Ánh sáng và bóng tối thay đổi không ngừng phác thảo lên khuôn mặt của Phương Du, khiến khuôn mặt cô trông không rõ ràng. Cô mím môi, ánh mắt rơi vào đôi mắt sáng ngời của Đàm Vân Thư.
Phải thú nhận rằng, sau khi nhận được chiếc đồng hồ đó, cô luôn ôm một tia hy vọng vào sự may mắn.
Cô vẫn thường xuyên gửi video và ảnh cho Đàm Vân Thư, nhưng xuất hiện trong đó vẫn là cô với chiếc đồng hồ cũ của mình. Sau tất cả, biết đâu Đàm Vân Thư sẽ không chú ý đến thì sao? Nếu cô cố tình giấu giếm, thì lại càng đáng nghi hơn, phải không?
Có lẽ không chỉ có may mắn, nên dùng từ tối tăm để miêu tả chính xác tâm lý của cô.
Cô không muốn là người mở lời, mà hy vọng Đàm Vân Thư sẽ "cưỡng ép" nhắc đến trước, giống như mẫu thuẫn về kẹo hỷ lần trước, cuối cùng là Đàm Vân Thư chủ động giải quyết.
Cô là một người giỏi né tránh các vấn đề, điều đầu tiên cô nghĩ đến là ẩn mình.
Vì vậy, cô không có can đảm nhắc lại chuyện này lúc hoàng hôn.
Cô muốn tránh né tất cả, nhưng đến cuối cùng, mọi thứ điều vô ích, những gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
Hàng mi của Phương Du khẽ rung, nhịp tim tăng lên, cổ họng cô động đậy, cố gắng trả lời: "... Đắt quá, Đàm Vân Thư."
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy nói chuyện thật khó khăn, nhưng vẫn cố gắng nói ra: "Mình chưa đủ khả năng để đeo nó."
"Chỉ là một món quà thôi." Đàm Vân Thư nhẹ nhàng quay mặt cô lại để nhìn thẳng vào mình, giọng nói dịu dàng: "Quà tặng không phân biệt đắt rẻ. Mình là của cậu, món quà mình tặng cũng là của cậu, chỉ cần đeo nó lên thôi. So với quà, chẳng phải người tặng mới quan trọng nhất sao? Mình nghĩ, dù cho mình có tặng cậu một chiếc lá rơi bên đường, cậu cũng sẽ thích đúng không? Vậy tại sao chiếc đồng hồ này lại không được? Bản chất của chúng đều giống nhau mà."
Mặt của Phương Du bị Đàm Vân Thư dùng hai tay ôm lấy, vì thế trông có hơi biến dạng, giống như đang bĩu môi.
Nhưng nét mặt cô vẫn nặng nề, không hề thả lỏng.
Nếu thực sự đơn giản như những gì Đàm Vân Thư nói thì tốt rồi, nhưng sự thật là, chiếc lá rơi bên đường thì có giá trị gì chứ?
Tiền bạc ở một mức độ nào đó có thể đo lường được tình cảm, nếu không thì tại sao lại có nhiều người keo kiệt bị chỉ trích trên mạng?
Nếu không thì Đàm Vân Thư đã không tặng cho cô một chiếc đồng hồ đắt tiền vào ngày lễ Thất Tịch, thay vì những món quà rẻ tiền khác.
Nhưng lúc này, Phương Du lại phải kiềm chế những suy nghĩ tiêu cực và sự chán nản của mình, cô "Ừm" một tiếng với vẻ hợp tác, "Đúng vậy."
Rõ ràng cô biết mình và Đàm Vân Thư sẽ không cùng nhau đi đến cuối cùng. Rõ ràng cô biết kết cục của cả hai sẽ ra sao, nhưng những ham muốn trong vòng cô ngày càng lớn dần
Chính ham muốn này khiến cô càng ngày càng cẩn trọng hơn.
Lâu hơn, hãy lâu hơn một chút nữa.
Lúc này Đàm Vân Thư mới buông tay ra, cúi xuống hôn lên má cô một cái, rồi mỉm cười nói: "Mặt đồng hồ màu vàng rất đẹp, mình rất thích. Mình đã lựa chọn kỹ lưỡng mới quyết định tặng nó cho cậu."
"Ừ, đẹp lắm."
Nụ cười của Đàm Vân Thư khựng lại: "... Ừm."
Phương Du không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cảm giác tự ti trong lòng cô bùng nổ, không thể kìm nén được, vì thế cô nhanh chóng chuyển chủ đề: "Dự án này là dự án quan trọng nhất đối với công ty mình ở thị trường nước ngoài..."
Không lâu sau, chiếc xe đã đến sân bay.
Lần này không có ai khác, Đàm Vân Thư có thể tiễn Phương Du đến quầy làm thủ tục. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc bước xuống xe, nàng vẫn bị bao trùm bởi bầu không khí chia ly, chỉ cảm thấy trong lòng lại trống rỗng.
Nàng cố gắng kìm nén cảm giác lo lắng, không biểu lộ ra ngoài, một tay vẫn nắm lấy tay Phương Du, tay còn lại kéo vali.
Lúc này ở sân bay không có nhiều người, không có nhiều chuyến bay đêm, nhưng công việc của Phương Du bên Úc phải thực hiện một cách khẩn trương, đây là chuyến bay phù hợp nhất.
Sau khi hoàn tất thủ tục check-in, Phương Du phải qua cửa kiểm tra an ninh.
"Một tháng rưỡi sẽ trôi qua rất nhanh thôi." Phương Du lại "tẩy não" bản thân và Đàm Vân Thư: "Chỉ như cái chớp mắt phải không? Thoáng cái là đến giữa tháng mười rồi."
Đàm Vân Thư đứng trước mặt cô, nắm lấy tay cô, nghe cô nói vậy, liền cười khẽ: "Wow, nhanh thật đấy."
Lời nói vừa dứt, khóe miệng của hai người lại cùng nhau rơi xuống.
Phương Du thở ra một hơi, bước lên một bước, ôm chặt người trước mặt.
Đàm Vân Thư ôm lại, hít sâu mùi hương từ cùng một loại dầu gội dầu với nàng, như muốn ghi nhớ mùi hương ấy mãi mãi.
Sân bay vào ban đêm không sáng lắm, nhưng cũng không tối.
Cái ôm của hai người cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của một số người xung quanh, họ liếc nhìn hai người một chút rồi lại quay đi.
"Phương Du..." Đàm Vân Thư khẽ nói, giọng có chút nghẹn ngào, "Vất vả cho cậu rồi."
Việc di chuyển liên tục không khoảng thời gian ngắn thật sự tiêu hao rất nhiều năng lượng, sở dĩ Phương Du chọn quay lại là để ôm lấy nàng khi nàng buồn bã và lạc lõng.
Phương Du khẽ lắc đầu: "Nhưng rất đáng mà."
Cô ngẩng đầu lên một chút, dịu dàng nói: "Chỉ cần gặp được cậu, mọi thứ đều đáng, Đàm Vân Thư."
Đôi mắt của Đàm Vân Thư lại cong lên, nàng không kìm được thở ra một hơi: "Mình sẽ đợi cậu trở về."
"Ừ."
Cuộc chia ly cuối cùng cũng đến, Đàm Vân Thư nhìn dõi theo Phương Du bước vào cổng kiểm tra an ninh. Phương Du đi qua cửa kiểm tra, quay lại nhìn, hai người nhìn nhau trong chốc lát rồi biến mất khỏi tầm mắt của nhau.
Lại một lần nữa phải chia xa, lần này còn lâu hơn lần trước.
Cảm xúc như thủy triều, bao trùm lấy Đàm Vân Thư ngay trong khoảnh khắc đó. Khi quay lưng đi, nàng loạng choạng một chút, nàng lê thân thể nặng về và bước chân về phía trước, cảm thấy máu trong người như đông cứng lại.
Không chỉ vì phải chia xa với Phương Du mà còn vì...
Mặt đồng hồ mà nàng tặng không phải màu vàng.
Nhưng nàng không muốn hỏi thêm vào lúc này. Thời gian vốn dĩ không còn nhiều, nhóm sáu người đi Úc bây giờ chỉ còn lại một mình Phương Du. Nàng không muốn Phương Du bị phân tâm vì chuyện tình cảm.
Một lúc sau, Đàm Vân Thư mới trở lại xe.
Cô đưa tay lên xoa xoa ấn đường, nghỉ ngơi một lúc rồi nhắn tin cho Phương Du: [Nhớ cậu.]
...
Một đợt yêu xa mới lại bắt đầu, hay nói đúng hơn là chưa bao giờ gián đoạn, cả hai đã nhanh chóng thích nghi.
Ngày làm việc đầu tiên của tháng Chín, Đàm Vân Thư lại đến nhà ăn của Thẩm Thị, cùng với Thẩm Ánh Chi đi vào nhà ăn dành cho quản lý cấp cao.
Thẩm Ánh Chi ngồi xuống, nhìn vào chiếc vòng cổ ngọc trai mà Đàm Vân Thư đang đeo, nhanh chóng che mắt lại: "Trời ơi, chói mắt quá."
"Quá phóng đại." Đàm Vân Thư cười nhẹ, "Chuyến công tác này cậu có đạt được mục tiêu không?"
"Chưa, bọn họ không có động tĩnh gì."
Thẩm Ánh Chi thay đổi nét mặt, rồi chuyển chủ đề: "Nhưng Phương Du có mắt nhìn đấy, tôi chỉ nghe nói cô ấy mua ngọc trai Úc thôi, không ngờ lại đẹp như vậy." Cô ăn vài miếng cơm, rồi hỏi tiếp: "À, cậu có về Liễu Thành vào dịp Trung Thu không?"
"Có chứ, đám cưới của Lương Bái đúng vào dịp đó, tôi mà không về, nhóc đó có thể truy nã tôi khắp thế giới."
"... Haha, tôi quên mất, phải nói tình cảm nhỏ bé này thật giống plastic."
Mặt của Đàm Vân Thư trở nên nghiêm túc hơn: "Hơn nữa, dạo này Đàm Vân Hú vẫn đang giở trò sau lưng, nhưng hắn sẽ không giở trò được lâu nữa."
"OK."
Đàm Vân Thư ăn trưa chậm rãi, tiếp tục nói chuyện với Thẩm Ánh Chi về các sự kiện sắp tới mà họ sẽ tham dự.
Sau đó, Thẩm Ánh Chi nhớ ra một việc và nói: "Tôi đã liên hệ với bên quảng cáo ở ga tàu điện ngầm và màn hình lớn rồi. Còn cậu, hãy nhanh chóng gửi cho tôi tài liệu, tôi sẽ sắp xếp cho cậu. Ngày 26/10, đúng không? Bây giờ còn hơn một tháng, vừa kịp lúc."
Đàm Vân Thư mỉm cười: "Cảm ơn nhé."
"Không có gì, nghiệp của tôi mà." Thẩm Ánh Chi ngập ngừng nói: "Sau này khi tôi yêu đương, tôi cũng muốn như vậy."
"Không vấn đề gì."
Khi bữa trưa kết thúc, cả hai ra khỏi nhà ăn dành cho quản lý cấp cao, bước vào sảnh lớn.
Đàm Vân Thư nhìn về phía chỗ ngồi thường ngày của Phương Du, nhưng hôm nay không có bóng dáng cô, chỉ có đồng nghiệp Tề Vận của cô đang ở đó.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tề Vận cười, gật đầu chào Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư cũng gật đầu, rồi rời khỏi căng tin.
Thời gian cứ thế trôi qua, sự chuyển mùa ngày càng rõ rệt hơn, lá cây ở Thủ đô dần dần được nhuộm vàng, không khí cũng ngày càng khô hơn.
Ánh mặt trời không còn gay gắt như mùa hè, hoàng hôn cũng không rực rỡ nữa.
Trung Thu đến một cách lặng lẽ như vậy.
Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi cùng nhau trở về Liễu Thành để tham dự đám cưới của Lương Bái. Đám cưới được tổ chức tại trang viên của Lương gia. Dù trước đây có người gọi điện hỏi thuê trang viên để tổ chức đám cưới, tất cả đều bị từ chối.
Bây giờ thì lại tổ chức đám cưới của chính mình.
Những người quen biết ở Liễu Thành hầu như đều đến, vì Lương Bái có mối quan hệ rất rộng, khiến cho buổi lễ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhưng điều khiến Đàm Vân Thư ngạc nhiên là Lư Cẩn cũng có mặt.
Lư Cẩn cũng nhìn thấy nàng, từ xa đã giơ ly champagne lên, ý đồ rõ ràng.
Đàm Vân Thư mím môi, nâng ly với cô ấy từ xa. Tuy nhiên nàng không khỏi thắc mắc, trong lúc Lương Bái nghỉ ngơi, hỏi: "Em quen biết Lư Cẩn từ khi nào?"
Lương Bái đã uống khá nhiều rượu, nghe vậy liền xoa đầu mình, như thể cố tìm câu trả lời: "Uống rượu mà quen thôi, em cũng không nghĩ cô ấy muốn đến."
Anh ấy nheo mắt lại: "Hình như mẹ em cũng đang bàn chuyện kinh doanh với Lư gia, em cũng không từ chối được."
"..." Đàm Vân Thư để anh ấy rời đi, ngẩng đầu lên thì thấy Lư Cẩn vẫn đang nhìn mình.
Một phút sau, Lư Cẩn ngồi xuống bên cạnh Đàm Vân Thư, trong tay vẫn cầm ly champagne, nhưng đã cạn. Cô ta ra hiệu cho Đàm Vân Thư rót cho mình: "Đàm tiểu thư, làm phiền rồi."
Đàm Vân Thư giữ nụ cười xã giao.
Lần này, khi cụng ly, Lư Cẩn không để miệng ly của mình cao hơn ly của Đàm Vân Thư như lần trước, mà ngang bằng.
Đàm Vân Thư lặng lẽ nhìn cô ta, rồi khẽ cười: "Không biết Lư tiểu thư tìm tôi có việc gì?"
"Không có việc gì."
Lư Cẩn uống một ngụm rượu, thái độ thản nhiên: "Em không thể uống một ly với chị hay sao?"
"Không thể."
Gương mặt của Đàm Vân Thư toát lên vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng không mấy thân thiện: "Vụ việc cô và Tết Dịch bài mưu tính kế để hại tôi, Lư tiểu thư quên nhanh như vậy sao?"
"Chẳng phải cũng không gây hại gì sao?"
"Thông tin của bạn gái tôi đều bị tung lên mạng, còn gọi là không gây hại à?"
Lư Cẩn vuốt vuốt tóc mình, tỏ ra không quan tâm: "Có gì đâu? Thông tin của chị và em trên mạng chẳng phải cũng đầy ra đó sao?"
"Cậu ấy khác."
"Thế cho em xin lỗi chị được không?" Lư Cẩn tiến lại gần một chút, nụ cười mỉm: "Chị Vân Thư, thật sự xin lỗi mà. Sau này em sẽ không làm vậy nữa."
Đàm Vân Thư: "......"
Nàng không thể đoán được suy nghĩ của Lư Cẩn lúc này, ánh mắt đầy cảnh giác.
Lư Cẩn lại rất thản nhiên, nói: "Thật ra, em cũng không muốn làm gì cả, lúc đó chỉ thấy chị không vừa mắt thôi. Bởi vì người ta nói chị là người giỏi nhất trong những người đồng trang lứa, em vẫn luôn đứng sau chị." Cô ta cười một mình: "Nhưng giờ em nhìn chị không thấy khó chịu nữa, ngược lại, em còn có chút thích chị đấy."
"Chị không thể kết hôn với anh tư của em, tại sao không đến với em đi? Bằng cách này, mấy chuyện trước kia chị lợi dụng Lư gia, em sẽ bỏ qua hết."
"Không phải Lư gia cũng lợi dụng tôi sao?" Sắc mặt của Đàm Vân Thư bình tĩnh: "Anh tư của cô vội vã tìm người che đậy mọi thứ, và tôi là lựa chọn phù hợp nhất."
"Vậy chị nghĩ đến chuyện ở bên em đi."
Lư Cẩn lại cụng ly với nàng, cười nói: "Thế nào?"
"Không thế nào cả."
Đàm Vân Thư đứng dậy: "Xin lỗi nhé, tôi phải đi chúc người yêu của tôi Trung Thu vui vẻ đây."
Ở Sydney, không khí Trung Thu khá nhộn nhịp, khu phố Tàu còn có người gõ trống, múa lân, và lễ hội ngoài trời.
Buổi chiều, Phương Du không có việc gì làm, nên cũng đi tham gia chút, ăn hai chiếc bánh Trung Thu quá ngọt.
Khi rảnh rỗi, cô lại mở Weibo lên.
Lúc này, cô mới cảm nhận được sự khác biệt so với không khí trong nước, nhiều người trên mạng đang khoe nhà họ đã chuẩn bị cua lông.
Và trên trang cá nhân của cô còn nhận được một tin tức đặc biệt—
[Tin sốt dẻo của giới tài chính Thủ đô: Trợ lý chủ tịch của một công ty và chủ tịch của một công ty khác là người yêu của nhau. Điều đáng chú ý là cả hai đều là nữ... Ai giải mã được không?]
***
Tác giả có lời muốn nói
Gây rắc rối, gây rắc rối, gây rắc rối (vung nắm đấm)
(đừng đánh tôi)