“Học trưởng Lam!” Vu Thiện không ngời rằng Lam Ngọc sẽ kích động như vậy, trong lúc nhất thời không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Lam Ngọc. Từ trước tới giờ học trưởng vẫn rất hiểu mình, tại sao học trưởng Lam Ngọc lại biến thành như vậy?
“Thiện Nhi, nếu không thích Âu Dương Lãnh thì đừng gả cho anh ta!” Lam Ngọc thấy Vu Thiện hoang mang, biết mình có thể tác động tới Vu Thiện nên càng muốn thuyết phục cô. Mình đứng sau lưng cô bảo vệ lâu như vậy, tự nhận là người hiểu rõ cô nhất, biết cô hoàn toàn không thích Âu Dương Lãnh.
“Học trưởng Lam, chuyện này đã không còn đường quay lại, anh đừng nói nữa.” Vu Thiện cúi đầu, biết học trưởng Lam vẫn luôn hiểu rõ tâm tình của mình, nhưng nếu như không phải mẹ ở trong tay Vu Thành, cô vốn không cần đi tới bước này!
“Thiện Nhi, em không phải là người yếu đuối, chuyện hôn nhân đại sự không thể làm trò đùa!” Lam Ngọc lo lắng hỏi, nhìn vẻ mặt Vu Thiện, cô thỏa hiệp?
“Học trưởng Lam, cảm ơn anh đã chăm sóc em những năm vừa qua, Thiện Nhi sẽ ghi nhớ sự quan tâm đó.” Vu Thiện biết Lam Ngọc hi vọng mình sống tốt, nhưng cô đã quyết định, dù sao sớm muộn gì cô cũng phải lập gia đình, gả cho ai chả giống nhau.
“Thiện Nhi, em làm lòng anh tổn thương quá, tại sao em có thể cam chịu vậy?” Lam Ngọc không ngờ rằng Vu Thiện thế mà lại đồng ý chuyện kết hôn, như vậy tất cả cố gắng của mình không phải là uổng phí sao! Không được, anh ta vì Vu Thiện mà bỏ ra nhiều như vậy, tại sao không thể nhận được sự đáp đền!
“Học trưởng Lam, anh làm sao vậy?” Bị hành động quá khích của Lam Ngọc dọa sợ, cô nghi ngờ nhìn Lam Ngọc, tại sao học trưởng Lam Ngọc lại khẩn trương chuyện mình kết hôn như thế?
“Cậu nói đủ chưa, cô Vu mệt rồi, cậu đi đi.” Bảo vệ nhìn không nổi nữa, tiểu tử này càng nói càng quá đáng, lại dám xúi giục cô Vu hủy hôn.
“Anh được xem là gì mà dám đuổi tôi!” Lam Ngọc bị người bảo vệ trước mặt này xua đuổi nhiều lần, trong lòng bất mãn, cộng thêm thái độ của Vu Thiện khiến anh ta rất không hài lòng.
“Tại sao không dám? Cậu đứng trước cửa nhà họ Âu Dương xúi giục vợ chưa cưới của tôi hủy hôn, riêng tội này đủ để cậu vào tù!” Âu Dương Lãnh chậm rãi từ chỗ bóng tối đi ra, hung ác nhìn Lam Ngọc và Vu Thiện, anh đứng chỗ này nghe đủ lâu, không nghĩ tới chàng trai này lại thích Vu Thiện.
“Thiếu gia, anh đã về.” Bảo vệ cao hứng hỏi, thiếu gia xuất hiện thật đúng lúc, nhanh đuổi cái người đứng đây ảo tưởng muốn xúi giục cô Vu hủy bỏ hôn lễ rời khỏi đây đi.
“Âu Dương Lãnh?”
“Âu Dương Lãnh?” Vu Thiện thấy Âu Dương Lãnh xuất hiện vào lúc này thì có chút kinh ngạc, không phải anh nói có chuyện cần xử lý nên bảo mình về trước sao?
“Ừ, cậu làm không tệ, tăng lương cho cậu.” Âu Dương Lãnh mỉm cười nói với bảo vệ, người bảo vệ này rất tận tâm với nghề.
“Cám ơn thiếu gia!” Vẻ mặt bảo vệ hớn hở, không nghĩ tới thiếu gia lại hào phóng thế.
“Âu Dương Lãnh, anh có phải là đàn ông không vậy! Thế mà lại hèn hạ như thế, dùng thủ đoạn ép buộc Vu Thiện gả cho anh! Quá ghê tởm.”
Lam Ngọc thấy Âu Dương Lãnh vẫn bình thản ung dung như vậy, lửa giận trong lòng bị đốt cháy, bảo bối anh ta cực khổ bảo vệ, không ngờ lại bị người ta nhanh chân đến trước.
“À? Thiện Nhi, sao em không nói với cậu ta, là em thích tôi mới có thể nguyện ý gả cho tôi?” Âu Dương Lãnh chầm chậm bước vào cổng, bảo vệ lập tức cho anh đi vào, duy chỉ có Lam Ngọc đứng bên ngoài.
“Anh… Có gan thì đừng ép buộc Thiện Nhi.” Lam Ngọc xem thường hành vi xấu xa của Âu Dương Lãnh, là đàn ông thì không nên ép buộc kẻ yếu, hơn nữa anh ta chỉ đang lợi dụng Thiện Nhi. Ai mà không biết nhà Âu Dương quan trọng nhất là môn đăng hộ đối, huống chi Thiện Nhi là cô gái không có ba.
“Thiện Nhi, tại sao em không nói gì? Đừng sợ, anh sẽ ở sau lưng ủng hộ em.” Âu Dương Lãnh cười lạnh lùng, đến gần bên người Vu Thiện, mập mờ lấy tay ôm eo cô, lộ vẻ ân ái trước mặt Lam Ngọc.
“…..” Vu Thiện hoàn toàn không dám nói lời nào, vì cô cảm giác trên người Âu Dương Lãnh tản ra hơi thở lạnh lùng, con có ánh mắt khát máu. Mặc dù biểu hiện vô cùng thong dong bình tĩnh, nhìn như không hề có ác ý, nhưng Vu Thiện vẫn cảm giác được ma quỷ đang di chuyển ngầm trong con người Âu Dương Lãnh.
“Vu Thiện, em đừng sợ, học trưởng Lam sẽ bảo vệ em.” Lam Ngọc thấy Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh ôm trong lòng càng thêm căm hận, ngọn lửa trong đôi mắt bắn thẳng đến trên người Âu Dương Lãnh, Âu Dương Lãnh quả thực là đồ tiểu nhân hèn hạ.
“Thiện Nhi, em không nói thì tôi không biết có chuyện gì xảy ra đâu nhé.” Âu Dương Lãnh vùi đầu vào cổ cô, mập mờ để lại một chuỗi dấu vết, ở trước mặt Lam Ngọc, hành động của anh chính là ác ma. Còn Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh uy hiếp, đối với hành động của Âu Dương Lãnh không có cách nào phản kháng, anh ta nói muốn đối phó với học trưởng Lam sao? Tại sao có thể!
“Học trưởng Lam, em thích anh ấy, là em tự nguyện gả cho anh ấy, anh về đi.” Vu Thiện lo lắng nói, học trưởng Lam mà tiếp tục dây dưa thì đối với anh chỉ có điểm xấu. Mặc dù cô không biết Âu Dương Lãnh muốn đối phó với anh như thế nào, nhưng nếu như vì mình mà khiến học trưởng bị tổn thương, cô nhất định sẽ rất khó chịu.
“Thiện Nhi, em… Tại sao có thể nói như vậy?” Vẻ mặt Lam Ngọc đau khổ, trợn trừng mắt nhìn Vu Thiện, không ngờ Thiện Nhi lại tự nguyện? Tại sao phải như vậy?
“Cậu nghe thấy chứ, Thiện Nhi là của Âu Dương Lãnh tôi, không tiễn.” Mới vừa nãy anh đứng trong bóng tối nghe thấy bọn họ nói chuyện, khi đó tim anh có ngọn lửa vô danh thiêu đốt. Cũng biết Vu Thiện vì bảo vệ người đàn ông trước mắt khỏi sự công kích của anh, mới có thể nói như vậy, nhưng nhìn bộ dạng kia của cậu ta Âu Dương Lãnh chợt mất hứng thú trêu chọc Lam Ngọc, vì anh muốn khiến người dám mơ ước người phụ nữ của anh phải trả giá thật đắt. Âu Dương Lãnh cứng mặt, ôm eo Vu Thiện, cường thế nhưng không mất phần dịu dàng ôm lấy Vu Thiện rời đi, rồi nháy mắt với bảo vệ, người bảo vệ kia hiểu ý.
“Đừng đi! Thiện Nhi, em nói cho anh biết đây không phải là sự thật đi!” Lam Ngọc thấy bọn họ thân mật rời đi, ngọn lửa đố kỵ trong lòng bốc cháy, còn bộ dạng thuận theo của Vu Thiện khiến anh ta cảm thấy rất chướng mắt.
“Học trưởng, anh về đi.” Vu Thiện không đành lòng quay đầu lại, trong lòng càng không nỡ đành lòng Lam Ngọc, nhưng vì không để Âu Dương Lãnh đối phó với anh, Vu Thiện quay đầu nhìn lại Lam Ngọc một lần nữa, sau đó hạ quyết tâm sắt đá theo Âu Dương Lãnh rời đi.
“Thế nào, không bỏ được à? Muốn quay lại an ủi cậu ta?” Âu Dương Lãnh không phát hiện giọng điệu của mình cực kỳ giống người nửa đêm bắt được vợ ngoại tình. Giọng nói chua xót, mới vừa rồi ánh mắt Vu Thiện không bỏ được Lam Ngọc khiến trái tim anh rất bất mãn, bàn tay đặt ngang hông cô dùng sức siết chặt.
“Á, đau….” Vu Thiện cố chịu đựng sự siết chặt của Âu Dương Lãnh trên người mình, vì học trưởng Lam, chút đau đớn này cô có thể chịu, Âu Dương Lãnh thấy bộ dạng Vu Thiện mặc kệ anh định đoạt thì trong lòng tức giận.
“Thiện Nhi, em nói cho anh biết đây không phải là sự thật đi!” Lam Ngọc vẫn còn kêu gào, anh ta không cam lòng, Thiện Nhi là của anh ta, là cô gái anh ta một lòng muốn cưới, anh ta không cho phép người đàn ông khác có được.