Tư Tĩnh hỏi trực tiếp như thế, mặc dù A Nghiên mặt dày cũng bị phiếm đỏ.
Nàng hơi hơi mím môi, cười nói: "Bất quá là giống như trước đây thôi."
Tới đây, hiển nhiên A Nghiên căn bản không muốn nói tiếp, người bình thường nếu biết điều, sẽ không hỏi lại như vậy. Nhưng Tư Tĩnh là người thẳng tính, nàng đã muốn biết, thì tiếp tục hỏi nữa.
"Ngươi cảm thấy gần đây so với trước kia, hoàn toàn giống nhau, chưa từng có biến hóa phải không?"
Trước kia điện hạ và A Nghiên hẳn là hàng đêm vui vầy đi?
"A... Cũng không phải.”A Nghiên nhớ tới chuyện gần đây mình niệm kinh.
Chính mình muốn niệm kinh, nhưng hắn không cho niệm, mình không có biện pháp, mỗi khi gặp, cùng nhau dùng bữa hoặc lúc nghỉ ngơi, liền tranh thủ niệm một chút.
Cũng không biết là có tác dụng tâm lí thế nào, đời trước mình làm ni cô nhiều năm như vậy đã quen, mấy ngày nay niệm kinh nhiều hơn, cảm thấy so với trước kia tâm bình khí hòa, không nhớ tới đủ loại chuyện đã qua rồi hoảng loạn.
Trước kia nàng sợ chết, sợ mình chết, cũng sợ người khác chết, nhưng hiện tại lại có cảm giác nhìn thấu.
Tư Tĩnh nghe nói như thế, trước mắt sáng ngời, bắt được đoạn cuối này, vội tiếp tục truy vấn: "Có gì khác?"
A Nghiên ngượng ngùng nói lúc mình hành phòng đều niệm kinh, đành phải hàm hồ nói vào câu:
"Trước kia vô tâm không suy nghĩ, chỉ nghĩ hắn làm gì, ta liền mặc kệ. Nay lại cảm thấy, đường tương lai còn rất dài, cuối cùng ta nên tự mình tính toán nhiều hơn, vì hắn cũng vì chính mình nghĩ nhiều hơn nữa."
hai người đã nhất định dây dưa ở cùng nhau, chính mình sợ là không có cơ hội thoát khỏi hắn, chẳng bằng an tâm xuống, dùng mười hai năm tu dưỡng phật môn kiếp trước, chậm rãi hóa giải một thân lệ khí của hắn.
Có lẽ vì chính mình, cũng vì thiên hạ thương sinh, lại vì Tiêu Đạc, cầu một chút phúc duyên.
Tư Tĩnh nghe thấy A Nghiên nói vậy, cũng không hiểu lắm, cúi đầu nghĩ lại một phen, vẫn không hiểu. Nàng đang định tiếp tục hỏi, nha hoàn bên ngoài bẩm báo, nói là điện hạ đã trở lại.
Điện hạ đã trở về, Tư Tĩnh da mặt dày cũng không tiếp tục lưu lại nữa, đành phải vội vàng cáo lui.
Vào ban đêm, nàng đem chuyện này nói cho Mạnh Hán nghe: "Nay lại cảm thấy, đường tương lai còn rất dài, cuối cùng ta nên tự mình tính toán nhiều hơn, vì hắn cũng vì chính mình nghĩ nhiều hơn, chàng nói lời này có ý tứ gì?"
Mạnh Hán nhíu mày suy nghĩ một phen, bừng tỉnh đại ngộ: "Đây tất nhiên là nói điện hạ đời này vô duyên với con nối dòng, cho nên nàng đành phải nghĩ cách khác!"
Lời này vừa ra, Tư Tĩnh thật sự là chấn động không nhẹ.
Vợ chồng hai người nhất thời hai mặt nhìn nhau, mồ hôi lạnh chảy ròng.
PS: Vợ chồng nhà này rảnh quá mà, hậu quả thế nào về sau các nàng sẽ biết. Ta choáng hết cả váng luôn!
****************************
Nhiều ngày trôi qua chính là đợi ngày Tiêu Đạc đăng cơ làm đế. đã nhiều ngày A Nghiên đầu tiên là trai giới tắm rửa, rồi chờ quan viên trong triều tế cáo thiên địa cùng với tông miếu vân vân, mỗi ngày bận người ngã ngựa đổ, mỏi mệt không chịu nổi.
Lại có một ngày, Tiêu Đạc sai người lấy ngày sinh tháng đẻ của nàng, đưa cho khâm thiên giám so bát tự nàng và Tiêu Đạc.
Phải biết rằng lúc Tiêu Đạc sinh ra, khâm thiên giám từng phê mệnh cho hắn, nói là bị vận mệnh sát phá lang, bị sáu đại sát tinh kình dương, đà la, hỏa tinh, linh tinh, địa không, địa kiếp … hồi chiếu, thượng khắc, thiên hạ khắc, là hung cách mấy trăm năm khó gặp, nhất định vô mẫu vô thê, cả đời cơ khổ, đoạn tử tuyệt tôn.
Chuyện này người biết cũng không nhiều, nhưng cũng có một vài, huống chi Tiêu Đạc lại bị đồn là có bệnh không được, nữ tử trong thành Yến kinh, cũng không có nhiều người nguyện ý gả cho hắn làm phi.
Nhưng nay hắn thế nhưng sắp đăng cơ làm đế, hơn nữa trước đó vài ngày hắn tự mình đi nghênh đón tiểu thiếp hồi phủ, uy phong bát diện, còn có phong tư tôn quý bất phàm, dung mạo khí độ như thiên nhân hạ phàm, đủ để cho đám nữ tử Yến kinh nhìn thấy yêu thích ngưỡng mộ không thôi.
Trong thời gian ngắn, tin đồn hắn không được đã không còn nhắc tới nữa, ngược lại phần đông nữ tử ngóng trông hắn thu nạp phi tần nhét đầy hậu cung.
Nhưng lúc đầu óc bị vinh quang của mẫu nghi thiên hạ cùng với khí độ long chương phượng tư làm cho choáng váng rồi, luôn có một tia lý trí tồn tại, nhắc nhở các nàng vẫn nên suy nghĩ một chút mình có thể thừa nhận sát khí trên người vị thiên tử tương lai này hay không.
Vì thế lúc bát tự của A Nghiên được đưa đến khâm thiên giám, không biết bao nhiêu ánh mắt phóng tới.
Xem vị tiểu thiếp vương phủ kia, dáng người tinh tế, lại xuất thân nhà nhỏ, nếu nàng thực làm hoàng hậu, mệnh thật có thể có được phú quý lớn như vậy? Thực sẽ không bị vị Trạm vương điện hạ thô bạo âm lãnh khắc sao?
Tư Tĩnh bản tính bát quái, vô khâu bất nhập, A Nghiên cũng biết chuyện này. Kỳ thật trong lòng nàng cũng hơi cảm thấy không yên, Tiêu Đạc kia là cái dạng mệnh cách gì. Chính là Tiêu Đạc va chạm với một ngọn núi, gặp phải chuyện không hay ho có lẽ là núi chứ không phải Tiêu Đạc. Còn mình là cái dạng vận mệnh gì đây, chính mình chạm vào một cọng cỏ, bị thương có lẽ là mình chứ không phải cọng cỏ kia.
Chính mình gặp phải Tiêu Đạc, thực có thể sống lâu dài sao?
Trong chú ý của tất cả mọi người, khâm thiên giám rốt cục đưa ra kết quả.
Tin tức truyền ra, toàn thành khiếp sợ.
Khâm thiên giám kết luận là, Cố Nghiên phúc bạc, cùng với Trạm vương Tiêu Đạc duyên mỏng, nếu thành thân kết làm vợ chồng, mệnh tất không thể lâu dài.
nữ tử khuê các toàn thành nghe thấy, một đám vui vẻ hớn hở lại không dám minh mục trương đảm(thể hiện ra ngoài), chỉ có thể cố gắng nghẹn, trở về trong nhà vụng trộm vui mừng, cũng có người kiên quyết không gả, nhất định phải vào cung làm phi tần, quyết chí thề chờ một ngày hoàng hậu chết bất đắc kỳ tử.
Dù Tiêu Đạc nhanh chóng phong tỏa tin tức này, cũng sai người tróc nã Vương đại nhân của Khâm thiên giám vào đại lao, nhưng tin tức này vẫn truyền vào tai A Nghiên.
A Nghiên nghe thấy tin tức này, sắc mặt thay đổi lại thay đổi, cuối cùng đến cùng là thở dài một tiếng, rồi nở nụ cười.
Từ lúc nàng gặp Tiêu Đạc lần đầu tiên, chính mình đã cảm thấy tất nhiên mình không còn sống không lâu ở nhân thế. Kết quả thời gian dài như vậy trôi qua, hai người đã trải qua mưa gió nhấp nhô trùng trùng, vô số lần nàng kề cận tuyệt cảnh nhưng không chết. Ngay lúc nàng cho rằng chính mình rốt cục có thể thoát được vận mệnh chết thảm bảy đời, thế nhưng khâm thiên giám lại đóng cho mình con dấu kết luận.
Nếu kết làm vợ chồng, tất nhiên mệnh không thể lâu dài phải không?
đang nghĩ tới đây, Tiêu Đạc vào nhà.
Tiêu Đạc một thân hắc bào, sắc mặt lạnh lùng, con ngươi đen thâm trầm nhìn không ra cảm xúc gì. hắn vừa tiến vào, cũng không nói chuyện, cứ như vậy yên lặng nhìn chằm chằm A Nghiên.
Lúc đó A Nghiên đang ngồi ở trước sạp, lung tung sửa sang lại một ít đồ vụn vặt vật nho nhỏ.
hắn không nói chuyện, nàng cũng không nói, tiếp tục cúi đầu sửa sang lại, cũng không nhìn hắn.
Tiêu Đạc nhìn chằm chằm nàng một lát, liền cất bước, đi tới bên sạp, nhìn xuống nàng ngồi ở cạnh sạp.
"Ngươi đã nghe nói?" âm điệu Tiêu Đạc thanh lãnh hơi khàn khàn.
"Ừ." Nàng không nhiều lời nói, chỉ nhẹ "ừ" một tiếng.
"Ngươi ——" môi mỏng của Tiêu Đạc mím thành một đường thẳng tắp lợi hại, hơi do dự, vẫn mở miệng hỏi nói: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
A Nghiên nghe thế, nở nụ cười, thở dài, ngửa mặt nhìn hắn.
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn, thấy nàng mi như trăng non, mắt như sóng nước, chu môi như tô son, càng thêm tóc đen xinh đẹp duyên dáng như mây, trong suốt ngồi ở chỗ kia, lộ ra vài phần linh động, lại có vài phần quyến rũ.
Nhất thời không khỏi nhớ tới hai năm trước, lần đầu lúc gặp tiểu nha đầu ở nông thôn kia, bất quá thời gian ngắn ngủn hai năm, nàng dường như thoát thai hoán cốt, đã là dung mạo như vậy.
hắn tính tình cố chấp, thế gian vạn vật, không có gì hắn thích, luôn bằng tính tình ác liệt lạnh lùng xem xét, đối đãi hết thảy chung quanh. Này mới gặp tiểu cô nương kia, trong lòng hắn là có chút hứng thú, muốn đùa nàng, muốn xem xem vì sao nàng hoảng sợ như vậy. Nhưng hắn lại áp dụng phương thức ác liệt nhất, cố ý hù dọa nàng, xem nàng bị chê cười, cao cao tại thượng khi dễ nàng.
Sau này nàng chậm rãi đi vào tâm hắn, khiến hắn động tình. hắn mặc dù nhìn như lạnh lùng cố chấp, lại sinh ở trong hoàng cung, kỳ thật cũng không biết tình nam nữ là cái gì, càng không biết nên đối tốt với nàng như thế nào. Nàng lại sinh ra e ngại với hớn, hai người một bên vắt óc tìm mưu kế lấy lòng, một bên hao hết tâm tư chạy trốn, trắc trở một phen như thế, biến thành lưỡng bại câu thương.
hắn thật sự là cố chấp, cố chấp cảm thấy nữ tử trên đời này, đơn giản là mình thích và không thích. không thích chính là xấu, xấu không nói nổi, thích chính là đẹp, đẹp không để người khác nói nửa câu chê bai.
hắn cảm thấy nữ tử tốt chỉ có hai người, một người là mẫu thân của hắn, còn lại một người khác là A Nghiên.
Trong thời gian dài, hắn cảm thấy hai người đều đẹp, bộ dạng cực kỳ giống nhau.
Kỳ thật nay tinh tế ngắm lại, A Nghiên và mẫu thân mình đương nhiên là một chút cũng không giống.
Chẳng qua hai người đó đều vào được tâm hắn mà thôi.
Giờ này khắc này, nữ tử trong tâm hắn, đang dùng ánh mắt ướt trong suốt an tĩnh nhìn hắn, môi mềm mại hơi hơi mở ra, tựa hồ muốn nói cái gì.
chỗ ngực trái hắn truyền đến một trận đau buồn, đau đến choáng ngợp, khiến hô hấp có chút gian nan.
hắn lại nhớ tới một ngày, chính mình hôn mê, cả người bị thương, nhưng trong lãnh trầm hôn mê hắc ám đó, hắn vẫn nghe thấy lời nàng nói.
"Ngươi chính là máu, ngươi chính là kiếm, ngươi chính là giết chóc, ta không muốn nhìn thấy ngươi, cả đời không muốn nhìn ngươi. Tiểu Linh nhi trước khi chết nói muốn để ta sống, ta muốn còn sống, vĩnh viễn còn sống, ta muốn còn sống cách ngươi thật xa."
"Ta làm vì ngươi, cũng chỉ có thế. Từ nay về sau, chúng ta không thiếu nợ nhau."
"Chỉ mong kiếp sau, kiếp sau nữa, vĩnh viễn không gặp gỡ."
Những lời này giống như một cây châm, đâm vào nơi mềm mại nhất trong nội tâm hắn, khiến hắn đang trọng thương hôn mê cũng cố gắng tỉnh lại.
Nàng nói bọn họ dây dưa bảy đời bảy kiếp, nhưng mỗi một lần nàng đều không được chết già.
Nàng sợ hãi lúc này vẫn là chết, cho nên muốn rời xa mình.
Nàng còn nói kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không muốn gặp.
một khắc đó trong lòng Tiêu Đạc tràn ra tuyệt vọng, cả người giống như bị ngâm vào trong nước biển lạnh như băng, lạnh thấu xương.
Bảy đời bảy kiếp, nàng triệt để mệt mỏi, không bao giờ muốn nhìn thấy mình nữa, đến mong muốn cầm đao giết mình báo thù rửa hận cũng không có.
hắn lúc đó đã hiểu, không thể để nàng đi, chét cũng không thể để nàng đi. Vô luận là nàng chết, hay là hắn chết, đều có thể, nhưng hắn không thể để nàng đi.
Cho nên hắn dùng hết khí lực toàn thân còn lại, gắt gao túm mắt cá chân nàng.
Vĩnh viễn, hắn sẽ không buông tay.
Chẳng sợ phải rơi vào địa ngục a tì, hắn cũng phải nắm chặt tay nàng, khiến nàng cùng đi với mình.
Trong vùng núi hoang vu ngày đó, hắn đang trọng thương vẫn muốn nàng, máu chảy không ngừng, cơ hồ hao hết sức lực hắn có, nhưng hắn cũng không cần.
Lúc hắn đem nóng bỏng của mình cho nàng, hắn nghe thấy diều hâu xẹt trên trời cao, nghe thấy tiếng nàng thở dốc tinh mịn, một khắc đó hắn nghĩ, đến cùng có cái gì có thể vĩnh viễn giữ nàng lại.
Cũng chính lúc đó, hắn hi vọng mình có thể cho nàng một đứa trẻ, một con nối dòng thuộc về nàng cũng thuộc về hắn, huyết mạch tương liên, khiến nàng và hắn có ràng buộc vĩnh viễn không thể dứt bỏ.
Những ngày này, nàng nhìn như bình tĩnh, nhu thuận mềm mại ở bên người hắn, không bao giờ nhắc tới rời đi nữa, lại càng không động tâm tư chạy trốn.
Nhưng lmà Tiêu Đạc cũng hiểu được, tâm nàng vẫn là bất định.
tâm nàng bất định, tâm hắn cũng không có cách nào định được.
Cố tình hắn nghĩ biện pháp cuối cùng mau chóng cho nàng một đứa trẻ, còn xảy ra chuyện khâm thiên giám phê mệnh.
nói cái gì Cố Nghiên nếu gả cho hắn, nhất định mệnh không thể lâu dài, nói cái gì hắn khắc chết chính thê.
Tiêu Đạc môi mỏng cơ hồ băng thành một sợi chỉ, con ngươi đen như mực cứ như vậy yên lặng khóa chặt nữ tử ngồi ở trước sạp.
"Ngươi —— nghĩ như thế nào?" Lần thứ hai, thanh âm hắn khàn khàn vang lên, hỏi nàng.