Trong thoáng chốc quanh thân Âu Dương Lãnh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, Vu Thiện phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lãnh một cái, không hiểu vì sao.
“Thiện Nhi, cậu có khỏe không?” Một giọng nói lo lắng vang lên trước mặt, Vu Thiện ngẩng đầu thì thấy Thượng Quan Thanh quan tâm nhìn mình, cô hơi nhếch khóe miệng: “Thanh, cậu đến rồi à.”
“Ừ, cậu nén bi thương!” Thượng Quan Thanh mỉm cười nắm tay cô an ủi.
“Cảm ơn, tớ rất khỏe.” Vu Thiện miễn cưỡng cười, có bạn bè quan tâm khiến lòng cô bớt đau lòng.
“Ngồi xuống trước đã.” Âu Dương Lãnh gật đầu với Thượng Quan Thanh, ôm lấy Vu Thiện đi về phía trước, khi Thượng Quan Thanh nhìn thấy Kinh Sở, ánh mắt sâu thẳm cắn chặt môi quay đầu sang chỗ khác.
Vu Thiện lặng lẽ theo Âu Dương Lãnh đi về phía mẹ nằm, hình mẹ treo trên vách tường mỉm cười nhìn cô, cô cảm giác mình thực sự khó thở, bước đi cũng nặng nề.
Âu Dương Lãnh phát hiện cô chậm chạp hơi nhíu mày, xoay mặt nhìn cô, sự đau đớn giữa hai hàng cô in sâu vào đầu anh, thì ra bề ngoài cô bình tĩnh nhưng trong lòng đau đớn.
Anh cứng rắn lôi cô đi, Vu Thiện bị ép buộc theo anh, trong mắt tràn đầy hơi nước đã không còn thấy đường đi trước mắt, đôi môi bị cắn ra máu cũng không biết đau.
Hai người đi về phía trước, Vu Thiện thẩn thờ đi theo Âu Dương Lãnh, người trước mặt nói gì cô đã không còn nghe thấy, cũng may Âu Dương Lãnh thay cô làm xong tất cả mọi chuyện.
Kết thúc tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại Âu Dương Lãnh và Vu Thiện đứng trước bia mộ, phía sau là Hắc Mộc và thím Lan, mấy người bảo vệ đứng đằng xa canh chừng.
Vu Thiện cứ đứng mãi trước bia mộ không nói gì, chỉ nhìn tấm ảnh mẹ mỉm cười, mắt cô đau nhói, cô cố nén nước mắt để không chảy xuống.
Từ nãy tới giờ Âu Dương Lãnh vẫn quan sát phản ứng của Vu Thiện, phát hiện sự bi thương của cô, cẩn thận ôm chặt cô, lặng lẽ an ủi, dáng vẻ yếu ớt của cô khiến anh đau lòng.
“Về thôi.” Màn đêm bắt đầu phủ xuống, lại có gió lớn nổi lên, nhiệt độ trên núi vốn thấp mà giờ phút này còn thấp xuống hơn nhiều, Âu Dương Lãnh ôm chặt cô tránh cô bị gió thổi vào.
“Vâng, tạm biệt mẹ.” Vu Thiện rất nghe lời, bước theo Âu Dương Lãnh đi ra ngoài, trong lòng rất muốn ở lại, nhưng cô biết Âu Dương Lãnh sẽ không cho cô ở lại.
Thím Lan thấy cậu chủ và mợ chủ đi ra vội vàng đưa chiếc áo khoác cho Âu Dương Lãnh, Âu Dương Lãnh mở ra khoác lên người mình, sau đó bao cả người Vu Thiện lại, cùng nhau đi về phía xe đậu ven đường.
Liên tiếp ba ngày Vu Thiện không ra khỏi phòng, hàng ngày thím Lan đều bưng thức ăn vào phòng, Vu Thiện ăn rất ít, lúc có Âu Dương Lãnh sẽ đích thân giám sát cô ăn cơm thì khi đó Vu Thiện mới ăn nhiều một chút.
Không phải cô không muốn đi ra ngoài mà là không có sức để đi, kể từ sau tang lễ của mẹ trôi qua cô bị bệnh nặng, là Âu Dương Lãnh hết lòng chăm sóc Vu Thiện mới khỏe lại.
Hôm nay Vu Thiện ngồi trên ban công phòng nhìn ra bên ngoài, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhớt, nhưng như vậy càng tăng thêm vẻ đẹp lúc cô bệnh yếu, hiện giờ cô mặc một bộ đồ màu trắng, tôn lên khí chất tự nhiên của cô.
Trong đầu trống rỗng, cô chẳng nghĩ được gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn bên ngoài trời, cho đến khi điện thoại vang lên, Vu Thiện chớp đôi mi nhìn về phía túi xách nơi điện thoại đang reo, lúc tiếng chuông vang lên lần nữa cô mới từ từ đứng dậy đi lấy điện thoại.
Vẫn là số điện thoại lạ hoắc, Vu Thiện cau mày muốn từ chối nghe máy, nhưng dường như đối phương biết cô không muốn nhận nên liên tục gọi tới.
Vu Thiện bất đắc dĩ: “A lô?”
“Cô Vu, sao sợ nghe điện thoại vậy?” Giọng cười nhạo của đối phương vang lên, mang theo ý khinh bỉ.
“Cô là ai?” Vu Thiện nghi ngờ, giọng nữ này rất xa lạ.
“Không cần quan tâm tôi là ai, về chuyện mẹ cô chết, cô muốn biết không?”
“Làm sao cô biết mẹ tôi mất?” Vu Thiện khiếp sợ hỏi, tay cầm điện thoại run rẩy.
“Chuyện này cô tới thì biết, tôi chờ cô ở quán café XX, nhanh lên nhé.” Người phụ nữ nói xong liền cúp máy, không để ý Vu Thiện nghe rõ hay không.
“Bộp.” Điện thoại di động rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy, mẹ mất là do xảy ra chuyện gì? Vu Thiện trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại trên mặt đất, trong đầu hiện lên dáng vẻ lúc mất của mẹ, vẻ mặt tái nhợt, gương mặt như co quắp lại, nhất định là bị hại chết!
Trong thoáng chốc Vu Thiện lấy lại tinh thần vội vàng nhặt điện thoại trên đất lên, cầm lấy túi xách, bất chấp cơ thể còn chưa khỏe hẳn xoay người chạy ra hướng cửa phòng, lảo đảo đi ra ngoài.
Khi thím Lan thấy Vu Thiện xông ra ngoài như người điên vội vàng muốn bảo người giúp việc ngăn Vu Thiện lại, đáng tiếc tất cả đều chậm trễ, thừa dịp bảo vệ không chú ý Vu Thiện vội chạy ra khỏi nhà Âu Dương, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của thím Lan.
“Mau, mau gọi điện cho cậu chủ!” Thím Lan khẩn trương, thân thể của mợ chủ mới khá lên được một chút, hiện giờ còn rất yếu sao có thể đi ra ngoài gió nắng! Rất nhanh bảo vệ điện thoại tới cho Âu Dương Lãnh: “Cậu chủ, mợ chủ thừa dịp chúng tôi không chú ý đã chạy ra khỏi nhà Âu Dương rồi!” Bảo vệ cấp bách nói.
“Đồ vô dụng! Mau tìm đi!” Âu Dương Lãnh giận dữ, không phải bảo thím Lan trông chừng cô rồi sao? Âu Dương Lãnh lập tức đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài, Hắc Mộc cản lại: “Tổng giám đốc, lát nữa tổng giám đốc Hoa Dương sẽ tới, anh biến mất như vậy không tốt.” Chỉ cần đụng tới Vu Thiện nhất định sẽ nổi phong ba.
“Giao cho cậu.” Âu Dương Lãnh không quay đầu lại, thân hình cao lớn hướng thẳng thang máy đi tới, biết Vu Thiện mất tích sao anh còn có tâm tư làm việc chứ, hơn nữa mẹ cô vừa mất, thân thể mới khá lên được một chút sao có thể ra ngoài gió lạnh.
Hắc Mộc thấy Âu Dương Lãnh rời đi đầu cũng không quay lại, ấn tượng về Vu Thiện lại kém hơn, người phụ nữ này chính là được phái tới hành hạ tổng giám đốc, phụ nữ như vậy để cô ta biến mất thì tốt hơn.
Âu Dương Lãnh nhanh chóng trở về nhà Âu Dương, đối với chuyện bảo vệ và thím Lan đang áy náy không nói gì, môi mím chặt tiết lộ sự phẫn nộ của anh, nắm chặt tay vẩy vào không trung: “Phái mọi người đi tìm, cần phải tìm được trong tối nay!”
Hết chương 84