Không biết từ lúc nào, Chu Tường chỉ dồn dập bước về phía trước, giống như đã hoàn toàn mất phương hướng, hắn mải miết cắm đầu lao tới.
Yến Minh Tu đuổi theo kéo hắn lại, trầm giọng nói, “Anh Tường, anh đừng kích động, chuyện này nhất định em sẽ tìm lời giải thích cho anh.”
Chu Tường u ám nói, “Lời giải thích? Lời giải thích chính là ở đ*o đâu tôi cũng phải bị Uông Vũ Đông chèn ép!” Uông Vũ Đông hạ nhục hắn hết lần này đến lần khác, tới bây giờ chính hắn cũng không phân biệt nổi chuyện nào mới khiến hắn căm hận nhất. Trước đây hắn cứ nghĩ, có lẽ Uông Vũ Đông không phải đặc biệt nhằm vào hắn, hắn cứ nghĩ, hắn coi Uông Vũ Đông là tình địch, là kẻ thù giả tưởng, nhưng ở trong mắt Uông Vũ Đông thì hắn chỉ như một người vô hình, tất cả những gì Uông Vũ Đông làm đều là vì lợi ích của anh ta, hắn chỉ như một hòn đá nhỏ cản đường anh ta, đá văng hắn đi là được. Nhưng tới lúc này hắn đã có thể xác định, chắc chắn Uông Vũ Đông đang cố tình chèn ép hắn, mà hắn thậm chí còn không biết nguyên nhân là do đâu!
Chẳng lẽ Uông Vũ Đông cũng thích Yến Minh Tu? Hai người thật ra đã cùng hướng về nhau, nhưng vì ái ngại đạo đức luân thường nên Uông Vũ Đông không thể nào mở miệng ra được?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Chu Tường đã bị dọa sợ.
Nếu thật đúng như vậy thì hắn càng không nên can dự vào chuyện này nữa, chẳng bằng hắn tìm chỗ nào mát mẻ ngồi đó cho xong, đỡ phải làm Uông Vũ Đông ngột ngạt, đỡ phải phiền anh ta nơi chốn làm khó hắn.
Chu Tường uất ức không nhịn nổi. Một thằng đàn ông liên tục bị kẻ khác bức bách, khiêu khích, hạ thấp mà chẳng thể làm được gì, chẳng thể làm được gì! Uất ức, uất ức phát điên!
Chu Tường nhìn vẻ mặt lo lắng của Yến Minh Tu, trong lòng bắt đầu bốc hỏa, hắn lạnh nhạt nói, “Uông Vũ Đông lúc nào cũng nhắm vào tôi, chuyện này rõ ràng có liên quan đến cậu. Hay là cậu đi nói chuyện với anh rể một lần xem sao, biết đâu hai người cùng hướng về nhau đấy, tốt đẹp quá nhỉ?”
Yến Minh Tu biến sắc, trầm giọng nói, “Anh Tường, anh đừng nói lung tung, anh ta không thích đàn ông, mà từ lâu em cũng chẳng còn cảm giác gì với anh ta nữa. Anh ta chỉ là anh rể của em, còn anh là người yêu của em, bất kể phát sinh chuyện gì, em cũng sẽ đứng về phía anh, em sẽ không để anh phải chịu ấm ức.”
Cả vẻ mặt và giọng điệu của Yến Minh Tu đều rất chân thành, Chu Tường nhìn y vài giây, cơn giận cũng dần lắng xuống. Hắn thở dài, bực bội giơ bàn chân mang giày da sáng loáng đá vào lốp xe, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Dù hắn uất ức thật, nhưng hắn cũng không bao giờ trông chờ Yến Minh Tu giúp hắn, dù sao Uông Vũ Đông cũng là người nhà của y, y có thể làm gì? Thậm chí ngay hắn cũng chẳng biết mình đang hi vọng điều gì, vậy nên hắn chỉ trầm giọng nói, “Quên đi, tại tôi bất tài, vai diễn đó vốn cũng chẳng phải của tôi, thôi cứ thế đi, tôi về đây.”
Yến Minh Tu giữ hắn lại, “Anh Tường, chuyện này, em sẽ bắt Uông Vũ Đông phải tự mình đến giải thích với anh.”
Chu Tường chẳng ôm hi vọng gì, nhưng nghĩ đến cảnh Uông Vũ Đông cúi đầu trước hắn, hắn cũng thấy khoái chí trong lòng, nhưng đó chỉ là nghĩ mà thôi.
Hắn thở dài một tiếng, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Hắn như một tên hề diện đồ đỏm dáng, tràn trề mong ngóng được nhìn thấy mình trên màn ảnh rộng, thậm chí hắn còn nói với Trần Anh rằng sẽ đưa bà đến rạp xem phim, kết quả thì sao? Các cảnh quay của hắn đều bị cắt sạch sẽ, ngay cả vai phụ nhất của phụ nhất, hắn cũng chẳng bằng, ngày hôm nay đúng là một trò cười.
Yến Minh Tu thấy hắn đã bình tĩnh lại, liền đưa hắn lên xe, bảo Khương Hoàn chở cả hai về nhà.
Ba người ở trên xe đều không nói chuyện, không khí rất nặng nề.
Về đến nhà, Chu Tường cởi áo vest, kéo cà-vạt, bới tung mái tóc tạo kiểu cầu kỳ, đổ nhào xuống sofa, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Yến Minh Tu ngồi bên cạnh, giang tay ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho hắn.
Chu Tường nhịn rồi nhịn, cuối cùng nhịn không được, đành phải hỏi, “Uông Vũ Đông cao ngạo đến thế, cậu định bảo anh ta tự mình giải thích cho tôi kiểu gì?”
Để một gã con trai kém tuổi thay mình “Đòi lại công bằng”, thật sự còn uất ức hơn cả uất ức, nhưng nếu được nhìn thấy vẻ kinh hoảng của Uông Vũ Đông một lần, tất cả đều đáng giá.
Hắn tình nguyện làm tiểu nhân còn hơn làm quân tử suốt ngày bức bối.
Yến Minh Tu hôn lên tóc hắn, “Dạo này anh ta thiếu tiền, đang nhờ em quay vòng vốn, em cũng không ngờ anh ta dám làm trò đó.” Yến Minh Tu nheo mắt, bắt đầu suy tính một lượt.
Chu Tường cũng không hiểu Uông Vũ Đông gây hấn với Yến Minh Tu để làm gì, nếu chỉ mình hắn thì thôi chẳng nói, dù sao hắn cũng chẳng có địa vị gì, nhưng vai diễn đó do chính tay Yến Minh Tu sắp xếp cho hắn, Uông Vũ Đông làm vậy chẳng khác nào trực tiếp gây sự với Yến Minh Tu.
Nhưng ngẫm kỹ lại, trước đây Yến Minh Tu si mê Uông Vũ Đông đến thế, có lẽ Uông Vũ Đông không tin Yến Minh Tu sẽ vì Chu Tường hắn mà làm gì anh ta, ngay cả Chu Tường còn chẳng tin nữa là.
Hắn không tin, không bao giờ tin Yến Minh Tu có thể đối đầu với Uông Vũ Đông vì hắn.
Dù bây giờ Yến Minh Tu luôn miệng nói yêu hắn, nhưng hắn vẫn không thể nào quên, năm đó Yến Minh Tu cũng đã từng yêu Uông Vũ Đông như vậy.
Đột nhiên hắn nảy sinh ý nghĩ muốn thử lòng Yến Minh Tu, hắn rất muốn nhìn xem Yến Minh Tu có thể làm đến mức nào vì hắn, giống như một chiếc cân tiểu ly, Yến Minh Tu càng nghiêng về phía hắn, Uông Vũ Đông sẽ càng nhẹ ký.
Chu Tường biết ý nghĩ kiểu này rất nguy hiểm, nhưng hắn không thể nào kìm chế chính mình, hắn thật sự rất muốn biết sức nặng của hắn và Uông Vũ Đông trong lòng Yến Minh Tu, rốt cuộc là ai hơn ai? Vấn đề này ba năm trước hắn cũng đã nghĩ tới, nhưng vào lúc ấy, đáp án chỉ khiến hắn chảy máu đầm đìa, chẳng cần nói cũng biết, nếu hắn dốc hết can đảm thử lòng y, người nhục nhã sẽ chỉ có mình hắn, nhưng hiện giờ ma xui quỷ khiến, hắn lại muốn thử một lần.
Có lẽ… Có lẽ Yến Minh Tu yêu hắn nhiều hơn yêu Uông Vũ Đông, ý nghĩ này không ngừng khuấy đảo trái tim hắn, khiến cho hắn cuống cuồng muốn chứng minh điều đó.
Dù Yến Minh Tu luôn ở bên cạnh hắn, nhưng chuyện xưa vẫn như bóng ma ám ảnh hắn, hắn trước sau vẫn không đủ tự tin, trước sau vẫn không thể gạt bỏ mối nghi ngờ, có lẽ lần này là một cơ hội, cơ hội để hắn đánh giá Yến Minh Tu, để hắn biết Yến Minh Tu đã thay đổi như thế nào.
Chu Tường ngồi dậy, bình tĩnh nhìn y, “Được, tôi sẽ chờ Uông Vũ Đông tự mình đến giải thích.”
Yến Minh Tu cười nói, “Ngày mai em đưa anh đến công ty em, sáng mai anh ta cũng sẽ đến đó.”
Chu Tường nhướn mày, “Đến vay tiền?”
Yến Minh Tu híp mắt, “Giờ thì chưa chắc.”
Trái tim hắn đập nhanh đến mức bồn chồn.
Nhiều năm như vậy, có lẽ đây là lần duy nhất hắn có cơ hội phản kích Uông Vũ Đông, hắn uất ức bao nhiêu năm, ghen tị đủ mọi đường với Uông Vũ Đông, nhưng Uông Vũ Đông thậm chí còn chẳng thèm coi hắn là đối thủ. Nếu thật sự hắn và anh ta là tình địch, vậy thì kiếp trước hắn đã thua tơi bời, thua nát bét, nhưng lần này thì sao? Lần này…
Chu Tường nhìn Yến Minh Tu, Yến Minh Tu cũng đang nhìn hắn, hắn rời mắt, phát hiện lý trí của mình càng ngày càng lệch ra khỏi quỹ đạo.
END100.