Bạc Hàn Xuyên cảm thấy chỉ dùng một tay cũng có thể ôm chặt thân hình ở trong lòng ngực, đôi mày dài thanh tú khẽ nhíu lại.
Theo bản năng anh cúi thấp đầu muốn nhìn người con gái gầy quá mức ở trong lòng mình, cằm lại tì lên đỉnh đầu của cô.
Vài sợi tóc vô tình cọ vào cằm của anh, có cảm giác ngứa.
Đảo mắt, tầm nhìn của anh rơi vào sau chiếc gáy trắng nõn và thon thả của cô. Cổ áo của bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, anh có thể mơ hồ nhìn thấy toàn bộ da thịt ẩn hiện bên trong quần áo.
Đôi mắt đen dần dần trở nên sâu thẳm và ảm đạm, nhưng người con gái trong lòng lại cử động, một mùi hương thơm ngát, ấm áp từ trong cổ áo thoang thoảng xộc vào mũi anh.
Anh hơi giật mình.
Vào ngay lúc này Thẩm Ngân Tinh lại di chuyển cơ thể, cảm thấy cơn tê dại trên đùi đã hết, vì thế nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn… Tôi đỡ rồi…”
Trái tim Bạc Hàn Xuyên khẽ xao động, nhưng vẫn cẩn thận buông cô ra.
Nhìn thấy cô cố gắng đứng vững, anh mới thu tay lại.
"Vẫn được chứ?"
Mặt Thẩm Ngân Tinh hơi ửng đỏ, gật đầu.
VietWriter
"Vẫn tốt! Thật xin lỗi, vừa rồi chân bị tê.”
Bạc Hàn Xuyên cong môi: “Tôi biết, cô không cần giải thích.”
Một câu nói đơn giản, lại làm cho Thẩm Ngân Tinh ngập ngừng một lúc, trong lòng khẽ gợn lên một sự chua xót, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.
"Cảm ơn."
Bà cụ ở bên cạnh cũng bị một màn vừa rồi doạ một trận, nhưng bây giờ lại nhìn thấy hành động của hai người, nhất thời trong đôi mắt trong veo tràn ngập sự vui vẻ và hài lòng.
Xem ra, đứa cháu này cũng không phải là dốt đặc cán mai…
Bạc Hàn Xuyên mà dốt đặc cán mai sao?
Thẩm Ngân Tinh đứng im một lúc, nghĩ đến lời của Tô Vũ ban nãy, cô quay người nói với bà cụ:
"Bà cụ, hiện tại cháu có chút việc phải xử lý, bà ở phòng nào, cháu xử lý xong công việc sẽ lại đến trò chuyện cùng bà.”
"Ở đằng kia! Có nhìn thấy cánh cửa kia không? Lần sau cháu đến hãy đi từ đây vào…”
Bà cụ ngừng một lúc, một tia ranh mãnh loé lên trong đôi mắt sắc sảo.
"Chúng ta lưu số điện thoại nhé, tiện liên lạc qua điện thoại. Ôi… Bà quên cầm theo điện thoại rồi!”
Lai Dĩnh đứng bên cạnh thò tay vào trong túi áo tìm điện thoại, rồi tiến lên phía trước.
"Thưa bà…”
Bà cụ liếc mắt cảnh cáo, cô ta lập tức hiểu, lại lui trở về.
"Hàn Xuyên, nhanh mang điện thoại của cháu ra giúp bà lưu số lại!”
Bạc Hàn Xuyên nhíu mày, không rõ ý đồ của bà cụ, nhưng vẫn lấy điện thoại màu đen từ trong túi áo ra, sau đó nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh.
"183…"
Sau khi lưu xong số điện thoại của Thẩm Ngân Tinh, Bạc Hàn Xuyên lại cất điện thoại vào.
Nhìn thấy thân hình mảnh mai yếu ớt của cô, anh cởi áo vest của mình ra khoác lên người cô.
Một luồng hơi ấm kèm theo mùi thơm thanh mát lập tức bao phủ lấy Thẩm Ngân Tinh, trên mặt vẫn còn vương hơi ấm cơ thể của người đàn ông
"Mặc vào đi, người cô rất lạnh.” Bạc Hàn Xuyên nhìn vào đôi mắt đang tỏ ra ngạc nhiên của Thẩm Ngân Tinh, thản nhiên nói.
Không hiểu sao trái tim Thẩm Ngân Tinh lại cảm thấy mềm mại, viền mắt chợt nóng lên.
Không nghĩ tới kết quả cuối cùng, vẫn là một người đàn ông tình cờ gặp mặt lại mang đến cho cô sự quan tâm ấm áp mà cô cần vào lúc này.
Cuối cùng Thẩm Ngân Tinh vẫn cởi áo trả lại cho Bạc Hàn Xuyên.
"Không sao đâu, tôi sẽ trở về phòng ngay, nếu không sau này khi trả lại sẽ gây phiền phức cho anh.”
"Phiền phức?" Bạc Hàn Xuyên khẽ cau mày: “Lúc nãy cô nói muốn trò chuyện cùng bà nội lẽ nào cũng là lời nói khách sáo sao?”
Thẩm Ngân Tinh hơi kinh ngạc, lắc đầu.
"Tôi sẽ đến trò chuyện cùng bà nội.”
Cô trả lại áo cho anh, gật đầu chào anh rồi xoay người rời đi.
Bạc Hàn Xuyên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng mảnh khảnh lại kiên cường lạnh lùng của người con gái, càng ngày càng đi xa, đôi mắt sâu thẳm loé lên một tia sáng mỏng.
Bà nội?
Gọi rất dễ nghe.
"Hàn Xuyên."
Đột nhiên bà nội lên tiếng, anh nghiêng đầu nhìn về phía bà cụ.
Trên mặt nở nụ cười ấm áp.
"Bà nội có gì muốn dặn dò sao?”
Bà cụ ngẩng đầu nhìn anh chỉ hận rèn sắt không rèn thành thép.
"Cháu đúng là tên đầu gỗ, phải đưa người ta về phòng chứ!”