Dạo này tâm trạng y rất buồn bực, nguyên nhân chính là vì lễ đính hôn của chị hai và Uông Vũ Đông sắp tới, đã nhiều ngày y không để mắt đến Chu Tường, “Sao thế? Nhìn tôi làm gì?”
Chu Tường giật mình, vội vàng bảo, “Không có gì, tôi thấy gần đây cậu cứ lơ đãng, việc thì nhiều thật, nhưng đừng cố sức quá.”
Yến Minh Tu chỉ dửng dưng “Ừ” một tiếng.
Chu Tường bước tới, vỗ vỗ mặt y, “Trông cậu bất thường thật đấy, hay là nghỉ ngơi mấy hôm đi, tôi sợ cậu lái xe không an toàn.”
“Không sao.” Yến Minh Tu tóm lấy tay hắn, vùi mặt vào cổ hắn, nhẹ cắn cắn dọc theo xương quai xanh khêu gợi.
Chu Tường khẽ hỏi, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Yến Minh Tu đặt hắn lên sofa, vừa hôn vừa cởi quần áo hắn, hai người đã bốn – năm ngày chưa làm, vừa đụng vào nhau đã như bị điện giật.
Lúc Yến Minh Tu ra sức trên người hắn, Chu Tường thở hổn hển, cười hỏi, “Sao cậu cứ thích tư thế phía sau vậy?”
Yến Minh Tu ngừng lại, Chu Tường không nén được tiếng rên, bị ép phải cảm nhận vật cứng nóng rực của Yến Minh Tu bên trong cơ thể.
Yến Minh Tu cúi đầu, khàn khàn đáp, “Thế này sâu hơn.” Bàn tay y vuốt ve tấm lưng căng mịn mồ hôi của Chu Tường, mỗi lần y thúc vào, tấm lưng này sẽ gập lên thành một đường cong duyên dáng, hại y càng làm càng nghiện.
Mặc dù giống nhau đến vậy, nhưng ý thức của Yến Minh Tu vẫn rất tỉnh táo, dần dần y không có cách nào coi Chu Tường là Uông Vũ Đông. Vào những lúc thế này, khi y rong ruổi trên thân thể hắn, y đã không còn ảo tưởng hắn là Uông Vũ Đông. Y biết, cái người đang hoà hợp với y, đưa y tới khoái cảm cực hạn này, chính là Chu Tường.
Chu Tường cũng bận rộn chuẩn bị tiệc cuối năm, thời gian rời nhà ngày càng nhiều. Có đôi khi Yến Minh Tu trở về mà không nhìn thấy hắn, y sẽ buồn bực.
Tối hôm đó Chu Tường lại không ở nhà, Yến Minh Tu ăn uống qua loa, sau đó lên mạng trong phòng làm việc.
Lơ đãng lướt web, y vô tình đọc được một tin từ hơn nửa tháng trước, “Lan Khê Nhung uống cà phê cùng bạn, trò chuyện rất vui vẻ.”. Bức ảnh rõ ràng bị chụp trộm, nhân vật và cảnh nền đều mờ mịt, nhưng Yến Minh Tu chỉ liếc một cái cũng nhận ra người ngồi đối diện với Lan Khê Nhung là Chu Tường. Y xem lịch, chính là một ngày sau trận cãi nhau.
Yến Minh Tu cố kìm nén, tắt trang web, cầm điện thoại do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi chất vấn Chu Tường, nhưng nỗi căm ghét Lan Khê Nhung càng lúc càng bùng phát.
Mặc dù Chu Tường đã cam đoan hắn và Lan Khê Nhung hoàn toàn trong sạch, nhưng Yến Minh Tu vĩnh viễn không thể quên ánh mắt Lan Khê Nhung lúc mới gặp y. Căn cứ vào cái nhìn ghen ghét căm thù đó, y tuyệt đối không tin Lan Khê Nhung chỉ coi Chu Tường là bạn.
Cứ nghĩ tới hai người nọ cùng một công ty, có thể hứng lên gặp gỡ nhau tại một nơi y không biết, vào bất cứ lúc nào, trò truyện vui vẻ giống như trên ảnh chụp, Yến Minh Tu chỉ hận không thể ép Chu Tường nghỉ việc. Không chiếm được Uông Vũ Đông đã khiến y thất bại tràn trề, nếu ngay cả Chu Tường cũng không trị được, vậy thì Yến Minh Tu y chẳng phải thất bại cả đời sao.
Vừa đúng lúc đó, Chu Tường mở cửa vào nhà, hắn còn mang về đồ ăn khuya cho Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu không có hứng ăn uống, chỉ đi thẳng vào vấn đề, “Ngày 28 tháng trước anh có gặp Lan Khê Nhung nhỉ?”
Chu Tường ngẩn người, cố vắt óc nhớ lại, chắc là hôm hắn mang điện thoại trả cho Lan Khê Nhung. Hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt Yến Minh Tu, sợ y lại phát hoả.
Hắn thấp giọng nói, “Tôi đi trả điện thoại cho cậu ấy, sao cậu lại biết?”
Yến Minh Tu mỉa mai cười cười, “Lên báo rồi kìa, sao thế, hai người nói chuyện vui quá, nhập tâm quá, bị chụp trộm cũng không biết à?”
Chu Tường thở dài, hắn thật sự mệt mỏi cứ phải chạy theo tính tình lên xuống thất thường của Yến Minh Tu, giờ hắn chỉ muốn quay bước bỏ đi luôn.
Cũng may lần này Yến Minh Tu không định làm khó hắn, y chỉ lạnh mặt cầm lấy đồ ăn khuya hắn mua về, “Đang lúc tôi đói bụng.”
Chu Tường thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng bắt đầu lo lắng. Nếu Yến Minh Tu biết hắn sẽ đóng phim chung với Lan Khê Nhung, chẳng hiểu y còn phản ứng thế nào.
Nhưng hắn chưa đọc kịch bản, có khi nhân vật của hắn và Lan Khê Nhung còn chẳng liên quan đến nhau. Mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hơn nữa lần này hắn vẫn phải đóng thế cho Uông Vũ Đông. Dù hắn muốn tránh mặt Lan Khê Nhung cũng không thể được, nên giấu được một ngày thì cứ giấu thôi.
Mỗi lần nghĩ đến Yến Minh Tu sẽ lại làm ầm lên vì chuyện này, Chu Tường mệt mỏi vô cùng.
Từ sau khi biết gia thế của Yến Minh Tu, hắn cảm thấy khoảng cách giữa hắn và y đã xa xôi không thể tưởng. Hắn không dám ôm hi vọng có thể cùng Yến Minh Tu đi đến cuối con đường, hắn cũng không biết cứ tiếp tục dây dưa thì còn ý nghĩa gì.
Hắn hiểu hết tất cả, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay, bởi vậy mỗi ngày bình thường như thế này, hắn đều cực kỳ trân trọng, hắn thật sự không muốn gặp thêm phiền muộn gì nữa.
Mấy ngày cuối năm trôi qua rất nhanh, Chu Tường bận tối mày tối mặt, chỉ riêng chuyện sắm sửa chuẩn bị tiệc đã tiêu tốn hết thời gian của hắn. Hắn cũng hai lần gặp Vương tổng ở công ty, nghe Vương tổng nói lễ đính hôn của Uông Vũ Đông sẽ được tổ chức trong kỳ nghỉ Tết. Nghỉ Tết xong, Uông Vũ Đông muốn cùng vợ chưa cưới đi du lịch, cả hai sẽ trở về đúng vào lễ khởi quay bộ phim mới nhất. Vương đạo diễn rất không hài lòng, nhưng nghe bảo ngay cả thiệp mời cũng đã phân phát xong hết rồi.
Lúc Vương tổng nói những lời này cũng cực kỳ bất mãn, “Lễ khai mạc mời bao nhiêu nghệ sĩ và truyền thông như thế, đến lúc đó nếu nam chính không tới kịp thì sao? Chúng tôi nhờ thầy tính toán mới ra được ngày đó, mọi người đã thống nhất cả rồi, thế mà chỉ vì kế hoạch đi du lịch với Yến đại tiểu thư, cậu ta dám yêu cầu chúng tôi đổi ngày, cậu nói xem chuyện này ai chấp nhận được? Giờ hai người đó lại tiếp tục giằng co, chẳng hiểu bộ phim này có thuận lợi bấm máy không nữa.”
Có lẽ Vương tổng thấy Chu Tường vừa đáng tin, vừa không phải kẻ lắm mồm, mấu chốt là ở trong nghề cũng không có sức ảnh hưởng, nên thường thường gặp chuyện không thể nói với ai sẽ đi tìm hắn trút bầu tâm sự. Tất nhiên Chu Tường phụ họa Vương tổng, vì hắn cũng chẳng ưa gì Uông Vũ Đông.
Vương tổng đột nhiên nhớ ra, “À? Không phải cậu bảo không muốn đóng thế cậu ta nữa mà? Sao tôi nghe Thái Uy bảo cậu lại đổi ý rồi? Lần trước cậu ta giữ cậu lại để nói chuyện này à?”
Chu Tường lảng tránh vấn đề chính, “Vâng, anh ấy sợ người mới thiếu kinh nghiệm, muốn tôi tiếp tục làm.”
Vương tổng vỗ vai hắn, “Cũng không phải chuyện xấu, nhưng mà mệt đấy, Thái Uy đàm phán thù lao cho cậu rồi, nhất định vừa lòng cậu.”
Chu Tường miễn cưỡng cười cười, “Vâng, cứ kiếm được tiền là tôi vừa lòng.”
Tết Nguyên Đán chưa tới, nhưng tin tức Uông Vũ Đông sắp đính hôn đã lan truyền rộng khắp. Rầm rộ đánh tiếng, dành thời gian cho các fan chuẩn bị tâm lý, xong xuôi Uông Vũ Đông mới thoải mái công khai thừa nhận mình sẽ đính hôn vào dịp Tết này, vì để giữ gìn danh tính của vị hôn thê, buổi lễ sẽ chỉ mời bạn bè và họ hàng thân thích, anh ta không muốn người nhà đôi bên bị quấy rầy.
Tin tức này khiến không ít fan cuồng tan nát cõi lòng, tất cả đều cố đoán già đoán non xem vị hôn thê kia rốt cuộc là ai, tuy không có nhiều nguồn tin tiết lộ, nhưng ai cũng dám khẳng định cô gái đó địa vị không tầm thường. Trong khoảng thời gian độc thân cuối cùng, Uông Vũ Đông lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của giới truyền thông.
Chu Tường về nhà, thấy Yến Minh Tu cũng đã về, hắn nhịn không được hỏi, “Chị cậu đính hôn với Uông Vũ Đông à?”
Yến Minh Tu quay lại, vẻ mặt trước đó một giây vẫn còn bình tĩnh lập tức thay đổi, “Anh hỏi làm gì?”
Chu Tường biết Yến Minh Tu không thích người khác hỏi thăm chuyện nhà mình, vội nói, “Thì là chị của cậu mà, tôi thuận miệng hỏi chút thôi, cậu không muốn nói cũng được.”
Yến Minh Tu rất phiền muộn, y thậm chí còn chẳng muốn đến dự lễ đính hôn, sợ mình thất thố, y chỉ cứng rắn nói, “Anh nghe được tin đồn gì?”
Chu Tường lắc đầu, giả vờ không biết, “Có nghe gì đâu.”
Yến Minh Tu không mấy tin tưởng, ngay cả trên mạng còn đầy rẫy phỏng đoán thân phận của chị hai y, Chu Tường ở trong nghề, làm sao có chuyện không biết gì hết. Thực ra Yến Minh Tu không cố ý giấu giếm gia cảnh nhà mình, trước đây y nghĩ không cần thiết phải nói với Chu Tường, còn hiện giờ y chỉ không muốn cho hắn biết. Y sợ thái độ của Chu Tường sẽ thay đổi, nếu Chu Tường cũng nịnh bợ y như những kẻ khác, y sẽ ghê tởm hắn.
Nhưng lúc này bộ dạng chẳng quan tâm của Chu Tường lại khiến y tò mò, y nhịn không được hỏi, “Bao nhiêu người thắc mắc chị tôi là ai, anh không muốn biết à?”
Chu Tường uống một ngụm nước, thản nhiên đáp, “Nhất định là rất xứng đôi với Uông Vũ Đông.”
Yến Minh Tu nhíu mày, thái độ này của Chu Tường tất nhiên đã giảm bớt rất nhiều phiền phức cho y, nhưng đáy lòng y lại bắt đầu ngờ vực.
Chu Tường nhìn y, tựa như đoán được y đang nghĩ gì, hắn bước tới, ngồi lên đùi y, ôm cổ y cười nói, “Chúng ta sống chung gần một năm rồi, cậu chưa bao giờ đề cập đến người nhà, tôi nghĩ cậu không muốn nói nên cũng không hỏi. Chuyện này đâu có ảnh hưởng gì, phải không?”
Yến Minh Tu híp mắt nhìn hắn, nhẹ giọng đáp, “Đúng vậy.”
Chu Tường cúi xuống liếm láp đôi môi y, Yến Minh Tu khẽ ngửa đầu, hai người uyển chuyển hôn môi, tất nhiên không có gì bất ngờ, nụ hôn phát triển thành một màn kịch liệt.
Hiện giờ Yến Minh Tu càng lúc càng dựa dẫm vào Chu Tường. Trước đây, y tìm kiếm bóng dáng Uông Vũ Đông trên người Chu Tường, hiện tại, y lợi dụng Chu Tường để quên đi chuyện của Uông Vũ Đông và chị hai. Hai mục đích trước và sau trái ngược hoàn toàn, vừa điên cuồng lại vừa bình thản, bình thản đến nỗi y không nhận ra tình cảm của mình đã biến đổi từ bao giờ, y chỉ biết mình phải mãnh liệt làm tình với Chu Tường.
END30.