• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo dự báo thời tiết thì trời sẽ mưa trong ba ngày liên tiếp, tối hôm qua Phương Du đã không kéo rèm trước khi đi ngủ.

Khi cô thức dậy lúc bảy giờ, ngoài cửa sổ vẫn có mưa và sương mù, những hạt mưa rơi dày đặc như nhung mịn, che mờ cả ánh sáng. Đối với cô, dường như ngày tận thế đang đến.

Tất cả những ký ức của đêm qua hiện lên trong đầu, cô nhìn ra cửa, đôi môi hơi mím lại. Đàm Vân Thư đang ngủ trong phòng khách bên kia cánh cửa.

Nhận ra điều này, cô xoa xoa thái dương trước khi nhấc chăn bông lên.

Mấy năm nay không có ai ở lại phòng cô, cho dù là trước đây Đường Bán Tuyết có đến chơi, nếu muốn ở lại qua đêm, cô ấy sẽ đến phòng Phù Sương ngủ. Rốt cuộc bạn bè không thích hợp ngủ trên sofa, nhưng nếu ngủ chung giường, bản thân cô sẽ không thích nghi được.

Tuy nhiên kết quả là Đàm Vân Thư đã ngủ cả đêm trên ghế sofa.

Phương Du mở cửa rất nhẹ nhàng, không muốn quấy rầy người bên ngoài, nhưng khi cô tận mắt nhìn thấy người đang đắp chăn ngủ trên sofa, cô mới khẳng định rằng chuyện hôm qua là có thật.

Chiếc váy đuôi cá được Đàm Vân Thư đặt trên tay vịn của ghế sofa. Nàng đang nằm nghiêng, chiếc gối kê dưới đầu. Mái tóc đã được gội sạch tối qua, trông rất mượt mà.

Ngủ bình yên và an tĩnh, vẫn như mọi khi.

Phương Du không nhìn nhiều, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Một ngày làm việc nữa lại bắt đầu, cô sẽ ra khỏi nhà để bắt tàu điện ngầm lúc bảy giờ rưỡi.

Có một chiếc bàn chải đánh răng mới được sử dụng đặt trên bồn rửa mặt trong phòng tắm, đó là chiếc bàn chải đánh răng mà Phương Du mua để phòng trường hợp khẩn cấp, vốn nghĩ rằng có thể sử dụng khi mẹ cô đến thăm.

Chỉ là chưa kịp đợi mẹ đến, Đàm Vân Thư đã đến trước.

Phương Du không quan tâm nữa, chuyên tâm tắm rửa.

Vài phút sau, cô lau mặt rồi ra khỏi phòng tắm, liền thấy Đàm Vân Thư đã tỉnh dậy, đang mặc bộ đồ ngủ của cô, đắp chăn của cô, ôm gối của cô, ngồi trên sofa.

Giống như đã từng xảy ra trước đây.

Dường như xếp chồng lên nhau với những hình ảnh trong trí nhớ, khiến người ta gặp khó khăn trong việc phân biệt rõ ràng giữa thực tế và ảo giác.

Phòng khách thật sự quá tối, Phương Du ấn công tắc đèn trong phòng khách, liền nghe giọng nói của Đàm Vân Thư: "Tôi không có gì để mặc đi làm, Phương Du."

"..." Phương Du liếc nhìn chiếc váy đuôi cá của nàng, "Tôi hiểu rồi."

Đàm Vân Thư đặt gối xuống, nhẹ giọng nói: "Vậy tôi đứng dậy nha."

"Ừm."

Phương Du trở lại phòng ngủ, mở tủ quần áo ra.

Cô và Đàm Vân Thư không làm cùng công ty, nhưng vóc dáng của họ vẫn có phần khác nhau. Nghĩ đến đôi giày cao gót của Đàm Vân Thư, cuối cùng cô đã chọn chiếc quần có ống dài cùng áo sơ mi. Về phần đồ lót, nó nằm ngoài khả năng giải quyết của cô.

Những gì Đàm Vân Thư nói tối qua dường như lại văng vẳng bên tai cô. Cô chớp mắt, đặt bộ trang phục lên ghế sofa trong phòng khách.

Khi Đàm Vân Thư ra khỏi phòng tắm, Phương Du đang ngồi ở bàn ăn.

Lúc nấu canh gừng cho Đàm Vân Thư tối qua, cô đã nấu sẵn cháo trắng trong nồi cơm điện. Việc này đã trở thành một trong những thói quen của cô. Cô không thích ăn bánh mì nguội và cứng, cũng không có đồ ăn chuẩn bị sẵn để trong tủ đông, nên hầu hết là ăn cháo.

Cháo được nấu vừa phải, chỉ hơi đặc một chút.

Nhưng khi đang ăn, Phương Du lại bị mắc nghẹn.

Bởi vì Đàm Vân Thư đang ở trong phòng khách, quay lưng lại với cô, sắp thay bộ đồ mà cô chuẩn bị.

"Đợi đã."

Lúc Đàm Vân Thư đang cởi bộ đồ ngủ ra, Phương Du liền nói: "Vào phòng ngủ thay quần áo đi."

"Tôi quay lưng về phía cậu rồi mà." Đàm Vân Thư không nhịn được đáp lại.

Nàng thậm chí còn không quay mặt qua.

Nguyên nhân chủ yếu là hôm nay đã khác ngày xưa, nàng không có dũng khí.

Tối hôm qua, những lời nàng nói với Phương Du, Phương Du không phản hồi, cũng không đưa cho nàng đáp án. Nàng có thể làm gì bây giờ?

Hơn nữa, nàng cảm thấy bài xích phòng ngủ của Phương Du, khi nghĩ đến thú bông gấu trúc được Phương Du đem vào phòng ngủ, nàng không muốn vào.

Phản ứng của Phương Du chỉ là nhất thời.

Phòng ngủ là nơi riêng tư hơn phòng khách nhiều, để Đàm Vân Thư vào như vậy cũng không tốt, vì vậy cô đổi ý: "Được rồi, tôi sẽ nhắm mắt lại."

"Cậu không cần nhắm mắt." Đàm Vân Thư hơi nghiêng đầu, nàng ngược lại khá bình tĩnh, "Không có việc gì."

Phương Du không đáp lại.

Tuy nhiên cô cũng không nhắm mắt, chỉ là hạ mi xuống, nhìn chằm chằm vào bàn ăn sạch sẽ, múc cháo vào miệng, không để tầm mắt lộ ra ngoài.

Cô biết rõ hơn ai hết cơ thể của Đàm Vân Thư đẹp như thế nào, và cô càng cảm nhận rõ ràng hơn khi ôm nàng trong thang máy tối qua.

Đàm Vân Thư không có nhiều động tác trong khi thay quần áo. Một lúc sau, nàng mặc bộ quần áo mà Phương Du đã chuẩn bị cho mình. Chúng không khác gì phong cách công sở thường ngày của nàng. Điểm khác biệt duy nhất có thể là nhãn hiệu, nhưng nó không đáng để nàng quan tâm.

Điều nàng quan tâm chính là việc mình đang mặc quần áo của Phương Du, giơ cổ tay lên là ngửi thấy mùi thơm của bột giặt, kết hợp với mùi của túi thơm trong tủ quần áo của Phương Du, rất thơm.

Đàm Vân Thư quay lại, nàng bước đến trước mặt Phương Du, mỉm cười nói: "Rất vừa vặn, cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Phương Du không để ý nhiều đến nhãn hiệu quần áo mình mua, đương nhiên cô cũng không tiêu quá nhiều tiền vào hàng hiệu, chỉ cần mặc thoải mái, dễ chịu là được. Nhưng cô không khỏi cảm thấy trang phục này khi Đàm Vân Thư mặc lên trông đắt tiền hơn.

Nghĩ lại mới thấy người này là loại người dù mặc bao tải cũng đẹp, vẫn sang trọng quý phái, hiệu ứng này không có gì đáng ngạc nhiên.

Đàm Vân Thư mím môi dưới, lại hỏi: "Vậy... Cậu có để phần bữa sáng cho tôi không?"

"Ừm."

"Vậy thì tôi sẽ tự mình phục vụ."

"Tùy cô."

Đàm Vân Thư cảm thấy như đang chơi một trò chơi, từng chút một khám phá nơi ở của Phương Du. Nó rất khác với căn bếp ở sân số 35 Tinh Hồ trước đây, mặc dù không được rộng rãi cho lắm nhưng lại đặc biệt sạch sẽ. Nàng nhìn xung quanh, lặng lẽ múc cho mình một chén cháo.

Nhưng Phương Du lại nhanh hơn nàng rất nhiều. Lúc nàng ngồi xuống đối diện Phương Du, Phương Du đã ăn xong, bỏ chén vào bồn rửa.

Đàm Vân Thư khuấy cháo trước mặt.

Những gì nàng cảm thấy không phải là ảo giác, Phương Du luôn giữ khoảng cách với nàng, không muốn đối diện trực tiếp với nàng.

Cô cho nàng ngủ ở đây, nấu canh gừng cho nàng, cho nàng mặc quần áo của cô, nấu cháo cho nàng, tất cả đều là vì Phương Du là người tốt.

Nếu là người khác, Phương Du cũng sẽ đối xử  như vậy.

Cuối cùng nàng cũng đạt được mong muốn của mình khi nhìn thấy trên Weibo lúc ở du thuyền, đó là được đến nhà Phương Du.

Nhưng bây giờ vẫn không cảm thấy hạnh phúc.

Đặc biệt chiếc trâm cài đó không có ở nhà Phương Du mà lại được ghim vào lòng Tiết Dịch.

"Tài xế của cô có đến đón không?" Phương Du đột nhiên hỏi trong khi đang nhìn những cây sen đá trồng ở ban công nhà mình.

Đàm Vân Thư trả lời: "Tôi vẫn chưa tìm tài xế." Nàng nói: "Tối qua tôi đã nhờ tài xế lái xe về."

Thế là không có tài xế nào đến đón.

Phương Du: "Ồ."

Cô hỏi: "Vậy cô đi làm bằng cách nào?"

Thật là vi diệu, trước đây vẫn luôn dậy sớm, vì cô bận đi làm nên phải rời nhà trước. Đôi khi Đàm Vân Thư vẫn ngủ trên giường của cô, hoặc đợi đến khi cô rời đi mới từ từ đứng dậy.

"...Tàu điện ngầm?" Đàm Vân Thư ngập ngừng đưa ra câu trả lời.

Phương Du quay đầu lại, liếc nhìn bóng dáng của Đàm Vân Thư, khóe môi nhếch lên, nói: "Ừm. Ra khỏi nhà lúc bảy giờ rưỡi."

Điều đó có nghĩa là gì?

Tâm trí của Đàm Vân Thư ngừng hoạt động trong giây lát, khi đã hiểu ra, nụ cười chắc chắn đã quay trở lại trên khuôn mặt nàng.

"Được."

Ăn xong, nàng vào bếp rửa chén. Nàng căn bản chưa từng làm việc này, nhưng không có nghĩa là không làm được, có thể khó đến mức nào chứ?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, nàng liền trượt tay, cái chén rơi xuống bồn rửa.

Có một âm thanh giòn tan vang lên, nhưng may mắn thay nó không bị vỡ.

Phương Du: "......"

Cô bước nhanh tới, kiểm tra trước rồi vặn vòi, nói: "Rửa tay."

"Xin lỗi." Nàng nhìn khuôn mặt của Phương Du, nói với vẻ có lỗi.

Phương Du nhìn nàng, ánh mắt họ chạm nhau.

Phương Du không nói thêm, chỉ đeo bao tay rửa chén vào, rửa sạch chén và lòng nồi cơm điện một cách gọn gàng.

Đàm Vân Thư không bỏ đi, nàng chỉ đứng ở một bên, hơi cúi đầu nhìn khuôn mặt của Phương Du.

Phương Du đã đeo kính vào.

Thực sự muốn tháo nó xuống.

"Phương Du." Đàm Vân Thư mím môi dưới, dùng khăn giấy lau tay, "Những gì tôi đã nói tối qua..."

Phương Du lau tay mình, nhướng mi nói: "Tôi không coi trọng."

"Nhưng những gì tôi nói là sự thật."

Đôi mắt của Đàm Vân Thư nhanh chóng đỏ lên, nàng nói: "Tôi có làm phiền cậu quá nhiều không? Bởi vì cậu đã có đối tượng của mình." Không đợi câu trả lời của Phương Du, nàng nhanh chóng nói thêm: "Tôi xin lỗi, tối qua tôi đã không nghĩ đến chuyện này, tạo cho cậu thêm..."

"Tôi không có."

"Không có..." Đàm Vân Thư giật mình, "Không có gì?"

Phương Du ném khăn giấy vào thùng rác, không nói gì với nàng nữa: "Nếu còn không đi là đi làm trễ đó, tôi sẽ bị phạt nếu đến trễ."

Đàm Vân Thư mím môi, làm theo.

Tối qua trước khi đi ngủ nàng đã đánh bóng đôi giày cao gót của mình. Nếu không, nàng sẽ không thể mang đi làm được. Sáng nay có một cuộc họp rất quan trọng, nàng không thể bỏ lỡ.

Mưa vẫn trút xuống.

Phương Du lúc nào cũng mang theo một chiếc ô, may mắn là chiếc ô tương đối lớn, có thể che được hai người.

Đàm Vân Thư vốn đã cao hơn cô vài centimet, nhưng bây giờ nàng lại đi giày cao gót, khiến chênh lệch chiều cao giữa họ nhiều hơn. Nếu để cô cầm ô, cô phải giơ tay cao hơn.

"Tôi sẽ cầm." Đàm Vân Thư giơ tay.

Phương Du không buông ra: "...Không cần."

Trong đầu cô hiện lên một số ký ức, cô theo thói quen cự tuyệt hành vi của Đàm Vân Thư.

Trong khu chung cư có rất nhiều người đang trên đường đi làm, bước chân hoặc là vội vàng hoặc là từ tốn, họ hòa vào đám đông, không dễ phát hiện.

Đàm Vân Thư hiếm khi đi tàu điện ngầm, đặc biệt là tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng, nàng chưa từng trải qua.

Vì vậy khi nhìn thấy đám đông khổng lồ, đôi lông mày nhíu lại, nhưng khi nhìn thấy Phương Du ở bên cạnh mình, nàng nhanh chóng thả lỏng.

Sự đông đúc trên tàu điện ngầm là một phần của thời đại công nghệ.

Phương Du có thể khẳng định rằng Đàm Vân Thư không có nhiều kinh nghiệm, bởi vì Đàm Vân Thư bị mắc kẹt khi quét mã, không hề thông thạo.

Hai phút sau, tàu điện ngầm đến đúng giờ.

Phương Du một tay cầm ô, tay kia kéo cổ tay Đàm Vân Thư, sợ nàng bị người khác ép ra ngoài. Cuối cùng cũng đưa được người vào khoang tàu và đứng yên vị. Sau lưng của Đàm Văn Thư và một bề mặt kim loại lạnh lẽo.Và Phương Du đang ở ngay trước mặt nàng.

Trong xe có rất nhiều tiếng ồn ào, có người nghe điện thoại từ trước, có người đang buồn chán xem những đoạn video ngắn. Ngoài ra còn có mùi mưa trộn lẫn với mùi đất.

Tiếng tàu điện ngầm khác chạy ngang qua lớn muốn thủng màng nhĩ.

Mọi thứ đều không tốt, nhưng vì có Phương Du ở đây, nàng có thể bỏ qua tất cả.

Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào người trước mặt, Phương Du gần như vây nàng vào một góc, giữ nàng cách xa những người khác.

Đối mặt với ánh mắt của nàng, Phương Du quay đầu đi.

Đàm Vân Thư hơi cong đốt ngón tay, tiến lại gần, chỉ dùng thanh âm vừa đủ nghe, nói: "Hãy tiêu khiển tôi, Phương Du. Đây chính là điều tôi nghĩ đến để cậu "báo đáp" tôi."

"Dù thế nào đi chăng nữa, đừng đẩy tôi ra."

"Tôi xin cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK