Thẩm Tư Duệ lấm lét nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng dáng Thẩm Ngân Tinh.
Bà nội có nói sẽ ngăn chặn Thẩm Ngân Tinh đến đây, hiển nhiên Thẩm Ngân Tinh chắc sẽ không đến.
Cũng may bà nội làm việc cẩn thận, sợ đến lúc đó Thẩm Ngân Tinh không phối hợp, bọn họ đã sớm sắp xếp cho Lâm Quỳnh Anh đi chung.
vietwriter.vn
Vài người đứng đợi ở cửa một hồi, Tô Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ mấy lần, vẻ anh tuấn trên mặt khó tránh có chút u ám.
"Tư Duệ, em chắc chắn hôm nay Ngân Tinh sẽ đến sao?"
Thẩm Tư Duệ lắc đầu: "Lần trước ở nhà chị ấy nói sẽ đến, không biết có thật không."
Tô Vũ lại nhìn đồng hồ trên tay một lần nữa: "Chúng ta vào trước đi, bình thường cô ấy không tham gia tiệc rượu, xem ra hôm nay chắc sẽ không tới được."
Thẩm Tư Duệ lộ vẻ buồn rầu: "Nhưng nếu chúng ta đi vào, lỡ như chị ấy tới không vào được thì làm sao bây giờ? Trên người chị ấy không có thư mời."
vietwriter.vn
"Lo cho cô ta nhiều như vậy làm gì? Có tới cũng mất mặt xấu hổ mà thôi! Chúng ta đợi cô ta lâu như vậy coi như là quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi. Đi thôi, chúng ta đi vào trước." Lâm Quỳnh Anh rõ ràng có chút không kiên nhẫn, bây giờ toàn bộ tâm trạng đã bay vào trong buổi tiệc này rồi.
Cả đời này cô ta cũng không thể tham gia buổi tiệc nào có quy mô lớn như vậy!
Lát nữa cô ta nhất định phải tập trung chú ý cao độ, tìm một người đàn ông ưu tú.
"Không được, lát nữa bà nội tới sẽ trách tôi."
Tô Vũ lại xoay người: "Chúng ta đi vào trước đi, tôi sẽ cho người ở đây chờ cô ấy."
Thẩm Tư Duệ do dự một hồi sau đó gật đầu.
Lâm Quỳnh Anh phấn khởi khoát lên cánh tay Thẩm Tư Duệ, hai người đi theo phía sau Tô Vũ, chậm rãi đi thẳng vào buổi tiệc.
Vào thời khắc này, sự kết hợp của bọn họ có chút kỳ lạ, nhưng không phải là không thể chấp nhận.
Chỉ là trang phục đêm nay của Thẩm Tư Duệ quá mức chói mắt, các phóng viên ở cửa không khỏi hướng máy ảnh về phía cô ta chụp thêm mấy tấm.
Thẩm Tư Duệ nhìn Tô Vũ đi ở phía trước, có chút thất vọng cắn môi.
Nếu như có thể công khai mối quan hệ của bọn họ, hôm nay cô ta có thể đường đường chính chính khoát tay Tô Vũ cùng tiến vào rồi.
Mấy người họ đi đến gần buổi tiệc, đã có nhiều người tập trung ở sảnh khách sạn.
Nhìn thấy Tô Vũ đi tới, một đám con gái đều không hẹn mà cùng nhìn về phía người đàn ông đẹp trai, trong mắt có sự tán thưởng và ái mộ không chút che giấu.
Thẩm Tư Duệ đảo mắt, cô ấy rút tay ra khỏi vòng tay của Lâm Quỳnh Anh, nhấc váy bước nhanh về phía trước hai bước. Ngay lúc sắp đuổi kịp Tô Vũ thì thân thể thoáng lên, dường như dưới chân bị vấp phải thứ gì đó, cô ta bất ngờ không kịp đề phòng nhào về phía Tô Vũ bên cạnh.
"A..."
Cô ta khẽ la lên, Tô Vũ liếc qua, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô ta.
"Không sao chứ?"
Giọng nói trầm thấp dễ nghe khiến đáy lòng Thẩm Tư Duệ hơi rung động, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mắt, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Dáng vẻ hôm nay của Tô Vũ, anh mặc đồ vest phẳng phiu, kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, toàn thân mang khí chất của một quý công tử nhà giàu khiến cho trái tim cô ta đập thình thịch.
Làm sao để đánh giá một người đàn ông xuất sắc, vậy thì cứ dựa vào mức độ nổi tiếng của anh ta đối với phụ nữ.
Người đàn ông này đang được nhiều người phụ nữ thèm muốn, nhưng bây giờ là của riêng mình cô ta.
Một loại cảm giác thỏa mãn phát ra từ sâu trong nội tâm, đó chính là lòng hư vinh đang dâng lên.
"Em không sao." Thẩm Tư Duệ ở trong ngực Tô Vũ cúi đầu nói, cô ta cắn môi, sắc mặt đỏ lên nhìn anh ta, bộ dạng kia...
Thân thể Tô Vũ tức khắc cứng đờ, bàn tay ôm eo cô ta khẽ siết chặt, yết hầu lăn hai cái, ánh mắt dần trở nên u tối.