Hắn nhớ lại bộ dáng Yến Minh Tu bị Yến Phi dạy dỗ, không khỏi lo sợ Yến Phi sẽ ra tay với mình. Đến con ruột mà ông ta còn đánh như vậy, huống gì một người ngoài bị ông ta ghét bỏ như hắn, hắn bắt đầu thật sự lo lắng cho bản thân.
Lúc xuống lầu mua đồ ăn, hắn chỉ mang theo chìa khóa và hai tờ tiền, di động cũng không cầm, giờ có muốn gọi cho Yến Minh Tu cũng chẳng được. Hắn vừa tự rủa mình chuyện bé xé ra to, vừa thấp thỏm nghĩ sự việc có lẽ không đơn giản như vậy.
Chiếc xe quân đội đưa hắn đến một nơi lạ lẫm, đi qua ba trạm gác, vừa nhìn cũng biết đây là địa bàn của những nhân vật cực kỳ quan trọng. Chu Tường túm chặt cái quần ngủ màu san hô, bắt đầu quẫn bách.
Xe dừng lại giữa một khoảng sân rộng, một tòa biệt thự ba tầng hiện ra trước mắt, hắn nhớ rõ lúc đi vào đây cũng có vài biệt thự như vậy, nhưng khoảng cách rất xa nhau.
“Ngài Chu, mời xuống xe.”
Chu Tường cuộn chặt áo khoác, giờ là tháng Ba, trời đã ấm lên nhiều, hắn không lạnh, chỉ vô thức muốn giấu kín cái áo ngủ kẻ sọc mặc bên trong.
Bước vào nhà, Chu Tường há hốc mồm.
Toàn là người hắn đã gặp qua, già trẻ lớn bé nhà họ Yến đang ngồi quanh bàn ăn, chỉ có Yến Minh Tự vắng mặt. Yến Đức Giang ngồi tại ghế chủ tọa, cầm chén trà quan sát hắn, những người khác cũng quay mặt ra nhìn hắn đăm đăm.
Chu Tường quẫn bách không thể tả.
Yến Đức Giang hỏi sĩ quan đi bên cạnh hắn, “Trương Vũ, sao lại để cậu ta ăn mặc thế kia?”
Trương Vũ mặt cứng như tượng đáp, “Báo cáo, ngài nói muốn đưa đến nội trong nửa giờ.”
“Thì cũng nên để cậu ta thay quần áo chứ?”
“Báo cáo, thay quần áo sẽ vượt quá nửa giờ.”
“Mẹ ơi, thằng nhóc cậu đúng là đầu gỗ.” Yến Đức Giang hươ tay, “Thôi đi ăn cơm đi.”
Sĩ quan xoay bước, mở cửa lui ra, còn lại Chu Tường xấu hổ đứng trơ trơ đó.
Cả nhà họ Yến đều ăn mặc bình thường, nhưng tất nhiên chẳng ai mặc đồ ngủ. Chu Tường thẳng lưng, cố hết sức giữ mình không lúng túng.
Yến Minh Tu tươi cười với hắn, “Em với anh đi thay đồ nhé, trong xe em có hai bộ vest.”
“Ừ, đi thôi.”
Yến Minh Tu đang định đứng dậy, Yến Đức Giang đã giơ tay ngăn cản, “Thôi kệ đi, ở đây làm gì có người ngoài.”
Yến Minh Tu khẽ giật mình, nhanh nhẹn quay sang nháy mắt với Chu Tường, “Anh Tường, qua đây ngồi.” Y đứng dậy, kéo chiếc ghế dựa bên cạnh cho hắn.
Chu Tường ngồi xuống, lúc này mới phát hiện ngồi đối diện là Uông Vũ Đông và Yến Minh Mị. Đôi vợ chồng này cùng híp mắt nhìn hắn, miệt thị cực kỳ.
Chu Tường đảo mắt sang hướng khác, không để ý đến họ.
Yến Đức Giang vỗ vỗ bàn, “Ăn cơm.”
Hai người phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên bàn, chỉ chốc lát sau bàn đã đầy ăm ắp, đều là những món bình thường, cuộc sống của những người này cũng không giống Chu Tường tưởng tượng cho lắm.
Yến Đức Giang gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Cậu tên Chu Tường phải không? Làm việc ở đâu?”
Chu Tường đáp, “Cháu làm ở một công ty điện ảnh.”
“Ờ, cậu là diễn viên hả?”
“Vâng.”
Yến Đức Giang gật đầu, cầm đũa lên, “Ăn cơm đi.”
Sau khi ông nhấc đũa, những người khác mới bắt đầu ăn.
Chu Tường kín đáo quay sang nhìn Yến Minh Tu, ý hỏi sao lại thế này, Yến Minh Tu nắm tay hắn dưới mặt bàn, hạ giọng đáp, “Không sao, cứ ăn cơm đi.”
Yến Phi lạnh lùng trừng mắt nhìn cả hai.
Yến Minh Tu kệ, vì một tay y vẫn chưa thể cử động, Chu Tường đành phải gắp đồ ăn cho y, để y tự xúc bằng thìa. Vốn chỉ là một chuyện rất bình thường, nhưng chiếu theo quan hệ của hai bọn họ, lọt vào mắt người khác lại thành vô cùng kỳ quái.
Chu Tường cảm giác rất nhiều ánh mắt thường xuyên phóng đến đây, suốt cả bữa cơm, hắn bứt rứt như ngồi trên bàn chông.
Lúc này, Yến Đức Giang lên tiếng, giọng điệu cực kỳ bình thản, ngữ điệu cũng rất chậm rãi, nhưng khi ông nói, không ai dám không nghe, “Hai đứa biết nhau bao lâu rồi?”
Yến Minh Tu đáp, “Một năm ạ.”
“Mới một năm thôi à?” Yến Đức Giang cười cười, “Mới một năm mà đã định gắn bó chung thân? Trẻ con đúng là trẻ con.”
Yến Minh Tu không biến sắc, rút khăn tay lau miệng, không nhìn ai, cũng không định đáp lời.
Yến Đức Giang cao giọng, “Minh Tu à, nhóc con mi vì chuyện này mà làm loạn cả nhà lên, tự mình cũng bị ăn đòn rồi, có đáng không?”
Yến Minh Tu thấp giọng đáp, “Đáng.”
Yến Đức Giang hừ môt tiếng, cười nói, “Tự nhóc con mi thấy đáng là được, nếu sau này hối hận, không ai dọn bãi chiến trường cho đâu nhé.”
Yến Minh Tu trịnh trọng gật đầu.
Yến Đức Giang nói với Yến Phi, “Mi đã từng này tuổi, sao còn cổ hủ thế? Con cháu tự biết đường của con cháu, ta già rồi, sức lực có hạn, sống thêm được mấy năm? Ta muốn cống hiến hết mình cho quốc gia, không có thời gian quản chuyện chúng bây đâu. Yến Phi, sau này đừng đến phiền ta nữa, ta cũng khuyên mi mở mang đầu óc lên, tự mình nghĩ thoáng, tự mình nhẹ nhõm.”
Yến Phi cả giận nói, “Ba, ba cứ để chúng nó như vậy à?”
“Ta lười không muốn quản.” Yến Đức Giang liếc qua Yến Minh Mị, “Minh Mị thì khác, Minh Mị là con gái, mi phải chăm lo cho nó, đừng để nó tủi thân, còn hai nhóc kia thì kệ đi. Chúng nó yêu đương thế nào, mi xen vào làm gì? Có thấy mệt không?”
Yến Phi dở khóc dở cười, “Ba à, nếu ba mươi năm trước con cũng nói con thích đàn ông, lúc đó ba nghĩ thế nào?”
“Ba mươi năm trước ta chưa cởi mở như bây giờ. Ta nói lại cho rõ, mi yêu đương thế nào, ta mặc kệ. Tự mi không quản được con mình, còn đến tìm ta làm gì? Thôi thì ta khuyên mi, về nhà nghỉ ngơi đi, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thoải mái ra cho lòng thanh thản, đừng tự làm khổ mình.” Yến Đức Giang thảnh thơi nhấp trà, híp mắt nhìn Yến Minh Tu và Chu Tường, “Hơn nữa, hai đứa nhóc này, mới một năm đã thề chết thề sống, sau này chắc chắn có trò hay để xem, mi cuống lên làm gì.”
Yến Minh Tu và Chu Tường đưa mắt nhìn nhau, nắm chặt tay nhau dưới mặt bàn.
Có lẽ trong mắt Yến Đức Giang, tình cảm của bọn họ chỉ là phút bồng bột nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tiêu tán, không cần người khác cản trở, tự bọn họ sẽ chán nhau, nhưng Yến Đức Giang không biết, những gì họ đã trải qua còn dài hơn nửa cuộc đời người khác, sau bao nhiêu chông gai và thử thách, họ vẫn đang ở bên nhau, vậy thì sau này còn lý do gì khiến họ buông tay được nữa?
Yến Đức Giang đột nhiên sầm mặt, quay sang nhìn Uông Vũ Đông và Yến Minh Mị, “Minh Mị.”
“Ông nội.” Lúc này Yến Minh Mị không kiêu căng phách lối như ngày thường, thậm chí còn đặc biệt ngoan hiền.
Yến Đức Giang không buồn nhìn Uông Vũ Đông, chỉ thong thả nói, “Ba của cháu chỉ có một đứa con gái, cả nhà đều thương cháu, nhưng có một số vấn đề về nguyên tắc, liên quan đến thanh danh gia tộc và những điều lớn lao hơn, cháu phải biết nhìn nhận cho rõ ràng, đừng hướng mặt ra bên ngoài, đừng quên chính mình mang họ gì. Nếu thực sự xảy ra chuyện, cũng đừng trách người lớn vô tình, tất cả là hai đứa tự chuốc lấy.”
Câu cuối cùng, giọng điệu đã cực kỳ nghiêm khắc, Uông Vũ Đông run lẩy bẩy, không dám thở mạnh, cúi gằm mặt xuống, ngồi im như khúc gỗ.
Yến Minh Mị run rẩy nói, “Ông nội, cháu hiểu rồi.”
“Ừ.” Yến Đức Giang nhấp một ngụm trà, “Cơm nước xong rồi, tất cả ai về nhà nấy, bọn nhỏ trưởng thành hết rồi, đều đã có gia đình riêng. Yến Phi ở lại đánh cờ với ta.”
“Dạ thưa ba.”
Yến Minh Tu đứng dậy, ngập ngừng một lát, y mới nói, “Ba.”
Yến Phi không quay lại, nhưng vẫn dừng bước.
Yến Minh Tu thở dài, cố gắng bắt chuyện, “Nếu tối nay ba ở lại đây thì nhớ nói với mẹ.”
Yến Phi hừ một tiếng, thẳng bước theo Yến Đức Giang lên lầu.
Yến mama thở dài, “Con cứ kệ ba, ba con tính tình xấu thế đó.”
Yến Minh Tu cũng không để ý, quay lại nhìn Chu Tường, “Anh Tường, anh không căng thẳng chứ?”
Chu Tường thở dài, “Khó nói lắm, chúng ta cứ về cho nhanh thôi.”
Uông Vũ Đông hừ lạnh một tiếng, hung hăng trợn mắt lườm Chu Tường.
Chu Tường cũng lạnh lùng nhìn lại, quyết không chịu yếu thế. Hắn bắt lấy cánh tay Yến Minh Tu, “Đi thôi, cậu lái xe đến à?”
“Khương Hoàn đưa em đến.”
“Anh ta đâu rồi?”
“Đang ăn cơm với chú Trương, thôi cứ kệ anh ta, anh lái xe đi.”
“Ừ.”
Hai người đang định đi, Uông Vũ Đông đột nhiên gọi, “Minh Tu.”
Yến Minh Tu nhìn anh ta, chờ câu tiếp.
“Đã lâu không gặp, em cũng không nghe điện của anh, anh không hiểu thế này là sao, anh muốn nói chuyện với em mà cũng khó khăn đến thế à?”
Yến Minh Tu lạnh nhạt nhìn anh ta, không đáp lời.
Yến mama và Yến Minh Mị cùng căng thẳng nhìn bọn họ.
“Anh định nói với em chuyện ba anh, anh cũng tìm anh cả rồi, nhưng em biết thái độ anh cả đấy, không trao đổi được, chỉ có em là giúp được anh thôi, em không định nhìn anh chết mà không cứu chứ?”
Yến Minh Tu lãnh đạm nói, “Giúp anh thì tôi phải chi rất nhiều tiền, tôi có in được tiền đâu?”
Uông Vũ Đông vội nói, “Nhưng chúng ta là người một nhà!”
Yến Minh Mị xen mồm, “Đúng thế, Minh Tu à, chuyện hệ trọng thế này, sao em với anh cả lại lạnh lùng như vậy?”
“Không phải ông nội đã nói rồi sao? Chính hai người tự chuốc lấy thôi. Anh rể, hai năm nay, anh và ba anh đã làm những gì, trong lòng anh rõ nhất. Ba không quan tâm đến chuyện này, nhưng tôi và anh cả đều nhìn thấy hết. Nể tình anh là người một nhà nên chúng tôi mới mắt nhắm cho qua, không ngờ các người càng ngày càng táo tợn, làm việc không bao giờ suy tính hậu quả. Năm nay đổi nhiệm kỳ, ông nội sẽ lui về, những năm tại vị không xảy ra chuyện, nhưng lui về rồi thì sao? Các người chỉ nhìn thấy tiền, chỉ biết vơ tiền, có chịu nghĩ đến đại cục không?”
Uông Vũ Đông mặt mũi trắng bệch, không đáp nổi một câu.
Yến Minh Tu lạnh lùng nói tiếp, “Giờ gặp nạn mới nhớ đến chúng tôi, thế từ trước đến nay thì sao? Chuyện này tôi còn phải suy xét, đừng tưởng dựa vào chúng tôi mãi được. Ba anh đến giờ này vẫn chưa chịu xì tiền, tưởng chúng tôi ngốc hết rồi sao? Nếu không nôn tiền ra thì cứ chờ bóc lịch.”
Uông Vũ Đông run lên bần bật, ngồi phịch xuống ghế.
Yến Minh Mị lo lắng nhìn Yến mama, Yến mama bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ không can thiệp được, cô lại nhìn Yến Minh Tu, Yến Minh Tu liếc cô một cái, “Chị, chị đừng thiếu công bằng như thế, chị và anh ta là người nhà, chị và bọn em cũng là người nhà, động não đi, phải biết nhìn đại cục.” Yến Minh Tu quay sang Uông Vũ Đông, “Tôi đã nói nhiều đến thế, các người tự lo liệu đi, nội trong một tuần mà không chịu nhả tiền ra, thì đừng bao giờ mong tôi cân nhắc chuyện này nữa.”
Yến Minh Tu kéo Chu Tường, “Anh Tường, đi thôi.”
Chu Tường đi theo y. Lúc ra đến cửa, hắn ngoái lại nhìn Uông Vũ Đông, từ khi mới gặp nhau, hắn chưa bao giờ thấy Uông Vũ Đông sa sút như bây giờ, đả kích lần này đối với anh ta, hiển nhiên là vô tiền khoáng hậu.
Chu Tường cứ nghĩ, nếu có một ngày được nhìn thấy Uông Vũ Đông suy sụp, hắn sẽ sung sướng vô cùng, nhưng lúc này hắn lại chẳng có cảm giác gì cả, thật giống như Uông Vũ Đông chỉ là một kẻ qua đường, chẳng liên quan gì đến hắn, mà trên thực tế, đúng là chẳng liên quan thật.
Chu Tường nhận ra, trái tim hắn đã thay đổi không ít, đó cũng là điều tốt.
Hai người lên xe, cuối cùng Chu Tường mới có thời cơ mở miệng, hắn lập tức hỏi luôn, “Hôm nay có chuyện gì thế? Mẹ nó, tôi mặc đồ ngủ xuống lầu mua đồ ăn, vừa ra khỏi cửa đã bị mời lên xe, tôi còn tưởng mình bị bắt cóc.”
Yến Minh Tu đáp lại bằng một cái ôm nồng nàn, y kích động nói với hắn, “Anh Tường, chúng ta tạm thời thoát rồi.”
“Thật sự?”
“Thật sự, hôm nay họp mặt gia tộc, ông nội gọi anh đến, anh đã hiểu chưa?”
Chu Tường nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, “Không đúng đâu, ông nội cậu cũng có nói gì đâu.”
“Ông nội em chỉ nhìn đại sự, chuyện chúng ta chỉ là việc nhỏ, ông không quản đâu. Nhưng ông thương yêu chị em từ bé, hôm nay ông làm thế là để thay ba em thương lượng với em. Ông sẽ mặc kệ chuyện chúng ta, miễn là em chịu giúp Uông Vũ Đông qua ải.”
Chu Tường ngẩn người, “Cái này… Nhà cậu phức tạp thật đấy.”
Yến Minh Tu hung hăng hôn hắn một miếng, “Bây giờ cũng là nhà anh rồi.”
“Đừng, chuyện nhà cậu là chuyện nhà cậu, tôi chỉ liên quan đến một mình cậu thôi, không muốn dây dưa với ai hết. Nước quá sâu, tôi không nhảy xuống được.”
Yến Minh Tu nhẹ giọng nói, “Đừng lo, có em ở đây, em sẽ không để anh chìm đâu.”
Chu Tường híp mắt cười, hôn lại y một cái, “Thế tức là chúng ta tự do một thời gian?”
“Đúng vậy.” Yến Minh Tu ôm siết lấy hắn, khàn khàn đáp, “Anh Tường, em có nằm mơ cũng muốn mơ thấy được thỏa thích bên anh.”
Chu Tường cười nhẹ, “Tôi cũng muốn thế.”
Từ trước đã muốn, bây giờ càng muốn hơn.
END119.