tại đây và cũng chuẩn bị sẵn tinh thần nói lời tạm biệt với cái thế giới này thì bỗng nhiên trong bóng tối bao trùm có một tia sáng chợt lóe lên.
Tiếp theo là một luồng ánh sáng trắng chói lóa chiếu thẳng vào mắt hắn.
Không hề nghi ngờ, đúng là có người mở điện nơi cầu thang.
Đột nhiên bị ánh sáng chiếu thẳng mặt nên Hạ Thiên Kỳ không thể mở mắt nổi, khi hắn cố gắng hết sức để mở đôi mắt ra nhìn, liền thấy một cô gái tóc dài có dáng người cao gầy, trông có vẻ quỷ mị đang bước xuống bậc thang.
Sau đó đến trước mặt hắn, đứng chắn ngang giữa hắn và ác quỷ.
Cùng lúc đó, thị giác Hạ Thiên Kỳ cũng hoàn toàn khôi phục như bình thường, bắt đầu nhìn thật kỹ từ trên xuống dưới cô gái thần bí này.
Trên người cô gái mặc một chiếc váy đen dài qua đầu gối, ôm trọn cặp chân thon dài làm nổi bật lên đường cong gợi cảm. Mái tóc xoăn màu nâu, thả xõa ngang lưng càng làm tăng thêm vài phần mị hoặc.
Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, không thể nhìn thấy bộ dạng thực sự của cô gái, nhưng không thể nào không thừa nhận, chỉ là dáng lưng này thôi cũng đủ làm người nhìn phải điên đảo thần hồn.
Cũng may bình thường Hạ Thiên Kỳ hay đùa giỡn thế thôi, chứ không phải dạng thấy gái thì đứng đơ ra một đống. Vậy nên hiện tại hắn chẳng hề có hứng thưởng thức dáng người của cô gái này.
Hắn có để ý, hoặc là nói hắn có quan tâm nhưng thật ra là quan tâm đến thân phân của cô gái, và lí do tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây.
Bởi vì có một chuyện rất rõ ràng, đèn ở dây là do cô ta mở lên.
Hạ Thiên Kỳ có cảm giác chín mười phần cô gái này là người của công ty, còn về chuyện chuyện vì sao lại xuất hiện ở đây thì rất có thể là đi cùng ông chú, dù sao hắn cũng không hy vọng cho rằng, cô gái này cố tình tới đây để cứu mình.
Rất nhanh sau đó, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng có thể đại khái đoán được phần nào. Tuy rằng hắn cũng không muốn mở miệng hỏi cô gái kia là ai, dù sao chuyện này cũng rất rõ ràng, cô gái kia dám xuất hiện vào lúc này, đồng thời chủ động đứng chắn giữa hắn và ác quỷ, vậy nên tất nhiên là muốn chống lại ác quỷ.
Cho nên nếu bây giờ hỏi, ngược lại có vẻ hơi đường đột.
“Chẳng trách tại sao ngay cả Từ Thiên Hoa cũng thất bại, thì ra đúng là ác quỷ ở đẳng cấp này.”
Đúng lúc trong lòng Hạ Thiên Kỳ bất an không ổn định, thì bỗng nghe được giọng nói của cô gái kia, cảm giác như làn gió nhẹ dịu, êm tai.
Tuy nhiên điều khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy giật mình, hay nói cách khác là khiếp sợ, chính là việc cô gái bình tĩnh đối mặt với ác quỷ. Có cảm giác tên ác quỷ kia trong mắt cô chẳng khác gì một con kiến, có thể bóp chết bất kỳ lúc nào.
Vào lúc trong lòng Hạ Thiên Kỳ đang suy đoán về thân phận cô gái, liền nhìn thấy cô gái đột ngột quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Đó là một gương mặt xinh đẹp động lòng người, hoàn toàn không có chút mị hoặc nào khi nhìn từ bóng lưng, thậm chí Hạ Thiên Kỳ còn cảm thấy chiếc váy kia hoàn toàn không hợp với cô. Hay nói cách khác, màu đen không hợp với cô.
“Vận may của anh thật không tệ, có thể trụ được tới bây giờ.”
Nghe cô gái nói, Hạ Thiên Kỳ cũng không trả lời, cũng chỉ có thể mệt mỏi gật đầu.
Thấy Hạ Thiên Kỳ không hề nói gì, cô gái liền thu hồi ánh mắt, nhắc nhở:
“Trước tiên đi tìm một nơi tránh đi, lát nữa tôi sẽ tìm anh.”
Vốn dĩ cô gái còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền nghe cô cười lạnh một tiếng nói:
“Hiện tại còn muốn bỏ trốn, đã chậm!”
Bởi vì vị trí mà cô gái đứng, vừa vặn che chắn ánh nhìn của Hạ Thiên Kỳ về phía bậc thang, cho nên hắn cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ câu nói của cô gái vừa rồi cũng không khó nhận ra rằng, hẳn là tên ác quỷ kia đã chạy thoát rồi.
Sau đó cô gái hóa thành một loạt ảo ảnh màu đen, trong nháy mắt gần như đã biến mất, cầu thang nơi đây lại khôi phục lại trạng thái tĩnh mịch vốn có như trước.
Hạ Thiên Kỳ cố gắng dùng sức mở mắt lên, không thể nào tin được bản thân đã an toàn?
“Vận mệnh của mình… con mẹ nữa đúng là nhiều thăng trầm!”
Hạ Thiên Kỳ không khỏi cảm khái một tiếng, tuy nhiên khi nhớ lại hoàn cảnh của ông chú lúc trước, hắn vẫn không thể nào tin tưởng hoàn toàn vào cô gái kia, cho nên trước mắt vẫn phải tận dụng thời gian rời khỏi nơi này mới lạ thượng sách.
Sau khi nghỉ ngơi được một lát, Hạ Thiên Kỳ thử cử dộng thân thể đã được khôi phục lại một chút, có vẻ đi xuống lầu cũng không khó khăn lắm.
Cố tận dụng thời gian bò dậy, Hạ Thiên Kỳ phát hiện ra trên người hắn có rất nhiều nơi bầm tím do máu ngưng đọng, ngay cả mắt cả chân cũng lủng một lỗ như bị kim đâm.
Đầu toát đầy mồ hôi lạnh đi xuống tới lầu một, Hạ Thiên Kỳ liền cắn chặt hàm răng đi đến bên cửa sổ, muốn dùng cái bật lửa nhóm lửa đốt màn cửa, sau đó dùng một mồi lửa thiêu rụi toàn bộ tòa nhà của tiệm sách.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó hắn liền thấy ý nghĩ này rất buồn cười, màn cửa bị đốt ngược lại có thể bị nhen lửa, tuy nhiên rất nhanh có thể tắt ngấm, tuy nhiên không thể nào giống như trong phim ảnh được, làm gì có chuyện tùy tiện nhóm lửa bất cứ thứ gì, liền có thể thiêu rụi cả một tòa cao ốc.
“Mẹ nữa đầu của mình đúng thật là bị nước vào!”
Lấy tay hung hăng gõ vào trán mình một lúc, Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục kiên trì, khập khễnh đi nhanh hơn tới một bên cửa, sau dó dùng chìa khóa mở cánh cửa tiệm sách ra.
Nhưng khi hắn chưa kịp đẩy cửa bước ra ngoài, thì bỗng giọng nói của cô gái tư phía sau truyền tới:
“Chờ tôi ở bên ngoài.”
Dĩ nhiên Hạ Thiên Kỳ không nghĩ tới chuyện cô gái lại nhanh như vậy đã có thể xuất hiện, cho nên hắn chợt giật mình, mở miệng lắp bắp:
Biết, biết.
Mặc dù nói là để Hạ Thiên Kỳ chờ cô, nhưng tốc độ của cô gái cũng không hề chậm, cũng cùng Hạ Thiên Kỳ bước ra ngoài.
Thấy Hạ Thiên Kỳ bước đi khập khễnh, cô gái liền dừng lại hỏi:
“Sao thế, anh bị thương rồi?”
Cô gái hỏi thăm quá mức khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy có chút “được quan tâm quá thành sợ”, hắn nhẹ gật đầu, vẫn như cũ ngờ vực nói:
“Ừm, không, tuy nhiên không sao cả.”
Cô gái nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, đưa tay chỉ về chiếc xe đậu cách đó không xa đang có ánh đèn lấp lóe nói:
“Đi theo tôi.”
Nói xong, không thèm để ý Hạ Thiên Kỳ, cô gái đi thẳng đến chiếc xe của mình.
Nhìn chằm chằm nóng lưng cao gầy đến mê người của cô gái, trong lòng Hạ Thiên Kỳ âm hầm tặc lưỡi, đối với cô gái này có mấy phần sợ hãi.
Haiz!
Hạ Thiên Kỳ bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu bước khập khễnh đi về phía chiếc xe. Cho dù có như thế nào, cô gái kia cũng chính là ân nhân cứu mạng của hắn.
Còn nữa, có thể hắn sẽ biết được một số chuyện từ miệng cô gái này cũng không chừng.