• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Chu Tường lái xe đến trường quay. Hôm nay quay ngoại cảnh, tất cả tập trung ở trường quay rồi cùng xuất phát bằng xe bus.

Hôm nay sẽ vất vả, phải quay ở dưới nước, đại khái là một màn chiến dấu dưới nước dài khoảng năm – sáu phút, cần dùng cascadeur một nửa thời gian. Lúc này trời đã vào thu, giữa trưa nóng nhất cũng chỉ 18, 19 độ, dưới nước còn lạnh hơn nhiều.

Chu Tường không phàn nàn, nghề này chính là như vậy, có lạnh buốt răng cũng phải qua được cảnh này, kiếm tiền đâu có dễ.

Hơn nửa tiếng sau, Uông Vũ Đông và trợ lý mới xuất hiện. Dạo này Chu Tường hay gặp anh ta, trước đây hai người vẫn quay riêng biệt, nhưng nghe đâu bộ phim tiếp theo của Vương đạo diễn sẽ là một siêu phẩm 3D huyền huyễn, Uông Vũ Đông đang muốn vào vai chính, nên cũng phải hăng hái đến trường quay hơn xưa.

Tuy diễn viên đóng thế và diễn viên chính không cần quay song song, nhưng nếu cùng phối hợp thì hiệu quả càng cao. Vương đạo diễn là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, mỗi lần bấm máy quay đều muốn Uông Vũ Đông và Chu Tường cùng đến, nhưng đại bộ phận thời gian Chu Tường diễn, Uông Vũ Đông sẽ không xuất hiện, vậy nên hôm nay anh ta có mặt, Vương đạo diễn tươi tắn hẳn lên.

Chu Tường đang hoá trang trong rạp lưu động, Uông Vũ Đông bước vào. Chu Tường qua gương nhìn thấy anh ta, cười chào hỏi, “Anh Đông, đến rồi hả.”

Uông Vũ Đông cũng cười, sau đó quay sang nói với Mễ Ưu, “Quý cô, xin nhuộm lại tóc mai cho hắn, tóc hắn rõ ràng đen hơn tóc tôi.”

Mễ Ưu nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều, nhưng vừa mở miệng định nói, Chu Tường đã kéo tay áo cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đừng lên tiếng.

Chu Tường từ nhỏ đã phải nếm trải tình người ấm lạnh, nhìn mặt đoán ý là kỹ năng sống cơ bản nhất. Kiểu tính cách như Uông Vũ Đông, hắn đã nắm được tám – chín phần mười, chỉ cần liếc mắt cũng đủ biết tâm trạng Uông Vũ Đông đang cực kỳ kém. Tuy vẫn tươi cười rạng rỡ, nhưng phỏng chừng siêu sao cũng bị công ty ép đến lấy lòng Vương đạo diễn, vì phải đi từ sáng sớm nên đang bất mãn cực kỳ.

Chu Tường chẳng thà kết giao với những người bộp chộp nhưng ngay thẳng, còn hơn phải xích mích với kiểu người trong ngoài bất nhất như Uông Vũ Đông. Tốt nhất là cứ chiều theo ý anh ta, vậy nên hắn nhắc nhở Mễ Ưu còn chưa trải đời, Uông Vũ Đông tâm trạng không tốt, có lẽ cố ý dùng bọn họ để gây phiền phức cho Vương đạo diễn.

Mễ Ưu bất mãn bĩu môi, nhuộm tóc không mất nhiều thời gian, nhưng mấu chốt là tạo hình tóc của Chu Tường đã xong cả rồi, nếu muốn nhuộm thì phải tháo tóc giả xuống, chờ nhuộm xong lại đội lên, ít nhất cũng sẽ muộn mười phút. Thời gian đã ấn định, đến lúc đó Vương đạo diễn có mắng chửi thì cũng chỉ mắng chửi cô và Chu Tường.

Uông Vũ Đông không để ai vào mắt, ngồi xuống bên cạnh Chu Tường, chuyên viên trang điểm riêng lập tức hoá trang cho anh ta.

Mễ Ưu chẳng còn cách nào khác, đành phải vội vàng tháo tóc giả để nhuộm tóc thật cho Chu Tường. Thuốc nhuộm dùng loại tốt, rất nhanh đã lên màu. Tiểu Lưu cũng phụ cô một tay, hai người cố hết sức nhưng cuối cùng vẫn muộn năm phút. Phó đạo diễn đanh mặt bước vào, nhíu mày nhìn Mễ Ưu đội tóc giả cho Chu Tường, không hài lòng nói, “Tất cả đang phải chờ ba người các cô cậu.”

Mễ Ưu rối rít xin lỗi, ấm ức đến mắt đỏ hoe.

Chu Tường áy náy cười cười, “Anh Trương, ngại quá, tối qua thua thảm hại, nếu không em đã dậy sớm hơn nửa giờ.”

Phó đạo diễn là fan bóng đá thâm niên, ngay lập tức bị phân tâm, cười hì hì bảo, “Anh mày dự đoán chuẩn lắm, đêm qua anh thắng bốn ngàn.”

“Đúng thế, anh Trương đoán rất chuẩn.”

Hai người nói chuyện thêm vài câu, Mễ Ưu đã chuẩn bị tốt cho Chu Tường, Chu Tường chạy theo phó đạo diễn, xin lỗi Vương đạo diễn mấy lần, Vương đạo diễn vừa mắt hắn, nên cũng không làm khó hắn.

Chu Tường nhẹ nhõm thở phào.

Lần này trước tiên hắn phải diễn cảnh chiến đấu với đạo tặc trên bờ, sau đó đeo wire từ mặt nước bay lên thuyền, cứu nữ diễn viên chính bị rơi xuống sông.

Phân đoạn trên bờ đã quay tốt, tiếp theo đến cảnh hắn giơ bội kiếm, thi triển “Lăng ba vi bộ”, bay lên thuyền.

Đoạn này hắn làm lại hai lần, nhưng Vương đạo diễn vẫn không hài lòng với động tác của hắn, cảm thấy chưa đủ phiêu dật.

Dây thép thít vào người rất khó chịu, tiết trời se lạnh mà phải mặc quần áo mỏng manh cũng khiến Chu Tường không thoải mái. Hắn cắn răng diễn đi diễn lại, đến lần thứ năm thì phân cảnh mười giây ngắn ngủi này mới đạt yêu cầu.

Tiếp theo là đoạn từ trên thuyền nhảy xuống nước.

Để hạn chế thời gian nữ diễn viên phải ngâm trong nước, cũng để mình đỡ tốn thời giờ thay quần áo qua lại, hắn quyết lần đầu phải thành công.

Hắn đã thảo luận động tác này rất kỹ với chỉ đạo võ thuật, nên hiện giờ hắn cảm thấy rất chắc ăn.

Đạo diễn hô bắt đầu, Chu Tường thét lên tên nữ chính, tiêu sái lộn mèo, từ trên thuyền nhảy xuống nước. Nước sông lạnh thấu xương, tựa như ngàn mũi kim đâm vào da thịt, hắn lập tức bơi về phía nữ diễn viên. Hắn luyện bơi đã nhiều năm, tư thế dưới nước cực kỳ xinh đẹp, chỉ vài động tác đã tới bên nữ chính, ôm lấy mỹ nhân đang lạnh tím tái vào lòng.

“Tốt lắm!” Vương đạo diễn rất hài lòng gật đầu, “Cảnh này qua!”

Nữ diễn viên run rẩy nói, “Anh Tường, lạnh quá à.”

“Anh biết anh biết, ngoan, chịu khó thêm chút, em còn phải diễn tiếp với Uông Vũ Đông đó.” Chu Tường không khỏi cảm thương cho cô, hắn chỉ tới đây là xong, nhưng nữ diễn viên này còn phải diễn thêm cảnh anh hùng cứu mỹ nhân dưới nước với Uông Vũ Đông.

Nữ diễn viên nức nở kêu, “Cho em lên bờ nhanh với, lạnh chết mất.”

Chu Tường mang theo cô cùng bơi về thuyền, trên thuyền đã có nhân viên sẵn sàng kéo bọn họ lên.

Hai người lập tức đi vào rạp lưu động, Chu Tường nhanh nhẹn thay quần áo ướt sũng ra, lấy chăn bọc quanh người cho ấm.

Mễ Ưu cười ha hả sấy tóc cho hắn, “Chúc mừng anh Tường nha, một phát ăn liền.”

Chu Tường cũng cười, “Đương nhiên, anh Tường của cô em là phải một phát ăn liền.” Hắn híp mắt hưởng thụ ngón tay Mễ Ưu luồn qua mái tóc, máy sấy thổi gió rất ấm, thân thể lạnh như băng cũng ấm áp dần lên.

Lúc Yến Minh Tu mang đồ ăn bước vào rạp, thứ đầu tiên y nhìn thấy là Chu Tường vẻ mặt thoả mãn nửa dựa vào người một cô gái xinh đẹp, sung sướng để cô ta sấy tóc cho mình. Yến Minh Tu nhíu mày, không biết tại sao nhìn bộ dáng đó của hắn cực kỳ khó coi.

Chu Tường vừa hé mắt, kinh ngạc hỏi Yến Minh Tu, “Ô? Sao cậu lại đến đây?”

Yến Minh Tu trừng hắn một cái, lạnh nhạt nói, “Uông Vũ Đông đâu?”

“À, đang quay ngoài kia.” Hắn nhìn nhìn cái túi to trong tay Yến Minh Tu, trên túi còn có logo khách sạn, chẳng lẽ y đặc biệt tới đưa cơm cho Uông Vũ Đông? Chu Tường cảm thấy trong lòng hơi khang khác, rõ ràng hai người đã ngủ với nhau, nhưng Yến Minh Tu nhìn thấy hắn lại ra vẻ như chẳng có chuyện gì, còn cố tình chạy đến cái nơi xa lắc này chỉ để đưa cơm cho Uông Vũ Đông, đãi ngộ của siêu sao đúng là tốt thật.

Yến Minh Tu lạnh lùng liếc hắn, quay đầu đi về phía bờ sông.

Mễ Ưu kinh ngạc hỏi, “Anh quen cậu ta à?”

Chu Tường ừ một tiếng, “Hôm đó ra về gặp, tiện chở cậu ta một đoạn.”

Mễ Ưu bĩu môi, “Bề ngoài thì đẹp đẽ mà sao tính tình méo mó thế.”

Chu Tường nhún vai, “Ai biết được.”

Chu Tường hong khô người xong thì Uông Vũ Đông cũng đã hoàn thành đoạn diễn, lúc này đến phiên anh ta run cầm cập đi vào sưởi ấm trong rạp. Yến Minh Tu vẫn theo sát phía sau, thậm chí còn sấy tóc cho Uông Vũ Đông trước mặt Chu Tường, thỉnh thoảng lại sầm mặt liếc Chu Tường vài cái.

Chu Tường không hiểu sao Yến Minh Tu cư xử như thế, đột nhiên nhớ lại, hay là vì hôm qua hắn không ở nhà chơi với y, nên y giận rồi?

Chu Tường không muốn theo đuôi lấy lòng y, nên hắn cũng làm bộ như hai người không quen biết, tự lấy một phần cơm gà, vừa ăn vừa nói chuyện với mấy người cùng công ty.

So với thực đơn nghèo nàn của bọn họ, Uông Vũ Đông và Yến Minh Tu cao cấp hơn nhiều. Bốn món mặn, một món canh mang đến từ khách sạn sang trọng, đóng hộp plastic cẩn thận ngăn nắp, sạch sẽ vô cùng.

Chu Tường nghĩ thầm gia cảnh thằng nhỏ Yến Minh Tu này chắc phải tốt lắm, nghe nói Uông Vũ Đông cũng rất có tài lực, hai nhà lại còn quen biết nhau, Yến Minh Tu chắc chắn không phải hạng xoàng, hèn gì y cứ tỏ vẻ khinh thường công việc của hắn.

Chu Tường đối với chuyện này cũng không nghĩ gì nhiều, mỗi người mỗi cảnh thôi. Điều duy nhất khiến hắn buồn bực chính là thái độ lãnh đạm của Yến Minh Tu, chẳng lẽ giữa hai người chỉ có như vậy?

Buổi chiều vẫn còn mấy đoạn phải quay, nhưng chủ yếu là Uông Vũ Đông diễn. Đầu tiên Chu Tường sẽ vào vai một tên côn đồ bị đại hiệp Uông Vũ Đông đuổi đánh, sau đó chuyển sang tạo hình giống Uông Vũ Đông, chờ Vương đạo diễn sắp xếp.

Mọi người lại lục tục hoá trang cho các diễn viên khác, Chu Tường nhàn rỗi không có gì làm, ngồi trong một góc nghịch điện thoại. Vừa lơ đãng ngẩng đầu, hắn đã thấy Yến Minh Tu đi về hướng này.

Chu Tường cũng đứng lên, cười cười với y.

Yến Minh Tu nói, “Anh ra đây.”

Chu Tường hơi ngạc nhiên, đi theo Yến Minh Tu ra khỏi rạp, hai người tới một nơi cách xa đoàn làm phim, đứng khuất sau mấy thân cây để tránh bị nhìn thấy.

Chu Tường cười nói, “Vẫn còn giận à, hôm qua về không thấy cậu, tôi thất vọng lắm đó.”

Yến Minh Tu không để ý đến hắn, đi thẳng vào vấn đề, “Quan hệ của tôi với anh, anh chưa nói cho kẻ khác chứ?”

Chu Tường ngẩn người, “Sao nói được, tôi không có sở thích chia sẻ sinh hoạt cá nhân.”

Vẻ mặt Yến Minh Tu hơi dịu đi, nhưng tựa như lại lập tức nhớ ra chuyện gì đó, y sẵng giọng hỏi, “Thế cuối cùng thì anh là đồng tính luyến ái, hay nam nữ gì cũng xơi?”

Chu Tường bất đắc dĩ đáp, “Tôi chỉ thích nam.”

“Thế mà anh với chuyên viên trang điểm gì kia thân mật quá nhỉ.”

Chu Tường cười hì hì, “Cậu đang ghen đấy à? Mễ Ưu là tôi giới thiệu vào công ty mà, bạn bè thôi.”

Yến Minh Tu cười nhạt vì chữ ghen này.

Chu Tường vốn chỉ định đùa một chút, nhưng nhìn vẻ khinh thường của Yến Minh Tu, hắn không những xấu hổ, mà còn cả ngượng ngùng, “Cậu với Uông Vũ Đông thân thiết thật đấy, còn đặc biệt mang cơm đến, không phải cậu thích anh ta chứ?”

Hắn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng sắc mặt Yến Minh Tu lại trở nên rất khó coi, y vô lễ đáp, “Anh ấy là bạn trai của chị tôi, anh đừng có nói càn!”

Chu Tường ngẩn người, thì ra là thế, hèn gì hai người gần gũi như vậy, có điều Uông Vũ Đông giấu cũng kín thật, không một ai biết anh ta đã có người yêu.

Yến Minh Tu lạnhlùng nói, “Chuyện này không được phép để lộ.”

“Yên tâm đi.” Giọng điệu Yến Minh Tu càng thêm vô lễ, Chu Tường càng cảm thấy nói chuyện với y chẳng có ý nghĩa gì. Tuy hắn tốt tính, nhưng hắn chỉ tốt với những người cũng tốt với hắn, còn Yến Minh Tu như vậy, hắn thật chẳng muốn mặn mà, vì thế hắn nói, “Thôi nhé”, rồi bỏ đi.

Yến Minh Tu đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Chu Tường, đôi mắt khẽ nheo lại.

Khi hắn hoá trang và mặc quần áo giống Uông Vũ Đông, ngay cả Yến Minh Tu cũng không phân biệt được. Nếu không có tấm lưng giống Uông Vũ Đông đến thế, thì cái người đàn ông này chẳng còn gì đáng để phải y chú ý.

Cuộc nói chuyện với Yến Minh Tu khiến tâm trạng Chu Tường cũng chẳng còn tốt đẹp, phân cảnh cuối cùng hắn bị NG* đến sáu – bảy lần, tất cả mọi người chờ hắn kết thúc để đi ăn cơm, nhưng chẳng ngờ Chu Tường lại kéo thời gian đến hơn nửa giờ, ai cũng phải kinh ngạc. (*NG là cảnh quay hỏng trong lúc đóng phim.)

Cũng may Chu Tường nhân duyên tốt, mọi người đều kiên nhẫn đợi hắn. Chu Tường tự bản thân cũng thấy ngại, cố gắng chỉnh đốn tâm tình, cuối cùng cũng quay xong.

Lúc đó Uông Vũ Đông và Yến Minh Tu đã đi trước từ lâu, Chu Tường rầu rĩ thu dọn đồ đạc, lái xe về nhà.

Vì địa điểm quay ngoại cảnh cách xa nội thành, quãng đường đi mất hơn hai tiếng, bụng hắn đói kêu ầm ầm.

Vất vả lắm mới về đến nhà, hắn xách cơm hộp ba chân bốn cẳng đi lên lầu, nhưng vừa tới nơi đã ngây ngẩn cả người.

Yến Minh Tu đeo tai nghe, nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn thấy hắn lên lầu, thản nhiên liếc hắn một cái.

END13.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK