Phương Du không ngờ rằng Đàm Vân Thư sau khi uống rượu lại có chút dính người. Trong không gian nhỏ hẹp, mỗi bước đi nàng đều theo sát cô, hai người họ luôn dính chặt lấy nhau, ngay cả việc rửa mặt cho Đàm Vân Thư cũng do cô phụ trách.
Khi cô cầm bàn chải đánh răng điện của Đàm Vân Thư lên và yêu cầu Đàm Vân Thư ngoan ngoãn mở miệng, Đàm Vân Thư cũng làm theo, cô cảm thấy dáng vẻ của Đàm Vân Thư đặc biệt dễ thương.
Vậy đây là hình ảnh của Đàm Vân Thư sau khi uống rượu sao? Thật mới lạ.
Nó hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày của nàng khi ở bên ngoài.
Đây có phải là một trong những nguyên nhân khiến Đàm Vân Thư không uống rượu với người khác không? Phương Du không khỏi suy đoán, nhưng cô biết giọng nói của Đàm Vân Thư quan trọng hơn, trừ khi thật cần thiết nàng nhất định sẽ không uống rượu?
Vậy chuyện gì đã xảy ra với Đàm Vân Thư? Buồn vì lễ tốt nghiệp sao?
Phương Du mím môi muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Cô sợ nếu mình nói ra điều gì đó, cô có cảm giác như mình đang lợi dụng người khác.
Như vậy là tốt rồi
Việc Đàm Vân Thư sau khi uống rượu liền nghĩ đến phải tìm cô đủ để chứng tỏ cô là một người rất quan trọng.
Đôi mắt Phương Du lại lặng lẽ cong lên, khóe môi cũng nhếch lên.
Vệ sinh cá nhân xong, hai người nằm trên giường, cửa sổ đóng kín, rèm kéo thật chặt.
Phương Du sẽ không làm gì trong khi Đàm Vân Thư đang say rượu, cô thậm chí còn hy vọng Đàm Vân Thư có một giấc ngủ ngon. Đối với cô giấc ngủ có thể giải quyết được rất nhiều lo lắng, thức dậy lại là một ngày mới.
Điều làm cô ngạc nhiên là, lông mi của Đàm Vân Thư khẽ run lên hai lần, nàng quay người và đè cô xuống, hai tay cô bị Đàm Vân Thư kéo lên đỉnh đầu.
Cùng với mái tóc buông xuống là nụ hôn dịu dàng của Đàm Vân Thư, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, nhịp thở ngắn và nặng nề.
Trong căn phòng ngủ nhỏ, chiếc đèn bàn phác họa hình dáng của hai người.
Phương Du bị hôn mạnh đến mức phải nâng cằm lên, Đàm Vân Thư nhân cơ hội này di chuyển từ cằm của cô xuống dưới từng chút một.
Các khớp ngón tay cũng hoạt động đồng bộ, vô thức vén áo của Phương Du lên.
Đôi mắt Phương Du trống rỗng, nhịp tim tăng nhanh.
Không thể phủ nhận, kể từ lúc nhìn thấy Đàm Vân Thư đêm nay, cô đã nhận thấy trên đầu ngón tay của Đàm Vân Thư, bộ móng tay đã được tháo ra.
Móng tay được cắt tỉa cẩn thận, hồng hào và trong suốt, trông đẹp hơn so với khi làm móng.
Lúc này, đầu ngón tay của Đàm Vân Thư nhẹ nhàng vuốt ve, lướt qua cơ thể cô.
Phương Du không khỏi căng thẳng.
Cô và Đàm Vân Thư đã làm điều này rất nhiều lần, nhưng lần nào cô cũng là người làm. Cô quen thuộc với toàn bộ cơ thể của Đàm Vân Thư, nhưng một số điểm trên cơ thể cô có chút xa lạ đối với Đàm Vân Thư. Kết quả là mỗi khi Đàm Vân Thư chạm vào, giống như có một dòng điện chạy qua, khiến cô rùng mình.
Cô có cảm giác như mình đang ở trên một chiếc thuyền.
Nhưng trên thực tế, cô biết rằng mình chưa sẵn sàng để ngủ với Đàm Vân Thư. Hay ít nhất... không ngủ với nhau khi Đàm Vân Thư say rượu.
Trong tâm trí cô, chỉ khi tỉnh táo, mới có thể thưởng thức được dáng vẻ xúc động của đối phương.
May mắn thay, không cần đợi Phương Du ngăn chặn hành động của Đàm Vân Thư, bởi vì ý thức của Đàm Vân Thư không đủ tỉnh táo, năng lượng cũng không đủ, nàng dừng lại ngay sau đó, cũng kéo góc áo bị vén lên của cô xuống.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Đàm Vân Thư trông vẫn còn cảm giác say, nàng cúi đầu xuống tiến lại gần, hôn lên môi Phương Du lần nữa, thốt ra hai chữ: "Xin lỗi."
Phương Du ôm lấy nàng: "Không sao đâu."
Phương Du vén tóc nàng qua tai, sau đó mỉm cười nói: "Ngủ ngon, Đàm Vân Thư."
"Ngủ ngon."
Đàm Vân Thư nằm xuống một bên, khép lông mi lại.
Phương Du nhìn thấy nàng như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu vì những phản ứng sinh lý không khống chế được của mình. Cô thuần thục mở tủ quần áo, từ trong đó lấy ra một chiếc quần lót, rồi đi vào phòng tắm, một lúc sau mới đi ra.
Đàm Vân Thư đã ngủ say, hơi thở đều đặn và êm ái.
Phương Du rón rén đi tới, lấy chiếc bịt mắt từ trong túi của Đàm Vân Thư ra và đeo nó cho nàng, sau đó tắt đèn bàn và ngủ bên cạnh nàng.
Một đêm ngon giấc, thật hiếm khi không bị người dân trong khu chung cư đánh thức.
Gần chín giờ, Phương Du mới mở mắt.
Hôm nay là thứ bảy, công việc làm thêm ở quán cà phê của cô được ấn định vào buổi chiều, vì vậy cô đã tắt báo thức trước khi đi ngủ, ngủ một giấc cho đến khi tự nhiên thức dậy.
Cô ngơ ngác một lúc, tất cả ký ức ùa về, cô không khỏi nhớ về đêm qua một cách bần thần, nhưng trong lúc bần thần, khóe môi cô không khỏi cong lên.
Quay đầu lại, cô thấy Đàm Vân Thư cũng đã tỉnh.
Chiếc bịt mắt cô đeo tối qua đã bị Đàm Vân Thư đẩy lên đỉnh đầu. Mái tóc dài xoăn của nàng có hơi lộn xộn, nhưng cũng toát ra vẻ đẹp lười biếng. Nàng cũng đang nhìn Phương Du, lông mày của nàng nhíu lại, dường như đang có tâm trạng không tốt.
Phương Du chớp chớp mắt, tỏ ra lo lắng: "Cậu có cảm thấy khó chịu không? Có đau đầu không? Có cảm giác buồn nôn không?"
"Không có." Đàm Vân Thư trả lời xong, lông mày thả lỏng, khôi phục dáng vẻ tươi vui thường ngày.
"Ồ..." Phương Du dài giọng nói: "Vậy cậu còn nhớ chuyện tối qua không?"
"Nhớ chứ."
Đàm Vân Thư giơ tay tháo bịt mắt ra, nghiêng người, tay đỡ lấy đầu, chăm chú nhìn Phương Du, không nhịn được cười: "Tôi không say đến nỗi không nhớ gì đâu, Phương Du."
"Tốt." Lỗ tai Phương Du hơi nóng lên, "Tôi đứng dậy trước."
"Ừm."
Khi Phương Du không còn ở cùng một không gian với nàng, nụ cười trên môi Đàm Vân Thư dần biến mất, nàng không khỏi xoa xoa lông mày.
Nàng đang làm gì vậy?
Tại sao nàng lại đến sân số 35 Tinh Hồ sau khi uống rượu?
Tại sao tối qua nàng lại muốn...?
Đàm Vân Thư hạ mi xuống, xoay nắn đầu ngón tay, cố gắng che đi mọi nghi ngờ trong lòng mình.
Phương Du, người đang ở trong phòng tắm cách một bức tường, nhìn vào gương và đưa ra quyết định - Cô muốn tặng quà trước cho Đàm Vân Thư.
Không vì lý do gì khác, cô chỉ ích kỷ muốn nhìn thấy Đàm Vân Thư đeo chiếc trâm cài này vào ngày nàng chụp ảnh tốt nghiệp.
Vì vậy, đến khi Đàm Vân Thư cũng tắm rửa xong, trở lại phòng ngủ của Phương Du, Phương Du đã đưa một chiếc túi cho nàng.
"Đây là cái gì?" Đàm Vân Thư cầm lấy mà không có ý định mở ra ngay lập tức.
"Quà tốt nghiệp."
"Quà tốt nghiệp?" Đàm Vân Thư ngạc nhiên một chút, nhướng mày, "Đưa nó cho tôi ngay bây giờ à?"
"Không có gì khác biệt đâu."
Phương Du nói xong: "Nhưng phải về đến nhà cậu mới được mở nó ra."
"Được rồi, cảm ơn cậu."
Rèm cửa đã được kéo ra, ánh nắng chiếu vào, chỉ là diện tích nhỏ hơn biệt thự nhà Đàm gia rất nhiều.
Từ góc nhìn của Đàm Vân Thư, Phương Du đang đứng ở gần cửa sổ dường như được phủ bởi một lớp ánh sáng vàng, cả người cô mềm mại, lông mày và đôi mắt cong lên một cách rất dễ thương.
Đàm Vân Thư nhìn lần nữa, nàng cầm chiếc túi của mình lên, bỏ quà vào trong.
"Tôi về nha, Phương Du." Đàm Vân Thư lại cười.
Phương Du nắm lấy cổ tay nàng, tháo kính ra, kiễng chân lên, tiến gần lại hôn nàng.
Bàn tay cầm túi của Đàm Vân Thư buông lỏng, chiếc túi rơi xuống đất mà không ai thèm để ý tới.
Nàng ôm Phương Du chặt hơn bao giờ hết, cuối cùng ấn Phương Du xuống ghế, ôm mặt Phương Du, hôn sâu hơn.
Đến cuối buổi, cả hai đều hơi hụt hơi.
Đôi mắt của Đàm Vân Thư chứa đầy hơi nước. Nàng vuốt ve đôi môi bóng loáng của Phương Du, nhìn Phương Du, nhẹ nhàng nói: "Tôi thực sự phải đi rồi, Phương Du."
"Hẹn gặp lại lần sau." Phương Du mỉm cười gật đầu.
Đàm Vân Thư: "Được."
Nàng dừng lại: "Hẹn gặp lại lần sau."
Một phút sau, Đàm Vân Thư đi xuống tầng dưới, rõ ràng mặt đất phủ đầy nắng vàng, nhưng toàn thân nàng cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng giơ chiếc ô che nắng lên, thấy chiếc bóng của mình được ô che kín.
Hơn nửa giờ sau, Đàm Vân Thư trở lại biệt thự, khi thu dọn đồ đạc ở cốp xe, vừa mở túi ra liền nhìn thấy chiếc túi Phương Du tặng.
Nàng không biết bên trong có gì, nhưng sau một lúc lưỡng lự, nàng lấy nó ra và mang ra khỏi gara.
Trong phòng khách biệt thự, Phương Cần đang cho Thôi Uyển nếm thử món bánh ngọt mới làm của bà. Hai người đang trò chuyện bên dĩa bánh ngọt. Nhưng với tư cách là một người giúp việc, địa vị rất thấp, bà thì đứng, trong khi Thôi Uyển đang ngồi.
Ngay khi họ đang bàn về việc làm món bánh ngọt nghệ thuật nổi tiếng "tỉnh sư tô"* vào lần tới, cả hai đã nhìn thấy Đàm Vân Thư xuất hiện với một chiếc túi.
*Hình nè, chắc hơi khó làm nhỉ
Phương Cần nhìn chiếc túi mà Đàm Vân Thư đang cầm mà giật mình một lúc, sau đó nhanh chóng giấu đi sự ngạc nhiên của mình.
Thôi Uyển kêu Đàm Vân Thư ngồi xuống bên cạnh mình: "Vân Thư, con đến đây và nếm thử chiếc bánh dứa* này đi. Mùi vị rất ngon, thanh mát và tinh tế, ăn hai miếng rất khoan khoái."
* Bánh này mình biết làm nha :-)
Đàm Vân Thư không đi tới, nụ cười vẫn trên môi, từ chối: "Con vừa mới ăn sáng rồi mẹ ạ."
"Trên tay con đang cầm gì vậy?" Thôi Uyển lại hỏi.
Đàm Vân Thư nhìn Phương Cần trong nửa giây mà không thay đổi vẻ mặt, sau đó trả lời: "Đó là quà tốt nghiệp của một người bạn cùng lớp."
"Là một người sắp đính hôn, nên giữ lòng mình." Thôi Uyển nhàn nhạt liếc nhìn nàng, "Bạn bè cũng nên chọn người cao cấp, đã nhớ chứ?"
"Dạ."
"Con nhớ rồi."
Đàm Vân Thư nói tiếp: "Mẹ, con lên lầu trước."
"Ráng nghỉ ngơi cho tốt."
-
Phương Du trở lại văn phòng làm việc vào thứ Hai, vừa họp buổi sáng xong, cô nhận được tin nhắn từ chị Tiêu. Ban đầu cô tưởng rằng có một sự kiện gian hàng thương hiệu khác muốn liên lạc với cô. Điều khiến cô ngạc nhiên là chị Tiêu nói người quản lý trung tâm thương mại phía Tây vừa liên lạc với chị ấy, muốn hỏi thông tin liên lạc của Phương Du.
Có lẽ người quản lý sẽ sớm gọi cho Phương Du, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng.
Bản thân Phương Du cũng ngạc nhiên: [Chị Tiêu, em đã mắc lỗi gì à?]
[Sao có thể!!!] Chị Tiêu đặt ba dấu chấm than.
[Theo giọng điệu của người quản lý, chị đoán là sắp có tin tốt đến với em. Nhưng khi chị hỏi anh ta, anh ta không nói thêm gì. Không sao đâu, Tiểu Du à, em cứ đợi điện thoại đi.]
Phương Du thở phào nhẹ nhõm.
[Dạ, em cảm ơn chị Tiêu. Nếu đó thực sự là chuyện tốt, em sẽ đãi chị bữa tối nha.]
[Được.] Chị Tiêu không khách sáo mà đồng ý ngay.
Ba giờ chiều, Phương Du nhận được cuộc gọi từ số điện thoại bàn của Liễu Thành
Để không ảnh hưởng tiến độ làm việc của ban tài chính, cô đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến không gian trống bên cửa sổ trả lời: "Xin chào, tôi là Phương Du."
"Xin chào, cô Phương, tôi là quản lý của trung tâm thương mại Lâm Lí..."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Phương Du vẫn không có phản ứng.
Điều mà người quản lý truyền đạt là cô sẽ có một cuộc phỏng vấn vào tối nay, cơ hội của cuộc phỏng vấn này đến từ nụ cười mà cô thể hiện khi quay video quảng cáo vào ngày 20/5.
Phương Du có hơi không chắc chắn, thậm chí cô còn cho rằng người quản lý là kẻ lừa đảo.
Nhưng sau khi thêm WeChat của đối phương, mối nghi ngờ của cô đã bị xua tan. Vòng bạn bè của người quản lý đều nói về "Trung tâm thương mại Lâm Lí", và cũng có những bức ảnh.
Quản lý: [Cô Phương, cô có muốn suy nghĩ thêm không?]
Quản lý: [Nếu cô cân nhắc, sau khi tan sở vui lòng đến tòa nhà văn phòng của "Trung tâm thương mại Lâm Lí", số...]
Phương Du mím chặt môi, vẫn mơ hồ suy nghĩ.
Nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý.
May mắn thay, trang phục đi làm thường ngày của cô không quá giản dị, tương đối lịch sự.
Sau khi tăng ca đến 8 giờ tối, cô bắt taxi trực tuyến, đi thẳng đến "Trung tâm thương mại Lâm Lí". Ngay cả khi cô không chắc chắn về nội dung phỏng vấn, cũng như không hiểu tại sao mình được yêu cầu tham gia phỏng vấn, nhưng nếu điều kiện bên kia đưa ra tốt hơn ở công ty hiện tại, cô sẽ thử.
Nửa giờ sau, Phương Du đã đến tòa nhà văn phòng hạng A của "Trung tâm thương mại Lâm Lí" như đã hứa.
Người quản lý mặc vest đang đợi cô ở tầng dưới, nhìn thấy cô đến, anh mỉm cười với cô: "Xin chào, cô Phương, xin mời đi cùng tôi."
"Làm phiền anh."
Tòa nhà văn phòng ở đây rất cao cấp, khắp nơi đều có camera. Hòn đá trong lòng Phương Du đã rơi xuống đất*, lưng duỗi thẳng.
*Ý nói đã buông bỏ gánh nặng và lấy lại bình tĩnh.
Vài phút sau, cô được người quản lý dẫn đến văn phòng.
Người ngồi ở đầu văn phòng là Thẩm Ánh Chi.
Phương Du nhìn thoáng qua đã nhận ra cô ấy, dù sao thì cô cũng đã xem ảnh của cô ấy và Đàm Vân Thư rất nhiều lần.
"Xin chào, tôi tên là Thẩm Ánh Chi." Thẩm Ánh Chi mời cô ngồi đối diện.
Người quản lý nhanh chóng rót một ly nước cho Phương Du rồi rời đi. Phương Du ngồi xuống với vẻ mặt bình tĩnh, đơn giản nói: "Tôi là Phương Du."
"Tôi đã điều tra lý lịch của cô."
Thẩm Ánh Chi chống khuỷu tay lên bàn, giống như đã ghi nhớ văn bản: "Phương Du, học khoa Kế toán của Đại học Liễu Thành, sống ở sân số 35 Tinh Hồ, nhà nghèo, mẹ làm ở công ty dịch vụ giúp việc gia đình. Cô đã giành được học bổng quốc gia, còn có giải thưởng trong các cuộc thi lớn..."
Phương Du lặng lẽ lắng nghe, bàn tay dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm, môi mím chặt hơn một chút. Cô không biết Thẩm Ánh Chi muốn nói điều gì
Tư thế của Thẩm Ánh Chi trở nên thoải mái hơn, cô nhìn Phương Du rồi nói tiếp: "Cô Phương, tôi nghĩ với sự kiên trì và bền bỉ của cô, muốn làm bất cứ việc gì cũng không khó. Mặc dù trên đời có rất nhiều người có hoàn cảnh giống cô, nhưng mấy ai có thể cười được như cô trước ống kính? Tôi muốn cho cô một cơ hội."
"Tôi không hiểu lắm, cô Thẩm."
"Ý tôi là, tôi có thể giúp cô đạp gió, nhưng cô cũng phải giúp tôi rẽ sóng." Vẻ mặt tươi sáng của Thẩm Ánh Chi tràn ngập ý cười, "Nói thật, tôi thiếu nhân tài, nhiều người không hoàn toàn tin tưởng tôi, nhưng tôi rất tin tưởng vào nhân tài."
Nói xong, Thẩm Ánh Chi đẩy bản hợp đồng trước mặt mình về phía trước.
Phương Du cầm lấy hợp đồng và đọc nó.
Cô được yêu cầu nghỉ việc hiện tại sau khi tốt nghiệp và đến làm việc tại trụ sở chính ở thủ đô. Cô không phải lo lắng về cuộc phỏng vấn vì Thẩm Ánh Chi sẽ sắp xếp.
Mức lương ở thủ đô là mức bình thường, nhưng cao hơn nhiều so với ở Liễu Thành, trong đó bao gồm cả chỗ ở.
Thành thật mà nói, công việc này tốt hơn nhiều so với công việc hiện tại.
Nhưng không phải là không có yêu cầu, tức là cô phải tự phát triển bản thân, trở thành một trợ lý xuất sắc trong vòng một năm.
Nếu cuối cùng không đạt tiêu chuẩn, cô sẽ nhận được gói trợ cấp thôi việc.
Phương Du cẩn thận đọc qua, môi mấp máy: "Xin lỗi, tôi nghĩ tôi..."
"Trước tiên đừng nghĩ đến việc từ chối." Thẩm Ánh Chi nói: "Sau khi lấy bằng tốt nghiệp mà vẫn nghĩ như vậy thì hãy từ chối tôi."
"...... Được."
Sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Phương Du lại bắt một chiếc xe khác, điểm đến là sân số 35 Tinh Hồ.
Trong xe thoang thoảng mùi khói thuốc lá. Cô hạ cửa kính ở hàng ghế sau xuống, mắt không nán lại khung cảnh dù chỉ nửa giây.
Cô không khỏi nghĩ đến lời mời này liệu có liên quan gì đến Đàm Vân Thư hay không, vậy thì trong tương lai, cô và Đàm Vân Thư không thể bình đẳng.
Nếu không phải...
Phương Du lắng nghe âm thanh của gió, rơi vào im lặng.
Ở Liễu Thành có thứ gì đó mà cô không thể buông bỏ. Dù là mẹ cô, Đàm Vân Thư hay bốn vị trưởng lão ở dưới quê, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống xa bọn họ như vậy.
May mắn thay, cô vẫn còn thời gian để đắn đo.
Không biết Đàm Vân Thư đang làm gì, nhưng Phương Du cảm thấy dễ chịu hơn khi nghĩ về nàng.
-
Đàm Vân Thư đang chọn thiệp mời đính hôn cho nàng và Lư Quý Châu do Lư gia đặc biệt gửi.
Tấm thiệp nàng cầm trên tay có dòng chữ "Thiệp mời đính hôn" mạ vàng. Khi nàng mở nó ra, nàng có thể nhìn thấy tên của mình và Lư Quý Châu, cũng như những dòng chúc mừng, ngày đính hôn trong ba tháng tới và địa chỉ tổ chức tiệc. Ngoài ra, còn có bức tranh được người khác vẽ, cho thấy nàng đứng không vững trên du thuyền, được Lư Quý Châu đỡ, bên cạnh bức tranh còn viết dòng chữ "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên".
Có nhiều mẫu thiệp mời, tất cả đều chỉn chu, nhưng dù là mẫu nào, Đàm Vân Thư đều thấy chướng mắt.
Thôi Uyển hài lòng hơn nhiều với phần bà cầm trên tay: "Lát nữa mẹ sẽ gửi tin nhắn lại cho Lư gia, chỉ cần làm theo mẫu này. Con thấy sao? Con gái."
"Dạ."
Đàm Vân Thư gật đầu: "Trông đẹp hơn, những mẫu khác có hơi đơn giản."
Thôi Uyển lại liếc nhìn nàng, thản nhiên hỏi: "Con và con gái của Phương Cần, tên Phương Du, là bạn rất tốt phải không?"
Đàm Vân Thư không trả lời, nàng cũng không nhìn mẹ mình.
Chỉ là bề ngoài nàng trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang dậy sóng.
Nàng nghĩ mình đã che giấu rất tốt.
"Ở lại nhà cô ấy qua đêm, thậm chí còn đón cô ấy đi làm về."
Thôi Uyển nhìn chằm chằm vào con gái mình, nói với giọng điệu bình tĩnh và không thể phản bác: "Các con có thể coi là bạn bè. Khi tốt nghiệp, hãy đưa thiệp mời này cho Phương Du."
"Mẹ sẽ để chú Xương giám sát việc con đưa cho cô ấy."