Sau khi ngủ dậy, Đàm Vân Thư không thể nhỏ lại, cũng như nàng không thể chui vào túi của Phương Du để đi đến Úc.
Điều an ủi duy nhất là chuyến bay của Phương Du vào lúc 3:30 chiều, có nghĩa là nàng có thể tiễn cô trong giờ nghỉ trưa.
Tất nhiên, ngay cả khi không phải trong giờ nghỉ, nàng cũng sẽ tiễn.
Tuy nhiên, bầu không khí từ lúc mở mắt đã hơi u ám, không lẹ làng thoải mái như mọi khi. Hai người cùng đánh răng rửa mặt trước gương, cố gắng mỉm cười nhưng không có tác dụng.
Cuộc chia ly sắp tới như một tảng đá nặng đè nặng lên trái tim họ, hơn nữa không phải là một ngày hay ba ngày, mà là ba tuần.
Phương Du lại được Đàm Vân Thư bế lên bồn rửa mặt, cô nhìn vào đôi mắt nâu màu hổ phách của Đàm Vân Thư, giơ tay kéo khóe miệng của Đàm Vân Thư lên: "Đừng nhăn mặt nữa, cười lên nào, Đàm Viên Viên."
"Bây giờ, mình mà cười còn khó coi hơn khóc."
"Sao lại thế? Dù thế nào cậu vẫn xinh đẹp mà." Ngón tay cái của Phương Du chuyển sang vuốt ve môi của nàng, giọng nói nhẹ nhàng: "Mình thích thấy cậu cười."
Đàm Vân Thư khẽ mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Vẫn còn một chút thời gian, Phương Du."
Lòng bàn tay của Phương Du đặt lên cằm của nàng: "Ừ."
Để có thêm thời gian ở bên nhau vào buổi sáng, tối qua sau khi gặp Tiết Dịch, họ đã về căn hộ của cô để thu xếp hành lý, sau đó mang hành lý đến phòng Đàm Vân Thư. Cả hai rất ăn ý, không nhắc đến chuyện ngày mai phải chia xa, chỉ đắm mình trong biển tình, không ngừng ngâm nga, giữa những đợt sóng dâng trào, chỉ bơi lội duy nhất cùng đối phương.
Cảm giác trống rỗng chưa từng rời xa, giống như quả cầu tuyết, ngày lăn càng lớn hơn, lấp đầy trái tim họ, không còn chỗ cho những cảm xúc tiêu cực.
Sau nụ hôn dài, Phương Du tựa đầu lên vai Đàm Vân Thư, thở dốc. Dù đã hôn không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng cô vẫn cảm thấy như bị thiếu oxy.
Vị trí đã thay đổi từ bồn rửa mặt sang ghế sofa. Đàm Vân Thư ôm lấy eo Phương Du, nghiêng đầu hôn vào má cô và hỏi: "Trưa nay có ăn cơm ở căng tin công ty không?"
"Có."
"Vậy mình sẽ tìm cậu."
Đàm Vân Thư ôm người thật chặt, thật gần nói vào tai cô, hơi thở nhẹ nhàng: "Mình đã hỏi Thẩm Ánh Chi rồi, nhóm của cậu đi công tác lần này có sáu người, một chiếc xe thì không đủ chỗ. Nên mình miễn cưỡng giúp cậu ấy, coi như tiết kiệm được một khoản tiền xe."
"......" Phương Du ngước nhìn khuôn mặt bên cạnh mình, nhìn thấy nụ cười trên môi nàng: "Cậu thật tốt bụng, Đàm tổng."
Tâm trạng của Đàm Vân Thư dường như đã tốt hơn, nàng nhướng mày: "Cũng tạm thôi."
Thời gian bên nhau không nhiều, chẳng bao lâu sau, cả hai ra khỏi cửa để đến công ty.
Hôm nay là thứ Hai, Thẩm Ánh Chi phải dẫn nhóm đi Úc công tác vào buổi trưa. Cả buổi sáng, cô ấy đã sắp xếp mọi công việc và nhiệm vụ cho các phòng ban rất chi tiết.
Cô ấy luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, khiến mọi người bên dưới không dám thở mạnh.
Phương Du ngồi ở hàng đầu, đôi tay thon dài của cô bay lượn trên bàn phím máy tính xách tay, gương mặt cũng lạnh lùng, mọi người cũng không dám nhìn thẳng vào cô.
12 giờ đã điểm, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc. Phương Du trở về văn phòng của mình, chẳng bao lâu đã gặp Tề Vận tại căng tin. Cô nhớ lời của Đàm Vân Thư đã nói, lần này lại ngồi ở vị trí đối diện với cửa chính.
Tề Vận thở dài ghen tị: "Chị cũng muốn đi công tác Úc." dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng khi nghĩ đến đồ ăn của người da trắng bên đó, chị lại không muốn đi nữa."
Phương Du cười: "Được rồi, hãy để em chịu đựng nỗi đau này."
"Ah ah ah, chị vẫn muốn đi, chị ngồi trong văn phòng đến mốc meo rồi."
Tuy nhiên, điều mà Đàm Vân Thư nói về việc gặp cô thực ra chỉ là gặp thoáng qua ở căng tin. Trước mặt rất nhiều người, hai người thậm chí còn không nói được gì.
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, mọi thứ dường như đã đủ rồi.
Thời gian tập trung là 12:40, cả nhóm có 6 người, hai nam và bốn nữ. Vì Thẩm Ánh Chi còn có tài xế riêng, nên cô ấy tự nhiên sắp xếp bốn người khác vào xe của mình, còn cô và Phương Du ngồi trên xe của Đàm Vân Thư.
Thẩm Ánh Chi ngồi ở ghế phụ, để lại ghế sau cho bạn thân và cấp dưới.
Phương Du vẫn chưa quen lắm với tình huống này. Dù sao thì Thẩm Ánh Chi cũng là sếp của cô, việc việc yêu đương ngay trước mũi sếp, cô cảm thấy hơi không thoải mái. Nhưng tay cô đang bị Đàm Vân Thư nắm chặt.
Thôi kệ.
Phương Du đỏ mặt suy nghĩ, chỉ là nắm tay thôi mà.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì Đàm Vân Thư lại dùng đầu ngón tay mân mê ngón tay của cô, vừa nghiêm túc hỏi Thẩm Ánh Chi: "Lần này cậu đi công tác lâu như vậy, có phải còn chuyện gì khác không?"
"Đúng thế."
Thẩm Ánh Chi ngáp dài: "Trong công ty vẫn còn tai mắt của anh họ, chị họ tôi. Tôi muốn xem trong thời gian tôi không có mặt, họ có thể gây ra được chuyện gì không."
"Ừm." Đàm Vân Thư nhìn qua Phương Du một cái, cố gắng giấu đi nụ cười nơi khóe môi, "Chúc mọi thứ suôn sẻ, Ánh Chi."
Thẩm Ánh Chi nhắm mắt lại: "Tôi chợp mắt một chút, hai người cứ coi như tôi không có ở đây."
Phương Du quay đầu, lườm Đàm Vân Thư một cái, một lát sau, cô ra hiệu cho Đàm Vân Thư buông tay ra.
Đàm Vân Thư hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo.
Lúc đó, Phương Du lấy từ trong túi ra một chiếc hộp quen thuộc, mỉm cười nhướng mày với cô, sau đó dùng điện thoại gửi một tin nhắn Wechat trước mặt cô: [Từ đầu đến cuối đều thuộc về cậu, Đàm Vân Thư.]
Đàm Vân Thư khó hiểu, căng thẳng nuốt nước bọt, hàng mi của cô khẽ run rẩy, nhìn Phương Du một cái rồi nhận lấy chiếc hộp.
Nhẹ nhàng mở ra, bên trong là chiếc trâm cài, nàng nhẹ nhàng vuốt ve nó bằng đầu ngón tay, môi mím chặt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ quay trở lại.
Phương Du nhìn vẻ mặt xúc động của nàng, ngón tay lại gõ gõ lên màn hình: [Lúc mua, nhân viên bán hàng nói đây tượng trưng cho "Vân Uyển Vân Thư", có tên của cậu trong đó, vì vậy mình đã mua.]
[Mình mãi mãi mong muốn cậu được tự do tự tại, Đàm Vân Thư, sống một cách vui vẻ và tùy ý.]
Đàm Vân Thư nhìn Phương Du, ánh mắt nàng chứa đầy sự xúc động, không kìm được mà khẽ nói: "Mình sẽ giữ nó cẩn thận."
Phương Du đưa tay lên che miệng nàng, dùng ánh mắt nhắc nhở rằng Thẩm Ánh Chi vẫn đang ở phía trước. Đàm Vân Thư hôn lên lòng bàn tay cô, mắt híp lại vì cười.
Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, hai người không nói thêm gì nữa.
Đàm Vân Thư cẩn thận cất chiếc hộp, rồi đùa giỡn với tay của Phương Du, nàng dùng đầu ngón tay vạch những đường chạy dọc theo lòng bàn tay, rồi dùng móng tay được cắt tròn vuốt nhẹ qua ngón tay của Phương Du.
Phương Du cố tình không chú ý, nhưng cảm giác ngứa ngáy không thể bỏ qua
Cuối cùng, gần 1:30 chiều, hai chiếc xe lần lượt dừng lại ở bãi đậu xe của sân bay.
Điều này có nghĩa là cuộc chia ly đã đến ngay trước mắt.
Khi lấy hành lý từ cốp xe, Đàm Vân Thư đang định giúp, nhưng bị ánh mắt của Phương Du ngăn lại, nàng đành đứng sang một bên, cố gắng kiểm soát ánh mắt của mình, không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Thẩm Ánh Chi nhìn thấy vậy, lắc đầu thở dài: "Chậc," rồi nói: "Đàm Vân Thư, cậu về trước đi, tiễn đến đây là được rồi."
Đàm Vân Thư: "......"
Thực vậy, sẽ rất kỳ lạ nếu nàng tiễn xa hơn, vì vậy nàng đành gượng cười, đồng ý: "Vậy chúc mọi người bay an toàn."
Vừa nói nàng vừa đưa mắt nhìn khuôn mặt Phương Du, không để lộ dáng vẻ thất thiểu
"Ừm."
Thẩm Ánh Chi vẫy tay.
Phương Du khẽ mở môi: "Tạm biệt, Đàm tổng."
"...... Tạm biệt." Đàm Vân Thư nói mà không có chút sức lực, nàng cảm thấy trái tim mình trống rỗng kể từ giây phút này.
Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.
Nàng không muốn để Phương Du trở nên đặc biệt trong mắt người khác vì mình. Phương Du có công việc, cuộc sống và sự nghiệp riêng của cô, nàng không thể ích kỷ như vậy. Nàng chỉ có thể nhìn Phương Du cùng Thẩm Ánh Chi và bốn người khác tiến về phía trước, lẫn trong đám đông hành khách và hành lý, hình bóng dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của nàng.
Cảm giác này thật khó chịu.
Chẳng lẽ do nàng và Phương Du đã ở bên nhau? Nên cảm giác mất mát như bị nhân lên gấp bội.
Nàng tuyệt vọng thu hồi ánh mắt lại, đi về xe và ngồi xuống.
Xe của Thẩm Ánh Chi đã được tài xế lái đi, còn chú Viễn vẫn đang đợi chỉ thị của nàng. Nàng lại cầm chiếc hộp lên, môi mím chặt, nhưng mãi không nói với Chú Viễn rằng có thể quay về.
Hai phút sau, Chú Viễn lên tiếng: "Tiểu thư, là Phương tiểu thư."
"Hả?"
Đàm Vân Thư ngạc nhiên, quay đầu nhìn sang bên phải. Quả nhiên, Phương Du lại xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Nàng vội vã mở cửa xe, chân vừa chạm đất đã bị Phương Du ôm chặt, suýt chút nữa đứng không vững.
"Mình nói rằng mình để quên đồ trên xe." Phương Du thở dài nói, "Nhưng chắc chắn Thẩm tổng đã biết hết rồi."
Đàm Vân Thư ôm cô thật chặt, nghe vậy liền cười: "Ừm."
"Thời gian không nhiều, Đàm Vân Thư, chỉ có thể ôm nhau trong hai phút thôi."
"Hai phút cũng đủ rồi, Phương Du."
Cảnh tượng này giống như nhiều năm trước, trong lối thoát hiểm của trung tâm thương mại, họ có bảy phút quý giá.
Sự khác biệt là, thân phận đã không còn như xưa.
Xe cộ qua lại tấp nập, có nhiều người đi du lịch nước ngoài vào kỳ nghỉ hè, cuộc chia ly này không khiến mọi người ngạc nhiên.
Đây là sân bay, nơi định sẵn sẽ có những cuộc chia ly.
Chỉ sau vài giây, hai người quay vào trong xe, cửa xe đóng lại, ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài. Chú Viễn rất biết ý, bước ra ngoài đứng như một người canh gác.
Họ không hôn nhau, chỉ ôm lấy nhau, như thể muốn hòa tan đối phương vào cơ thể mình.
Hai phút ngắn ngủi, chưa kịp cảm nhận được hơi thở của nhau thì đã hết giờ.
Phương Du từ từ buông tay, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, giả vờ nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, Đàm Vân Thư, rất nhanh sẽ gặp lại."
"Ừ, chỉ có ba tuần thôi mà." Đàm Vân Thư cười nhẹ, nhưng trong mắt nàng đã ngấn lệ.
Phương Du nhìn vào mắt nàng, cúi xuống hôn lên mí mắt nàng, rồi yếu ớt nói: "Mình sẽ rất nhớ cậu."
"Mình cũng vậy."
Phương Du không nói thêm gì nữa, nhanh chóng mở cửa xe, nhưng tốc độ đóng cửa xe dường như chậm lại. Cô nhìn thấy giọt nước mắt chơi vơi của Đàm Vân Thư, từ từ rơi xuống, nhưng vẫn nở nụ cười với cô, dùng khẩu hình miệng nói "Tạm biệt."
Nhưng rất nhanh sau đó, cửa xe đóng lại, không còn nhìn thấy gì nữa.
Cô quay người, chạy nhanh về hướng lúc nãy đến, không ngoái đầu lại.
Chú Viễn đợi cho đến khi Phương Du rời đi, sau đó mới trở lại ghế lái.
"Về nhà thôi, chú Viễn."
Đàm Vân Thư dùng khăn giấy lau nước mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào tờ khăn ướt, cảm thấy choáng váng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã trải qua vô số lần chia ly, nàng chưa bao giờ rơi nước mắt vì một ai đó.
Hóa ra, đối với sự xa cách Phương Du nàng phải miễn cưỡng thế này.
......
Khi mọi thủ tục hoàn tất và qua cửa an ninh, nhóm của Phương Du đang ngồi đợi lên máy bay.
Hôm nay trời vẫn rất nóng, điều hòa trong sân bay chạy hết công suất, có một chút mát mẻ. Tuy nhiên, nhìn ra ngoài, ánh nắng mặt trời vẫn chói chang.
Phương Du ngồi thẳng lưng trên ghế, cô hơi cúi đầu xuống nhìn vào cửa sổ trò chuyện với Phương Cần trên màn hình điện thoại.
Lần đầu tiên ra nước ngoài công tác, cô vẫn cần thông báo với mẹ.
Nhưng ngoài lời dặn dò phải giữ an toàn, Phương Cần còn gửi thêm tin nhắn khác: [Tiểu Du, chú Phương Chính của con có một người cháu làm việc ở Thủ đô. Mẹ gặp cậu ta cách đây mấy ngày trước, trông cũng được. Con có muốn gặp cậu ta không?]
[Không ạ.]
Phương Du hỏi: [Mẹ, chẳng phải mẹ đã nói sẽ không hối thúc con sao?]
[Mẹ chỉ hỏi thử thôi mà.]
Phương Du: [Sau này đừng hỏi những chuyện như thế này nữa. Mẹ ơi, con không có hứng thú đâu.]
Phương Du: [Con không có ý định kết hôn.]
Phương Cần: [Ồ, được rồi.]
Phương Du gửi vài tấm ảnh chụp trong mấy ngày qua, toàn là ảnh phong cảnh và ảnh selfie của cô, không có dấu vết nào của Đàm Vân Thư.
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, rồi Phương Du chuyển sang cửa sổ trò chuyện với Đàm Vân Thư.
Thời điểm này chắc Đàm Vân Thư đang bận rộn với công việc.
Cô lướt lại những tin nhắn trước đó, đôi mắt vô thức trở nên dịu dàng hơn.
Chưa đầy vài giây sau, cô nhận được một tin nhắn mới từ Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư gửi một bức ảnh selfie với trâm cài, hỏi: [Dễ thương không?]
[Tiếc là cậu không thể hôn.]
Phương Du: [. ]
Phương Du: [Có nhất thiết phải giết địch một ngàn tự mình tổn hại tám trăm không?]
***
Tác giả có điều muốn nói.
Fine, hôm nay vẫn ngọt ngào