"Ngươi vừa rồi nói cái gì? nói chúng ta phải đi xuống?”A Nghiên từ trong lòng hắn giãy dụa đi ra, nằm sấp trước cửa sổ xe, kéo màn che vụng trộm nhìn ra bên ngoài.
Tiêu Đạc chăm chú nhìn bóng lưng A Nghiên một lát, rốt cục xả môi, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Được, ngươi đã không muốn nhắc đến, vậy đừng nói."
"nói cái gì?”A Nghiên quay đầu lại, buồn bực nhìn Tiêu Đạc.
"nói địch quan trên đầu ngươi." Tiêu Đạc nhìn nhìn mũ hoàng hậu bị mình ném vào xó bên cạnh.
Nàng tính toán trốn tránh và giả ngu, hắn đành phải theo cùng.