Có chuyện gì?
Tôi...
Vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ muốn nói với Lãnh Nguyệt là hắn muốn về nhà ít hôm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết phải nói, dù sao thì hắn có về nhà hay không cũng không liên quan đến Lãnh Nguyệt.
Ừ, không có gì, chỉ là mấy hôm nữa có thể tôi sẽ gửi cho anh vài tấm hình, đến lúc đó cần nhờ anh xem hộ tôi một chút.
Hình gì?
Có liên quan đến chuyện bói toán, cụ thể thế nào thì đợi lúc tôi gửi cho anh rồi nói sau.
Sau khi đã nghe được sự đồng ý giúp đỡ của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ đang định lấy điện thoại gọi cho mẹ hắn, báo là hắn sắp về nhà, nhưng chưa kịp gọi thì điện thoại đã đỗ chuông.
A lô?
Nhìn số điện thoại hiển thị giữa màn hình, Hạ Thiên Kỳ phát hiện đúng là bạn cùng phòng thời đại học của hắn.
Này, gì vậy Hải Công Công? Hôm nay như thế nào ngài lại nhớ đến tôi?
Tao đang buồn chán mới tự nhiên nghĩ đến mày, cốt là để báo cho mày biết đầu tháng sau nhà trường có đợt kiểm tra sức khỏe, mày đừng quên đấy.
Hử, rất quan trọng sao?
Không quan trọng thì tao báo cho mày làm gì?
Được rồi, đợi tao về rồi anh em đoàn tụ, cúp máy đây.
Mặc dù hiện tại, trên danh nghĩa Hạ Thiên Kỳ đã rời khỏi trường học, nhưng trên thực tế hay lại chưa tốt nghiệp, chỉ mới là hoàn thành chương trình đại học năm ba, sắp sửa bước vào giai đoạn thực tập của năm bốn mà thôi. Nếu như hắn muốn cầm tấm bằng đại học trên tay, buộc phải xử lý một số chuyện ở trường học nữa.
Nhưng những chuyện này không phải là quá gấp, đợi sau khi hắn về nhà xong rồi đi giải quyết vẫn kịp.
Suốt cả chặng đường không nói chuyện.
Hạ Thiên Kỳ lái xe liên tục một ngày, rốt cuộc đến chạng vạng tối ngày hôm sau mới về đến huyện thành chỗ nhà hắn - thành phố Bắc An.
Bắc An là một thành phố thuộc cấp địa phương, nói trắng ra thì nó chỉ lớn hơn thị xã một chút, trên danh nghĩa thì số nhân khẩu có đến 400 nghìn, nhưng thực tế nhiều nhất chỉ vỏn vẹn có 100 nghìn người. Bởi vì huyện thành thuộc về những thị thành điển hình trong nước, thu nhập thì thấp nhưng chi phí lại cao, vậy nên đại đa số dân ở đây đều đi đến chỗ khác làm công, chỉ có lúc gần tết người ở đây mới nhiều hơn một chút.
Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm là quê mình có phát triển kinh tế hay không, bởi vì từ lúc còn rất nhỏ, hắn đã hạ quyết tâm phải ra ngoài, muốn đi khắp chân trời góc biển, muốn chiếm ngưỡng hết phong cảnh trên thế giới.
Giờ nghĩ lại, hắn chỉ thấy lúc đó mình quá sức ngây thơ.
Dừng xe ở ven đường, Hạ Thiên Kỳ cũng không chờ đợi thêm, vội vã chạy lên lầu ba.
Cả tầng ba kỳ thật đều được xem như là nhà hắn, bởi vì đối diện với cửa nhà chính là phòng của ông ngoại hắn, trong ấn tượng của hắn thì gia đình mình và ông ngoại luôn sinh hoạt cùng một chỗ.
Ông ngoại hắn có rất nhiều điểm xấu, miệng thì thối, tính cách lại đặc biệt ngoan cố, lại kén ăn, tư tưởng thì lạc hậu, lại là một lão già rất keo kiệt.
Tóm lại, từ nhỏ đến lớn, vốn dĩ hắn chả có ấn tượng tốt đẹp gì về ông ngoại mình cả.
Nhẹ nhàng gõ cửa một cái, rất nhanh đã nghe được tiếng mẹ hắn từ trong nhà truyền ra:
Ai vậy?
Là con, Hạ Thiên Kỳ.
Mày, cái thằng ranh con, còn biết đường về nhà cơ đấy!
Còn chưa thấy mặt mũi hắn, mẹ hắn đã bắt đầu lên tiếng dạy dỗ hắn, đối với loại chuyện này, hắn đã sớm quen rồi.
Mẹ hắn là một người rất lạc quan, theo cách hình dung của cha hắn mà nói, lúc còn trẻ dù sao cũng hơi thô lỗ, năm đó lúc cha hắn theo đuổi, đã phải chịu không ít đau khổ.
Tuy nhiên, mỗi lần nghe cha hắn kể khổ này nọ, trong lòng hắn đều không khỏi xem thường, nghĩ:
Còn không phải là chính cha tự nguyện.
Hạ Thiên Kỳ đang nghĩ ngợi, thì cảm giác lỗ tai đột nhiên đau nhức, sau khi kịp phản ứng thì mẹ hắn đã véo tai hắn, kéo vào trong nhà rồi:
Bảo mày trở về nhà vài ngày, rồi lại tìm việc làm, nói vô số lần rồi mà mày cũng không nghe, thích ăn đòn phải không?
Thì không phải con đã về đây rồi sao... A, đau... Con nhận lỗi...
Chỗ tai của Hạ Thiên Kỳ bị mẹ hắn véo đỏ ửng lên, mẹ hắn tuy nói lời nghiêm khắc, nhưng trên mặt lại không nén được vui sướng:
Đi xe cả chặng đường dài như vậy, mệt lắm rồi phải không, mau nghỉ ngơi đi, lát nữa cha mày cũng về rồi, bình thường lão ta cũng luôn càm nhàm là nhớ mày. Mẹ còn hai món chưa nấu xong, trong tủ lạnh có đồ uống đó, mày đi lấy đi.
Mẹ hắn vẫn như cũ, mặc dù đã qua tuổi 40, nhưng vì tính tình lạc quan nên trông như người 30 tuổi, hoàn toàn không có chút già nua.
Vâng, con đi lấy ngay.
Thấy Hạ Thiên Kỳ ngoan ngoan gật đầu, mẹ hắn mới xoay người trở vào phòng bếp.
Ở đâu cũng không bằng ở nhà.
Hạ Thiên Kỳ hài lòng, dựa người vào ghế sa lon, đột nhiên cảm thấy chân lý cuộc sống đó rất đúng. Nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi một lúc, thì cha hắn cũng mang theo một bình rượu trở về, nhìn có vẻ như là thật sự muốn không say không nghỉ với hắn.
Hai cha con ngồi trò chuyện một lúc, mẹ hắn cũng đã chuẩn bị xong thức ăn, đang lần lượt bày từng món lên bàn.
Về nhà ăn cơm cùng cha mẹ, hai chuyện bị hỏi nhiều nhất không phải là cái gì khác đó chính là - công việc và bạn gái.
Làm công việc gì, làm như thế nào, tiềng lương bao nhiêu?
Đã có bạn gái chưa, thích mẫu con gái như thế nào?
Tất nhiên là Hạ Thiên Kỳ không sợ bị cha mẹ hắn hỏi chuyện tiền lương, nhưng sợ cha mẹ mình nghĩ nhiều thêm, nên cố ý nói thấp xuống một chút.
Sau khi chuyển thành nhân viên chính thức thì hơn 5000, lại cho thêm xe, chính là chiếc xe lần này con lái về, công ty lớn, cha mẹ cứ yên tâm đi. Lúc cha mẹ già đi cũng không phải sợ nữa, cha mẹ cứ ở nhà, có con kiếm tiền là đủ rồi.
Lúc đầu, Hạ Thiên Kỳ nói rất tự nhiên, nhưng càng về sau lại càng mất hết hào hứng, trong lòng hắn không hiểu sao lại rất chịu, sợ tương lai mình sẽ không hiếu kính được với cha mẹ.
Dù tiền kiếm được rất nhiều, thu nhập cao hơn rất nhiều người, nhưng nếu không có mệnh để hưởng, thì tất cả đều là vô ích.
Tay cầm đũa của Hạ Thiên Kỳ bỗng run rẩy, thấy thế cha mẹ hắn đều lo lắng hỏi:
Sao vậy con? Không khỏe ở chỗ nào sao?
Có thể là do lái xe lâu quá, tay có chút tê. Hạ Thiên Kỳ không dám nói thật với cha mẹ tình huống trước mắt, vì không muốn để họ phải lo lắng, cũng chỉ đành tốt khoe còn xấu thì giấu đi mà thôi.
Cha mẹ hắn nghe xong, cũng cảm thấy chỉ có thể như vậy, nên không tiếp tục hỏi thêm nữa. Mà mẹ hắn cũng không khen hắn có tiền đồ, chỉ nói hắn bên ngoài đừng để bị thua thiệt, kiếm được nhiều tiền nhưng không quan trọng bằng sức khỏe.
Còn cha hắn cũng không nói gì thêm, cũng chỉ muốn hắn làm tốt công việc, cố gắng hoàn thiện mình.
Nội tâm Hạ Thiên Kỳ rất tệ, chỉ biết không ngừng gật đầu đồng ý.
Ăn thêm một lúc, mẹ hắn đã rời bàn, chỉ còn lại cha con hắn, hai người nói chuyện quá khứ rồi lại đến chuyện tương lai, chai rượu cũng dần dần thấy đáy.
Tửu lượng của Hạ Thiên Kỳ tốt hơn cha hắn rất nhiều, nghe nói là được di truyền từ ông ngoại hắn, vậy nên mặc dù cha hắn đã ngà ngà say, đầu óc hắn vẫn còn rất tỉnh táo.
Cha, ông thật sự không nói với cha là ông đi đâu sao?
Không nói, mẹ con trước đó cũng hỏi cha rồi, nói con tìm ông có việc. Mấy ngày trước ông có về, nhưng không biết lại đi đâu rồi.
Gì ạ? Ông ngoại mấy ngày trước có về nhà ạ?
Ừm, có về, để lại lời nhắn cho cha và mẹ con, bảo là ông có việc muốn ra ngoài một thời gian, cho chúng ta không cần lo lắng. Mà đến cùng thì con có chuyện gì cần tìm ông, không phải trước đây hai người nhìn nhau rất không ưa sao?
Không ạ, chỉ là bạn học của con có chút vấn đề về phương diện linh dị ạ, không phải ông là thầy bói sao, vậy nên con muốn hỏi thử.
Những lời này con cũng tin, xem ra lúc trước thật sự con có cùng ông học làm thầy bói hả. Đều là dọa người...
Nếu như trước đó không có nhiệm vụ, Hạ Thiên Kỵ tự nghĩ hắn cũng sẽ không tin tưởng vào những thứ quỷ trâu thần rắn này, nhưng hắn đã trải qua chuyện như vậy nhiều lần, thật là không thể không tin.
Mà trong nhiệm vụ tại nhà trọ Hoa Hâm, nếu như không có bùa hộ mệnh ông hắn cho, thì hắn đã sớm bị chôn vùi, hoàn toàn không thể có cơ hội lái BMW về nhà.
Lúc đó hắn không có kinh nghiệm, cũng không biết gì, nhưng hiện tại nghĩ đên con quỷ trong nhà trọ Hâm Hoa, tối thiểu nhất nó cũng là Lệ quỷ, nếu không cũng không làm Từ Thiên Hoa chật vật như vậy, cuối cùng phải nhờ đến Lương Nhược Vân cứu mạng.
Nhưng lúc đối diện với Lệ quỷ kinh khủng như thế, cái bùa hộ thân ông hắn cho lại rất có tác dụng. Chuyện này hoàn toàn cho thấy, ông hắn có nhiều thủ đoạn để đối phó với quỷ vật.