“Xin lỗi, là ba không chăm sóc tốt cho con.” Vu Thành thấp giọng nói, trong mắt ướt át, nhiều năm như vậy ông không hề giúp đỡ bọn cô, để các cô chịu khổ ở bên ngoài nhiều năm như vậy! lê quý đônn
Âu Dương Lãnh đứng ở cửa ra vào nhìn, vô cùng vui mừng cho Vu Thiện, bây giờ cô có ba yêu thương rồi, vậy anh không cần lo lắng nữa, hốt gọn một mẻ Đinh Hoa và người kia.
Anh xoay người rời đi, vừa lúc Hắc Tử và Hắc Mộc đi tới, anh nói bên tai Hắc Tử mấy câu, Hắc Tử lập tức xoay người rời đi, còn Hắc Mộc thì phái người canh chừng bệnh viện, không để nguy hiểm tới gần Vu Thiện.
“Lão đại, xin cậu cứu tôi.” Một người đàn ông có một vết dao khắc trên mặt, người đàn ông không ngừng dập đầu xuống đất, hi vọng người đàn ông trước mặ có thể cứu gã rời khỏi chỗ này. Từ sau khi bị cảnh sát bắt được ở cao ốc Vu thị, bị nhốt trong tù từ đón đến giờ, u ám không thấy ánh mặt trời, hàng ngày đều có người thẩm vấn gã, có đôi khi còn bị đánh, gã không chịu được, rất muốn thoát ra ngoài.
“Cổ Minh, ông đã bị cảnh sát bắt được, còn hi vọng rời đi?” Người đàn ông thong thả xoay người, lộ ra một gương mặt, đó là khuôn mặt tuấn tú mang theo nét ngây thơ, rõ ràng là Âu Dương Văn.
“Lão đại!” Cổ Minh hoảng sợ, cậu ta nói như vậy chắc là không cứu mình rồi?
“Cổ Minh, khi thất bại, ông nên biết hậu quả.” Âu Dương Văn không đếm xỉa sắc mặt gã xám xịt như người chết, nhàn nhạt nói.
“Nhưng… Tôi làm việc cho cậu!” Cổ Minh không cam lòng cầu xin, đôi tay nhăn nheo kéo lấy ống quần Âu Dương Văn, cố gắng thuyết phục hắn.
“Buông ra, ông muốn tôi làm gì?” Âu Dương Văn cúi đầu liếc nhìn người đàn ông hăng hái ngày trước, vì sinh tồn không tiếc biến thành như vậy.
“Giúp tôi chăm sóc hai đứa con!” Cổ Minh do dự, gã sống hơn nửa đời người, có gì chưa trải qua, bây giờ gã lo lắng nhất là con trai mình sống không tốt hơn mình! Chỉ cần từ nay về sau chúng nó có thể ra ngoài, gã chết cũng cam lòng.
“Có thể, nhưng ông đã hứa hẹn, nên nói hay không nên nói ông hẳn biết rõ.” Âu Dương Văn lạnh lùng bỏ lại gã, xoay người rời đi.
“Ừ, tôi biết rõ.” Cổ Minh nhìn hắn rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể tránh được.
Âu Dương Lãnh dẫn Hắc Tử đi tới, Cổ Minh ngồi xổm trong góc tường, trông thấy Âu Dương Lãnh đi vào, gã sợ hãi trợn trừng mắt, thân thể run như lá rụng trong gió.
“Đứng lên đi, có chuyện muốn hỏi ông.” Hắc Tử đi lên trước, đá đá gã.
“Lão đại Âu Dương, tìm tôi có chuyện gì?” Cổ Minh nịnh nọt cười hỏi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh, anh vốn càng uy hiếp hơn Âu Dương Văn.
“Nói đi, tất cả mọi chuyện là ai nói cho ông biết?” Âu Dương Lãnh lạnh lùng mở miệng, liếc nhìn gã ta.
“Lão đại Âu Dương muốn tôi nói gì?” Cổ Minh đoán Âu Dương Lãnh muốn hỏi chuyện gì, nhưng gã ta không thể nói.
“Đừng giả vờ nữa, nói hết toàn bộ chuyện ông biết ra, nếu không bà xã và con trai ông sẽ gặp tai nạn.” Hắc Tử uy hiếp, đưa chân đá vào bụng Cổ Minh, Cổ Minh đau quá lăn xuống đất.
“Á, đau quá!” Cổ Minh không ngừng kêu đau, gã biết cho dù mình không nói cũng không trốn thoát.
“Nói hay không?” Hắc Tử lại đá thêm một cú, Cổ Minh không cách nào trốn tránh, trực tiếp đón lấy, bây giờ gã đau đến run không ngừng, Âu Dương Lãnh lạnh lùng nhìn Cổ Minh.
“Tôi nói, tôi nói, đừng đánh nữa.” Cổ Minh đứt quãng nói, gã sợ nhất là đau đớn.
“Sớm nói thì không cần chịu khổ, thật là.” Hắc Tử cười vui vẻ, lại đá gã thêm một cú, nhưng lực không mạnh như vừa rồi.
“Ừ.” Cổ Minh gật đầu, đợi thân thể không còn đau đớn mới chậm rãi ngồi dậy, gã ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lãnh, kể hết mọi chuyện cần thiết cho Âu Dương Lãnh nghe, kể cả tài liệu giả kia, Âu Dương Lãnh cười lạnh, tâm tư Âu Dương Văn anh đã sớm biết.
Vu Thiện nằm trên giường bệnh, cảm giác thân thể mệt mỏi rã rời, nhất là bụng, từng cơn co rút đau đớn, khiến sắc mặt cô trắng bệch, cục cưng cô đâu rồi?
Cố gắng nhớ lại, cảm giác lòng bàn tay ấm áp, cô chậm rãi quay đầu nhìn thấy Vu Thành ngồi trên xe lăn, đôi tay nhăn nheo nắm chặt tay mình, không ngừng cho mình ấm áp, lại nhìn thấy ông rất mệt mỏi nhắm mắt ngủ bên mép giường, ngủ không thoải mái.
Tình cảm ấm áp sâu nặng xông lên đầu, lần đầu tiên cô chứng kiến ba lo lắng cho mình như vậy, nhiều năm rồi cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày ba sẽ lo lắng cho mình thế này, không ngại kéo thân thể mệt mỏi ở cùng mình.
“Tỉnh rồi à?” Vu Thành cảm giác trong lòng bàn tay có dấu hiệu động đậy, lập tức mở mắt, nhìn thấy con gái đang nhìn mình, trong mắt ẩn chứa nước mắt, thấy sắc mặt cô lo lắng chủ động nói: “Yên tâm đi, cục cưng không sao.”
Nghe nói em bé không việc gì, cô mới yên tâm.
“Ba, con không sao, ba về nghỉ ngơi đi.” Vu Thiện thấy sắc mặt ông mệt mỏi, biết có lẽ ông đã ở bên cạnh mình một đêm, sau lưng ông không có ai, Âu Dương Lãnh đâu?
“Sao ba đành lòng bỏ con lại, ba ở đây với con.” Vu Thành lắc đầu, ông muốn ở bênh cạnh cô nhiều một chút, đền bù tổn thất tình thân mà nhiều năm cô không có.
“Ba, con không sao, thân thể ba không khỏe, phải nghỉ ngơi nhiều.” Vu Thiện biết tâm ý vu Thành, nhưng thân thể ông không tiện, muốn ông ở lại đây chăm sóc mình, ngộ nhỡ thân thể không chịu được, vậy làm sao bây giờ?
“Ba không sao, con xem, thân thể ba rất cường tráng!” Vu Thành thoải mái nói, giơ cánh tay mình lên, ý bảo thân thể mình rất khỏe.
“Khụ khụ.” Có thể ông dùng quá sức, dẫn tới phổi không khỏe, mãnh liệt ho khan.
“Ba, ba không sao chứ?” Vu Thiện thấy ông ho đến sắc mặt đỏ bừng, đứng lên đi tới bên cạnh ông.
“Khụ khụ, ba không sao, con đừng lộn xộn.” Vu Thành vội cản cô.
“Lão gia, ông không sao chứ.” Quản gia đứng ngoài cửa nghe tiếng Vu Thành ho khan từ bên trong truyền ra vội đi vào, nhìn thấy Vu Thành ho thở không ra hơi, lập tức vỗ vỗ lưng ông.
“Khụ khụ, tôi… Không sao.” Vu Thành vẫn còn mạnh mẽ chống đỡ.
“Quản gia, nhanh đưa ba đi gặp bác sĩ.” Vu Thiện chịu đựng bụng mình đau đớn, dặn quản gia.
“Vâng, cô.” Quản gia liền đẩy Vu Thành đi ra ngoài, nhìn ra tình cảm cha con họ đã khá hơn nhiều.
“Khụ khụ, không cần, một chút chuyện nhỏ.” Vu Thành vẫn từ chối, hai người thật vất vả mới ở cùng một chỗ, ông không nỡ rời đi.
“Ba, ba muốn con lo lắng sao? Hay là từ nay về sau ba không muốn nhìn thấy con?” Vu Thiện hơi tức giận, vì ông không thương tiếc thân thể mình.
“Được rồi, ba đi.” Vu Thành không còn cách nào, bây giờ tất cả ông đều muốn nghe theo con gái dặn dò.
“Cô nghỉ ngơi cho khỏe, cứ giao lão gia cho tôi.” Quản gia mỉm cười với Vu Thiện, giúp đẩy Vu Thành ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn Vu Thành rời đi, Vu Thiện chậm rãi nằm xuống giường mới cảm giác mình một thân đầy mồ hôi lạnh, bụng đã không còn đau, nghĩ tới cục cưng không sao, lòng cô mới thả lỏng.
“Phu nhân, cô không sao chứ?” Sau khi Vu Thành rời đi, Hắc Mộc lập tức tiến vào hỏi.
“Tôi không sao, Lãnh đâu?” Vu Thiện rất muốn nhìn thấy Âu Dương Lãnh, nhưng vì sao anh không ở cạnh mình?
“Tổng giám đốc có việc đi ra ngoài, sẽ nhanh về thôi.”
“À, vậy khi nào anh ấy về?”
“Thật xin lỗi phu nhân, tôi không biết.” Hắc Mộc lắc đầu, anh ta chỉ biết có trách nhiệm chăm sóc Vu Thiện.
“Ừ, tôi biết rồi, bây giờ tôi cần nghỉ ngơi.” Vu Thiện nằm trên giường, hơi thất vọng, cô xảy ra chuyện lớn như vậy, Âu Dương Lãnh lại không ở cùng mình, có gì quan trọng hơn mình sao?
“Phu nhân, đừng suy nghĩ nhiều, tổng giám đốc sẽ nhanh trở lại.” Hắc Mộc nhìn ra Vu Thiện không vui, có thể vì tổng giám đốc không ở bên cạnh.
“Tôi không sao.” Vu Thiện buồn bực nói, che đầu mình, cái tên Âu Dương Lãnh chẳng để mình trong lòng chút nào.
Hắc Mộc nhìn thấy cô có phần tức giận, bất đắc dĩ đóng cửa, vẫn nên chờ tổng giám đốc về rồi nói sau.
Một y tá đẩy xe y tế tới gần phòng Vu Thiện, Hắc Mộc cảnh giác ngăn cản cô ta đi vào: “Làm gì vậy?”
Y tá kia đưa mắt nhìn anh ta, “Người bệnh cần đổi thuốc, mở cửa ra.”
“Bên trong có gì?” Hắc Tử không để mắt tới nét mặt cô ta, chỉ vào đồ vật trên xe y tế hỏi.
“Nói nhảm, đây là thuốc, không có mắt nhìn à.” Y tá lườm anh ta một cái, trực tiếp đẩy xe vào, Hắc Mộc không cản nữa.
Vu Thiện nghe tiếng xe đẩy y tế, biết là y tá vào đổi thuốc nên ngồi thẳng người, nhìn y tá đi vào.
“Tiểu thư, đã đến giờ đổi thuốc rồi.” Y tá đi vào bên cạnh cô, thay bình nước chuyền trên tay cô, lặng lẽ nhét một tờ giấy nhỏ vào tay cô.
Vu Thiện kinh ngạc, cô cầm tờ giấy khó hiểu nhìn y tá.
Y tá nhỏ giọng nói: “Chờ lúc không có ai hẵng xem, là có người bảo tôi đưa cho cô.”
“Ai?” Vu Thiện cũng nhỏ giọng hỏi.
Động tác giữa hai người không làm Hắc Mộc đứng ở cửa chú ý.
“Không biết, tôi chỉ là giúp người khác đưa qua mà thôi.” Y tá nói khẽ, cô ta nhận tiền của người khác, mới bằng lòng làm chuyện như vậy.
“Vì sao đưa cho tôi?” Vu Thiện khó hiểu, nếu như muốn gặp mình thì có thể tới, tại sao phải bảo người đưa giấy cho mình?
“Được rồi, nghỉ ngơi đi.” Y tá làm xong công việc lập tức rời đi, không cho Vu Thiện có cơ hội hỏi tiếp.
Vu Thiện thấy cô ta rời đi bóp chặt tờ giấy trong tay, rất sợ bị Hắc Mộc phát hiện.
Hắc Mộc không phát hiện có gì khác thường, thấy y tá rời đi, đóng cửa lại.
Chờ sau khi Hắc Mộc rời khỏi tầm mắt mình, Vu Thiện lập tức mở tờ giấy ra, chỉ thấy bên trong viết rõ ràng mấy chữ: “Âu Dương Lãnh đang ở trong tay tôi, muốn gặp mặt hắn lần cuối thì đi tới một mình, nếu để tôi biết được cô mang người tới, thì cô đừng hi vọng có thể gặp Âu Dương Lãnh!”
Không có tên, Vu Thiện xem ba lần bốn lượt, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân thổi bay lên ngực, Âu Dương Lãnh trong tay người khác sao! Làm sao có thể chứ?
Nhưng nếu như không phải, sao người kia lại nói như vậy? Vì sao Âu Dương Lãnh mất tích mà Hắc Mộc không biết? Hay là anh ta gạt mình, không để mình biết?
Càng nghĩ càng sợ, mạnh mẽ như Âu Dương Lãnh mà bị người khác bắt, sao cô không lo lắng chứ!
Không được, cô phải đi cứu anh! Nhưng, Hắc Mộc ở bên ngoài, cô phải đi ra ngoài thế nào đây?
Hết chương 117