Xem ra một cái gối đầu lõi ngô không có cách nào đưa nàng đến điện Diêm La.
Nàng còn một hơi cuối cùng là đi, khàn khàn ho khan vài tiếng, nàng suy yếu thở dài, ưu thương nhắm hai mắt lại.
Hà Tiểu Khởi thấy tình cảnh này, mím môi, lạnh mặt, nhíu mày trừng mắt Sài đại cô nương bên cạnh, đi thẳng ra khỏi phòng A Nghiên.
Đi ra ngoài rồi, thấy nha hoàn Tiểu Huệ: "Đây là người trong phòng bếp chúng ta, là đầu bếp nữ Cửu gia coi trọng, hảo hảo chăm sóc nàng, không cần có gì sơ xuất."
Tiểu Huệ kinh hoàng nhìn Sài đại cô nương bên cạnh bĩu môi trợn mắt, dè dặt cẩn thận gật gật đầu.
Hà Tiểu Khởi phân phó xong, lôi kéo Sài đại cô nương, tức giận đi về phía trước.
Sài đại cô nương nhìn bộ dáng hắn, cũng tức giận: "Uy, chính là xú nha đầu này đoạt vị trí ngươi, nàng hiện tại bị bệnh, nếu có thể nhân cơ hội này chết đi, chẳng phải tốt lắm? Từ nay về sau ngươi có năng lực làm chủ trù! Cũng bớt một đối thủ cạnh tranh!"
Hà Tiểu Khởi ngực kịch liệt phập phồng, mặt âm nghiêm nhìn nàng, cũng không nói chuyện.
Sài đại cô nương lúc bắt đầu còn cảm thấy ủy khuất, Hà Tiểu Khởi tức giận, nàng cũng tức giận a, nàng là vì tốt cho Hà Tiểu Khởi.
Nhưng lúc Hà Tiểu Khởi dùng cặp con ngươi đầy lãnh ý nhìn chằm chằm vào nàng, nàng dần dần bị nhìn đến không được tự nhiên.
Hà Tiểu Khởi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, dùng thanh âm hơi mỏi mệt thở dài: "Minh nhi, ngươi có biết, phụ thân ta chính là ngự trù trong cung, hắn đời này tiếc nuối lớn nhất chính là trong hội Bạch Lan năm đó thất bại thảm hại, ta từ lúc còn rất nhỏ đã thề, phải ra sức nổi bật ở hội Bạch Lan, lấy được hoa lan bạch ngọc, bù lại tiếc nuối của lão nhân gia hắn năm đó. Nay làm việc ở trong phòng bếp Cửu gia, ta tự nhiên là dựa vào trù nghệ của mình khiến Cửu gia thích, không phải theo đường ngang ngõ tắt. Này A Nghiên tiểu cô nương có thể được Cửu gia thích, quả thật là trù nghệ nàng rất cao, trong lòng ta cũng minh bạch, hiện cũng không thể vượt qua nàng. Nhưng ta ngay cả không cam lòng, cũng không thể cứ như vậy để nàng chết đi. Ta muốn nàng còn sống, một ngày nào đó, ta có thể vượt qua nàng."
Sài đại cô nương nghe được lời này, cắn cắn môi, mất hứng lầu bầu: "Nhưng nếu nàng cũng tham gia hội Bạch Lan đâu?"
Bạch Lan là cuộc thi nấu ăn được quý tộc hào môn trong Yến kinh tổ chức, lúc bắt đầu chính là tập trung bếp chính trong các nhà quyền quý kinh thành, làm một thịnh yến, đến lúc đó cũng sẽ bình chọn ra bếp chính nhà ai trù nghệ tốt nhất, món ăn thế nào làm cho người ta thích, vị đầu bếp có món ăn được mọi người công nhận là ngon nhất sẽ được tặng hoa lan bạch ngọc của hội Bạch Lan. Nhưng thời gian trôi qua, hội Bạch Lan này người tham dự chẳng những là bếp chính các nhà, còn có đầu bếp nổi tiếng đến từ các nơi, thậm chí đến ngự trù trong cung cũng tham dự, lấy được đóa hoa lan bạch ngọc trong hội Bạch Lan kia cũng trở thành tâm nguyện của danh trù trong thiên hạ.
tam bảo của phụ thân Hà Tiểu Khởi Hà năm đó ở trong cung cũng đứng thứ nhất, nhưng lại vì một việc ngoài ý muốn không chiếm được hoa của hội Bạch Lan, sau đó tinh thần không gượng dậy nổi, tích tụ trong tâm, thế nhưng bị bệnh lao, cứ như vậy đi.
Hà Tiểu Khởi thừa kế ý chí phụ thân, nhất định phải lấy được đóa hoa lan bạch ngọc đặt ở trước mộ phụ thân.
Giờ này khắc này, Hà Tiểu Khởi nghe Sài Minh Nhi nói chuyện hoa lan bạch ngọc, không khỏi trên mặt ảm đạm, hắn cười khổ: "Ta cũng không thích Cố A Nghiên này, nhưng nàng là tiểu nha đầu, nếu thật có thể lấy được hoa lan bạch ngọc, ta đây cũng nhận thua. Nay ngươi cứ như vậy hại nàng, để ta có thể lấy được hoa lan bạch ngọc, ta làm sao có thể không thẹn với lương tâm tới trước mộ phụ thân?"
Lời này làm Sài Minh Nhi cúi đầu, suy nghĩ một lát, nàng chung quy cũng bỏ qua, kéo cánh tay Hà Tiểu Khởi: "Tiểu Khởi ca ca, ngươi nói thế, kia về sau này ta cũng không quản A Nghiên, nàng thích thế nào thì thế ấy, chúng ta cũng không cần ghi hận nàng!"
Hà Tiểu Khởi gật đầu: "Đúng. Để đại phu đi xem bệnh cho nàng ấy đi, nếu nàng ấy có thể sống sót, cũng là chính tạo hóa của nàng ấy."
A Nghiên cũng không biết cái gì là hội Bạch Ngọc Lan, càng không biết Hà Tiểu Khởi và Sài Minh Nhi đang nói thầm việc này. Trên thực tế nàng trước đây sống qua bảy đời, trong đó đều có một Yến kinh, đều có một Cửu hoàng tử Tiêu Đạc, nhưng cho tới bây giờ không nghe nói qua cái gì là hội Bạch Lan.
Nàng lúc này nản lòng thoái chí nằm ở trên sạp, Tiểu Huệ đưa dược tới, chất lỏng màu tối đen, mùi thuốc xông vào mũi.
Nàng chỉ ngửi ngửi, liền xua tay: "Ta không uống thứ này."
Tiểu Huệ cảm thông nhìn nàng, khuyên: "Đây là đại phu kê dược, ta đun thật lâu đâu, ngươi uống thuốc này, có thể tốt lên."
A Nghiên cười lạnh một tiếng: "Cầm đi, ta không uống."
Một chút kỹ xảo, cũng muốn hại nàng?
Nàng vừa rồi trong nháy mắt cảm thấy chết ở dưới tay Sài đại cô nương, thoát khỏi vận rủi bị nam nhân xấu xa kia hại chết cũng không tệ, nhưng mà hiện tại đã sống lại.
Sống lại, nàng liền thay đổi chủ ý, không muốn chết!
Chính là tùy hứng như vậy!
Nàng không muốn chết, người tạp nham nào định hại nàng chết, không có cửa đâu!
Chánh chủ cũng không để nàng chết, làm sao có thể chết ở chính trong tay tạp chủng?
Nàng trải qua 7 lần chết a, đấu không lại nam nhân đáng sợ kia, còn đấu không lại vài tiểu tạp chủng?
Vì thế A Nghiên nhíu mày càng cười lạnh: "Tiểu Huệ, trước kia chúng ta cùng ở một phòng, ta nhìn ngươi thành thật, người cũng tốt, trong lòng coi ngươi là bằng hữu, tiếc rằng ta thật tình đối đãi ngươi, ngươi lại dấu diếm dã tâm."
Tiểu Huệ nghe thế cả kinh: “A Nghiên, ngươi hiểu lầm thôi, ta sao lại dấu diếm dã tâm?"
A Nghiên suy yếu chống giường ngồi dậy, để mình dựa vào vách tường phía sau, con ngươi suy yếu hơi hơi nheo lại, làm ra vẻ mặt sâu xa khó hiểu giống nam nhân xấu xa kia (nhưng lúc này mí mắt nàng trên dưới nặng nề cơ hồ muốn dính vào nhau), sau đó, nàng câu môi tiếp tục cười lạnh.
"Ngươi trong này cho thuốc gì? Ngươi —— "
Giọng nàng hơi hơi đè thấp, dùng một loại thanh âm quỷ dị ép hỏi: "Ngươi muốn hại chết ta sao?"
Tiểu Huệ nguyên bản vốn là một cô nương đơn thuần, cũng không trải qua sóng gió gì, lúc này thấy A Nghiên bỗng nhiên dùng vẻ mặt "Ta đã biết hết sự tình" như vậy, lấy ngữ điệu lạnh như băng đến dường như "Kỳ thật ta đã chết " đến ép hỏi mình, nàng nhất thời phát hoảng.
Kinh hoàng lui về phía sau một bước, nàng nhìn sắc mặt A Nghiên thảm bại, tóc rối tung, đôi môi khô nứt, còn có con ngươi nheo lại, nàng bỗng nhiên cảm thấy A Nghiên thực đáng sợ.
Này căn bản là loại người khác hẳn mình!
Nàng bỗng chốc hai chân run run, nước mắt phách phách rơi xuống.
"A Nghiên, A Nghiên, ngươi đừng giận ta, ta thật sự không cố ý!"
A Nghiên bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng.
Xa xôi nhớ lại một đời kia nàng là tiểu nha hoàn trong cung, sau này tiến dần lên rốt cục đi đến bên người quý phi làm cung nữ thân tín, lúc đó nàng cũng là biết qua rất nhiều thủ đoạn riêng tư.
Chưa từng nghĩ, mấy đời tang thương, nàng thế nhưng phải dùng thủ đoạn nhỏ đi ép hỏi một tiểu nha đầu đơn thuần.
Xem tiểu nha đầu kia nước mắt lưng tròng,thật đáng thương a, chậc chậc.
Nhưng nàng thật sự là không đồng tình chút nào.
Nàng xả môi tiếp tục nở nụ cười, thanh âm khàn khàn thản nhiên nói: "Ngươi nói, một năm một mười, nói rõ, ngươi cút đi, về sau không cần để ta thấy ngươi."
Tiểu Huệ triệt để hỏng mất, nàng phù phù một tiếng quỳ xuống, nước mắt rơi liên tục: “A Nghiên, kỳ thật ta thực không phải cố ý, trong nhà ta đệ đệ sinh bệnh, cần bạc, nhưng ta không có, lúc đó có người cho ta bạc, năm lượng bạc đâu, nói là ta thả vào trong thuốc của ngươi một chút thuốc!"
Nàng nâng hai mắt đẫm lệ lên, chân thành mà bất đắc dĩ biện giải: “A Nghiên, họ nói thuốc này tốt cho thân thể ngươi, ngươi uống thì tốt rồi, ta cũng là muốn tốt cho ngươi, vậy cứ cho vào thôi, ta còn có thể nhận năm lượng bạc đâu, ta mà biết thuốc này đối với ngươi không tốt, khẳng định sẽ không cho vào!"
A Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại: "Là ai bả ngươi cho?"
Tiểu Huệ gạt nước mắt khóc: "Là Vương tẩu giặt quần áo..."
Vương tẩu? Đó là ai?
A Nghiên quơ quơ đầu, rốt cục nhớ tới một phụ nhân mập mạp, quần áo vải thô, giặt quần áo xong thích đưa tay lên váy một chút.
Người như vậy, chắc chắn sẽ không có năm lượng bạc cho Tiểu Huệ.
Nàng khẳng định là bị nguoiwf sai sử, cho Tiểu Huệ bạc và thuốc.
Trong phủ có người muốn cho A Nghiên chết.
Địch ngoài sáng, ta trong tối, hơn nữa nàng vừa mới tài đắc tội Cửu gia có quyền lợi cao nhất trong phủ
A Nghiên sờ sờ đầu cơ hồ muốn nổ tung đến, vẫy vẫy tay: "Ngươi đi đi."
Đây không phải chuyện phức tạp, nếu có người cho nàng chỗ dựa, trong nháy mắt tra ra manh mối chân tướng, nhưng không có người cho nàng dựa vào, nàng thế nào cũng không tra ra nguyên cớ gì.
Mà Tiểu Huệ hiển nhiên là chỉ biết là một Vương tẩu, dù nhiều chuyện, đối phương cũng sẽ không để nàng biết.
Tiểu Huệ không nghĩ tới A Nghiên cứ dễ dàng như vậy cho mình rời đi, nàng một đôi mắt đẫm lệ không dám tin nhìn A Nghiên: “A Nghiên, ngươi, ngươi thực không trách ta?"
A Nghiên lắc đầu: "Không."
Bất quá thở dài, mệnh mình không bằng năm lượng bạc thôi.
Về phần tình bạn cái gì, chẳng qua là giọt sương mai trên ngọn cỏ đuôi chó, dưới ánh mặt trời liền biến mất không còn.
Tiểu Huệ nghe xong, trong mắt toát ra vui sướng, bất quá rất nhanh lại nhìn A Nghiên, chân thành biện giải nói: “A Nghiên, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, nếu ta biết thuốc kia không tốt với ngươi, ta nhất định sẽ không cho vào."
A Nghiên nghe xong lời này, nở nụ cười, bất quá cũng là cười hơi trào phúng.
Kỳ thật Tiểu Huệ tuy rằng chính là tiểu nha hoàn, nhưng đến cùng đã mười sáu mười bảy tuổi, làm sao có thể thật sự là ngốc tử. Phàm là ngốc tử, sẽ minh bạch không nhân năm lượng bạc trắng mà tùy tiện thả chút thuốc vào canh của một tiểu nha đầu, trừ phi người kia có không thể cho ai biết mục đích.
Tiểu Huệ chính là tự mình lừa mình, để chính mình không có gánh nặng tâm lý mà thôi. Bộ dạng này có nhận năm lượng bạc càng yên tâm thoải mái.
Bất quá giờ này khắc này, nàng cái gì cũng không nói, chỉ xua: "Ta tin, ngươi đi ra ngoài đi."
Tiểu Huệ nghe thế, nhẹ nhàng thở ra, lại dùng hai mắt đẫm lệ áy náy nhìn A Nghiên, chung quy vẫn đi ra ngoài.
A Nghiên nhìn bóng lưngTiểu Huệ, trong lòng minh bạch, Tiểu Huệ này khả năng căn bản sống không quá ngày mai.