Mục lục
Tổng tài đừng nghịch ngợm - Thẩm Ngân Tinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến tranh trên mạng đã lắng xuống nhưng vẫn còn dư âm, Lam Vận hao tâm tốn sức muốn gỡ bỏ tin tức xuống, nhưng làm thế nào cũng không thể bàn bạc thành công với các website lớn.



Khi bọn họ hết đường xoay sở định từ bỏ tìm đường khác thì đột nhiên các website lớn lại chịu mức giá cao Lam Vận đưa ra, gỡ tin tức xuống ầm ầm.



Trong vòng mấy phút, tin tức liên quan trong lần này ở trên mạng đều biến mất chẳng còn bóng dáng.



Như một cơn gió thoảng quá, không để lại chút dấu vết nào.



Nhưng việc này làm khiến Lam Vận bất ngờ không kịp đề phòng đưa ra mức giá cao trước nay chưa từng có, thế là thiệt hại gần ngàn vạn.




vietwriter.vn



Thẩm Tư Duệ thở phào một hơi, nhưng vẫn nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Minh Quốc và Dương Lan Hương.



“Sao đột nhiên đối phương quyết định gỡ tin tức?”



“Không rõ lắm, có lẽ là cảm thấy đã hiểu lầm con nên gỡ bỏ cũng nên?” Dương Lan Hương không xác định, nói.



“Cũng có thể đối phương xài hết tiền rồi, đột nhiên bỏ đi nên website mới nhận tiền của chúng ta!”



Nguyên nhân này thật sự khiến Thẩm Tư Duệ phấn khởi.



Thì ra người đàn ông của Thẩm Ngân Tinh cũng thường thôi.1








vietwriter.vn



Thật sự Thẩm Ngân Tinh rất thích chỗ này.



Ở đây cách xa những trò lừa lọc nhau, ồn ào hỗn loạn bên ngoài, thật sự là điều cô luôn hướng về.



Cô thích ở đây, thích đến nỗi muốn thời gian dừng lại.



Sống cùng nhau thời gian ngắn khiến tính cảnh giác của thím Trương đối với Thẩm Ngân Tinh giảm dần đi.



Tính tình điềm tĩnh như gió mát.



Người trông lạnh lùng nhưng không có chút sức tấn công.



Với lại, cô cố gắng duy trì khoảng cách với ông chủ.



Không có dã tâm gì.



“Phía sau còn có mấy nhà khác, cạnh căn cuối cùng có một suối nước nóng, cạnh suối nước nóng có mấy cây hoa mai, sau khi mùa đông có tuyết, hẳn là lúc đẹp nhất.”



Thím Trương khẽ nói, bà ấy cảm thấy chắc là cô gái này thích.



“Hoa mai?”



“Đa số mỗi cái cây bụi cỏ trong trang viên đều do ông chủ đặc biệt tốn phí cao để chuyển qua.”



Thẩm Ngân Tinh hơi ngạc nhiên trong lòng.



Thím Trương dẫn Thẩm Ngân Tinh đến nhà khác ở sân sau: “Cô Thẩm, ông chủ nói để cô tùy ý chọn một phòng để ở.”



Thẩm Ngân Tinh hơi cau mày, nghĩ kiểu gì cũng thấy sống trong nhà người khác không thích hợp.



Nhìn thấy được do dự trong cô, thím Trương khẽ nói:



“Cô Thẩm, trang viên này là nhà riêng của ông chủ, từ sau khi xây xong, trừ mấy người bạn của ông chủ, cô là người phụ nữ duy nhất được dẫn đến đây.”



Thẩm Ngân Tinh cong môi: “Cho nên?”



“Cô rất đặc biệt với ông chủ vì vậy dù ông chủ quyết định gì cũng là muốn tốt cho cô.” Sắc mặt thím Trương bình tĩnh nói.



Mắt Thẩm Ngân Tinh chợt lóe lên.



Dù anh đưa ra quyết định gì cũng tốt cho cô?



Tuy chỉ là một câu đơn giản, nhưng tim Thẩm Ngân Tinh lại run lên.



Trên thế giới này, người đối xử tốt với cô thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay…



Cuối cùng Thẩm Ngân Tinh chọn tạm một phòng, gần nơi ở nhất.



Buổi chiều Thẩm Ngân Tinh lại đi dạo trong vườn, cô có mục đích.



Đối với nhà sáng chế mùi hương, thứ bọn họ quan tâm nhất là hương liệu thực vật.



Sáu giờ tối.



Thẩm Ngân Tinh vẫn bận rộn trong sân.



“Cô Thẩm, đến giờ cơm rồi.”



Thẩm Ngân Tinh đứng dậy: “Bạc Hàn Xuyên về rồi sao?”



“Chưa.”



“Vậy đợi anh ăn cùng.”



Thẩm Ngân Tinh khẽ cười, nói xong lại khom người xuống.



Thím Trương mấp máy môi, cuối cùng vẫn nói một chữ “được”, sau đó quay người đi.



Có thể cô Thẩm không biết mấy hôm nay ông chủ rất bận, bận đến nỗi gần như không về đây.



Hôm qua cũng là lần đầu tiên anh đến đây sau khi về nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK