Bạc Hàn Xuyên mang một vẻ mặt lãnh đạm đứng trên tầng nhìn một màn đang diễn ra ở dưới kia, khóe môi mỏng nhếch lên một đường cong hờ hững.
Vào lúc này, cửa phòng chợt mở ra, Du Văn đã bước lên “tranh công”.
Bạc Hàn Xuyên quay người lại, con ngươi anh quét qua người anh ta.
Lúc bấy giờ Du Văn hạ cằm xuống, hơi nghiêng eo, cơ thể anh ta cứng nhắc một cách đầy sợ hãi.
“Khả năng đùa giỡn người khác này của cậu... còn cần phải cải thiện.”
Khi chữ cuối cùng trong câu nói không một gợn sóng của Bạc Hàn Xuyên vang lên, vẻ mặt của Du Văn như được thoải mái hơn một chút.
“Tôi nhất định sẽ nỗ lực không ngừng.”
Lông mày Bạc Hàn Xuyên cong lên: “Cậu tiếp tục đưa cơm cho cô ấy, một ngày ba bữa, cho đến khi cô ấy xuất viện thì thôi.”
VietWriter
“Tôi biết rồi, ông chủ.”
Chiều tối, Thẩm Ngân Tinh không thốt nên lời khi nhìn thấy sự xuất hiện của Du Văn.
Du Văn đã thay đổi các loại đồ ăn trong hai ngày liên tục để bổ sung thể lực và dinh dưỡng cho cô, vậy nên bây giờ sắc mặt cô đã tốt lên đôi chút.
Trước đây thỉnh thoảng cô vẫn lên cơn đau dạ dày, vậy mà hai ngày này lại chưa từng bị đau lại.
Thế nhưng, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn chút nào, cuối cùng vào buổi trưa ngày thứ ba Thẩm Ngân Tinh không thể chịu đựng nổi nữa.
Du Văn vẫn đến như thường lệ, cô lặng lẽ nhận lấy hộp cơm, sau đó nói: “Bà cụ đang ở đâu vậy, tôi đã đồng ý sẽ nói chuyện với bà rồi.”
Du Văn trầm ngâm một lúc: “Quay về tôi sẽ báo lại với bà cụ.”
Thẩm Ngân Tinh gật đầu: “Bà cụ có số điện thoại của tôi, nếu như thấy chán, bà có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Du Văn lập tức đi ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị đi về hỏi ý kiến bà cụ.
Kết quả suýt nữa thì đâm phải hai người.
Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, nghiêng người sang tránh không có tiếp xúc thân thể với hai người kia.
Sau đó lại thản nhiên nhìn qua hai người họ, ý tứ gật đầu một cái, sau đó không có cảm xúc gì quay người rời đi.
Thẩm Tư Duệ ôm lấy cánh tay của Tô Vũ, trong mắt có chút kinh ngạc nhìn về bóng lưng đang xa dần của Du Văn.
“Anh ta... vừa mới đi ra từ phòng của chị phải không? Anh Tô Vũ, anh ta là ai thế?”
Đôi mắt sâu thẳm của Tô Vũ trở nên nghiêm nghị, một cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt, sau đó anh ta nhẹ giọng nói:
“Chắc là người đã từng làm việc cùng công ty trước đây, anh không có ấn tượng gì cả.”
“Ồ.”
Thẩm Tư Duệ nhìn chằm chằm bóng lưng kia, nghe Tô Vũ nói vậy, đôi mắt xinh đẹp gợn lên ý cười.
“Vậy chúng ta mau vào trong đi.”
“Ừm.”
Tô Vũ đáp, sau đó đưa tay lên mở cửa phòng bệnh của Thẩm Ngân Tinh.
Cô đang không có cách nào khác, đành ngồi ăn những thứ mà Du Văn vừa mang đến, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên.
Sắc mặt cô cứng đờ trong một khoảnh khắc, cũng trong khoảnh khắc đó, hô hấp cô như ngừng lại.
Chiếc áo gió màu trắng trên người Thẩm Tư Duệ, mái tóc xoăn sóng màu trà sữa dài quá vai làm nổi bật lên đường nét thanh tú trên khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắt lúc nào cũng long lanh nước, làn da trắng nõn nà, lúc cười tươi mày nhíu lại, cả người cô ta đều toát lên sự yểu điệu và tao nhã.
Chỉ nguyên vẻ ngoài này cộng thêm khả năng diễn xuất trời sinh, cô ta trở thành một trong những diễn viên nữ được yêu thích nhất trong nước cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này đây, Thẩm Tư Duệ đang thân mật ôm tay Tô Vũ, hai người đứng cạnh nhau thành một cặp trai tài gái sắc.
Vẻ mặt Thẩm Ngân Tinh có chút ngẩn ngơ.
Cô nghĩ lại mình, chỉ có mỗi bộ đồng phục cứng nhắc mặc suốt cả ngày, mái tóc dài của cô cũng chưa từng làm bao giờ, mãi vẫn chỉ một kiểu tóc, bình thường lúc đi làm cô cũng chỉ búi lên hoặc buộc đuôi ngựa.
Cũng phải thôi, nếu cô và Thẩm Tư Duệ đứng cạnh nhau, là người chắc chắn sẽ chọn Thẩm Tư Duệ.