Thật lâu sau, Cố Mặc mở miệng trước: "Tỷ, ngươi thực không thể nói chuyện sao?"
A Nghiên môi giật giật, khàn khàn nói: "Có thể."
Nàng lâu rồi không nói, chợt nhất thanh âm khàn khàn, cho nên cha mẹ A Nghiên nghe thấy có chút giật mình: "Này đến cùng sao lại thế?"
A Nghiên cúi đầu nghĩ nghĩ, nhìn về phía đệ đệ mình: "thân phận hắn không phải bình thường, ta hiện tại chỉ có thể ở lại bên người hắn."
Cố Mặc nghe thấy lập tức nhíu mày: "Tỷ, hắn đến cùng bối cảnh lớn đến đâu, chúng ta cùng lắm thì vào kinh cáo ngự trạng?"
A Nghiên thở dài, lắc đầu nói: "Vô dụng."
nương A Nghiên đau lòng khóc, lôi kéo tay A Nghiên: “A Nghiên, vậy làm thế nào cho phải, sao lại gặp phải việc thế này?"
A Nghiên biết thời gian của mình không nhiều lắm, thấy bên ngoài cũng không có người nghe lén, lập tức hạ giọng nói: "Nương, ngươi cũng đừng khóc, nay các ngươi không phải muốn đi Hoắc Châu sao, đến đó, trời cao hoàng đế xa, hắn tự nhiên không tìm thấy các ngươi, đến lúc đó ta nơi này chẳng may có chuyện gì, cũng không sợ phiền đến các ngươi."
Cố Mặc lại càng nhíu mày: "Nhưng tỷ tỷ, ngươi cứ như vậy ở bên người hắn —— "
A Nghiên ngăn hắn nói tiếp: "A Mặc ngươi yên tâm, ta nay ở lại bên người hắn qua loa đại khái, yên tĩnh chờ thời cơ, chung quy một ngày ta sẽ nghĩ cách thoát thân, một khi thoát thân, đến lúc đó liền đi Hoắc Châu tìm các ngươi. Nhưng các ngươi phải nhớ, một đường đi đến Hoắc Châu, nhất định không thể lưu lại tung tích, tránh cho người nọ phái người đi theo."
cha A Nghiên nghe thấy lời này, lo lắng nói: “A Nghiên, ngươi có thể thoát được sao?"
A Nghiên lại an ủi cha nói: "Cha, có thể thoát được, chờ ta chạy thoát, sẽ đi tìm các ngươi cùng nhau hội hợp. Nay các ngươi trăm ngàn không thể vì lo lắng cho ta, rồi chờ ở đây, đến lúc đó người một nhà tất cả đều ở trong tay người khác, càng không dễ trốn."
Nói đến đây, nàng nhớ tới Sài đại quản gia đáng giận. Hắn thật sự là âm hồn không tan, rõ ràng là rời khỏi đây đi Yến kinh, ai ngờ đã trở lại.
Còn không biết hắn đến cùng đánh cái chủ ý quỷ gì!
Cố Mặc cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, biết rõ một nhà mình bất quá cùng lắm đấu với tiểu dân, làm sau đấu lại người ta, nếu hành động theo cảm tình, cũng chỉ hại tính mạng cả nhà, lúc này chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn, đến Hoắc Châu, tránh làm phiền tỷ tỷ.
Lập tức người một nhà định ra rồi, nương A Nghiên lôi kéo tay A Nghiên, khó tránh khỏi hỏi nàng tình cảnh trong phủ quý nhân kia, A Nghiên có thể nói thì nói, không thể nói đương nhiên cũng chỉ có thể bịa đặt một phen. Nương A Nghiên sau này nghe thấy rơi lệ: “quý nhân kia xem ra đối với ngươi cũng vô cùng tốt, thật sự không được ngươi cứ ở lại bên cạnh hắn..."
A Nghiên nghe thấy lời ấy, sợ mẫu thân lo lắng, cũng thuận theo nói: "Ai biết tương lai như thế nào, nay chỉ có thể đi một bước tính một bước. Nếu có thể đi, ta sẽ đi tìm các ngươi, nếu không thể, ta ở lại bên người hắn cũng được."
Vì A Nghiên hiện nay ở chỗ Tiêu Đạc vẫn không thể nói chuyện, nàng cũng sợ Tiêu Đạc phái người tới, vô tình nhìn thấy thành ra phiền toái, cũng không dám nhiều lời, người một nhà sớm tắt đèn đi ngủ.
A Nghiên xa nhà, nay trở về, không khỏi cảm thấy hết sức thân thiết, tuy rằng trong nhà đã được Tiêu Đạc cho người tu sửa, so với trước kia khác nhiều, nhưng đồ cũ như trước không khác. Nàng nằm cạnh thân nương, nghe bà ngủ phát ra tiếng ngáy, trong lòng không khỏi thân thiết lại ấm áp, trong mắt thậm chí có chút lên men.
Nếu không gặp phải Tiêu Đạc, nàng cứ như vậy ở thôn Ngưu Xuyên tử an phận cả đời, thật là tốt biết bao a!
Ngay cả ở nhà dột cũ nát trong thôn, gặp cảnh khốn cùng chịu khổ, nàng cũng thích, ít nhất là trải qua hỉ nộ ái ố của người thường, ít nhất còn có thể sống sót.
Đang nghĩ tới đây, nàng nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng bước chân, lập tức giật mình, nhìn nhìn nương ngủ say bên cạnh, thật cẩn thận ngồi dậy, hé cửa sổ ra nhìn bên ngoài, thấy Cố Mặc một thân áo mỏng đứng trước sân.
Nàng vọi phủ thêm một kiện áo bông cũ chạy ra: "A Mặc, sao lại không ngủ được?"
Cố Mặc dường như đã sớm đoán được nàng sẽ đi ra: "Tỷ, đến cùng sao lại thế này, không thể nói với cha mẹ, ngươi hảo hảo nói cho ta nghe một chút đi."
A Nghiên nghe xong, nhún vai: "Nên nói đều nói rồi."
"Hắn đến cùng là loại người nào? Còn có lần trước trong đêm ngươi đi ra ngoài gặp ai?" Cố Mặc từng bước ép sát.
"A?" Tình cảnh lần trước hắn đều thấy? A Nghiên nháy nháy mắt, giả ngu.
"Tỷ giấu giếm cha mẹ, nhưng không lừa gạt được ta." Cố Mặc nhìn chằm chằm A Nghiên không tha.
A Nghiên không có cách nào: "A Mặc, thân phận của hắn, ta chỉ có thể nói, trên đời này sợ không có vài người có thể kiềm chế được, chúng ta không cẩn thận, sợ là sẽ liên lụy vào chuyện lớn bên trong."
Cố Mặc nghe thấy đồng tử chợt co rút lại, đến gần chút, hạ giọng nói: "Hắn họ Tiêu?"
A Nghiên gật đầu.
Cố Mặc nhất thời không khỏi ngây người, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, lại nhìn A Nghiên, trong mắt nổi lên lo lắng thật sâu: "Tỷ, ta không đi, ta ở đây cùng ngươi, để cha mẹ đi."
A Nghiên nghe nói, giống nhau trách cứ nhìn đệ đệ: "Cha mẹ chỉ có một đứa con là ngươi, nếu ta không còn, còn có ngươi, để bọn họ đi, chúng ta chẳng may xảy ra chuyện, bọn họ còn có thể sống sao?"
Cố Mặc gian nan run môi dưới: "Nhưng mà ngươi —— "
Như hắn đoán được không sai, khả năng chuyện này liên lụy đến việc của hoàng gia, tỷ tỷ nếu liên lụy vào, chỉ sợ là không bảo đảm còn mạng. Tính mạng dân bình thường, ở trong mắt bọn họ căn bản không coi là gì.
A Nghiên biết đệ đệ luyến tiếc mình, tiến lên giữ cánh tay đệ đệ: "Yên tâm đi, ngươi xem hắn người này tuy rằng mãnh liệt không phân rõ phải trái, kỳ thật đối với ta tốt lắm —— "
Chỉ cần nàng không chạm vào vảy ngược của hắn, ngoan ngoãn làm một tiểu sủng vật bên người hắn, nàng nghĩ hắn sẽ luôn luôn đối tốt với mình rồi? Chuyện chết thảm sẽ không rơi trên đầu mình.
Nàng cười nói với đệ đệ: "Lại nói cha mẹ cũng không sai, có lẽ ta không thể đi, cứ ở lại bên người hắn, tương lai hắn thăng lên rất nhanh, ta đi theo cũng gà chó lên trời đấy."
Dưới ánh trăng, trên khuôn mặt Cố Mặc thanh tú vẫn còn non nớt mang theo lo lắng, cứ như vậy thật sâu nhìn tỷ tỷ hắn.
Kỳ thật hắn minh bạch, tỷ tỷ nói những lời này, chính là an ủi mình thôi. Nàng thật ra cũng không muốn ở lại bên người kia.
Nhưng thế thì sao, đối phương quyền lớn thế lớn, còn mình bả vai non nớt, căn bản không có cách nào gánh vác trọng trách bảo hộ gia đình, bảo hộ tỷ tỷ.
thiếu niên đơn bạc cao gầy nắm chặt tay, cắn mạnh răng, trong đêm gió lạnh thấu xương, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Ta sẽ dẫn cha mẹ mau rời khỏi nơi này, nếu có thể rời đi, đến lúc đó ta nghĩ biện pháp đi vào trong phủ, xem có thể truyền thư cho ngươi hay không."
A Nghiên gật gật đầu: "Ân, chữ ngươi viết ta nhận được, nhớ ở trên thư dùng ký hiệu của chúng ta trước kia, nếu gửi thư, vạn vạn không thể trực tiếp gửi cho ta, miễn cho người khác chú ý, có thể mượn cớ nói bên trong có một người đầu bếp tên là Hà Tiểu Khởi, nhờ hắn chuyển cho ta."
Trước kia A Nghiên và Cố Mặc cùng nhau đọc sách, cũng viết qua vài chữ, Cố Mặc đương nhiên minh bạch lời nàng nói, lập tức âm thầm ghi nhớ tên Hà Tiểu Khởi, gật đầu.
Một lần nữa trở lại phòng, A Nghiên càng không có cách nào ngủ được. Kỳ thật đệ đệ nàng Cố Mặc mười hai tuổi, còn nhỏ đã trúng tú tài, xem như có tiền đồ hiếm thấy trong thôn. Nay bởi vì việc này, chỉ có thể đi xa đến Hoắc Châu, còn không biết tiền đồ tương lai như thế nào đây.
Ngẫm lại cha mẹ, thân thể cha cũng không tốt, này một đường đi xa, cũng sợ chịu mệt nhọc sinh tật bệnh.
Nhất thời ngơ ngác nhìn cửa sổ, ánh trăng chía qua song cửa, lại thong thả dời dần về phía tây, không biết qua qua lâu, ánh trăng đã không còn, bên ngoài gà đã kêu lên.
gà trong thôn, nếu có một con dẫn đầu, gà trống khác cũng đều gáy theo.
Đây là trời sắp sáng.
nương A Nghiên xoa xoa mắt, đã tỉnh, sờ soạng mặc xong quần áo sẽ đi phòng bếp nấu cơm cho A Nghiên, nhớ sáng sớm A Nghiên bị đón đi rồi, muốn nàng trước khi đi ăn một chút gì.
A Nghiên thấy vậy, trong mắt nóng lên, vội vàng kéo nương nàng nói: "Nương, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi làm cơm."
nương A Nghiên nhìn nàng, thở dài: "Ngươi ngày xưa thích nhất ngủ lười, hôm nay lại chịu khó. Trong bếp có thịt tươi đã ướp và lạp xưởng, ngươi đều lấy ra chưng, coi như chúng ta mừng năm mới trước."
A Nghiên cắn cắn môi, mạnh mẽ nở nụ cười, phủ thêm áo bông đi phòng bếp, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Trong lòng không khỏi nghĩ, tiếp theo có thể nấu cơm cho cha mẹ đệ đệ, còn không biết năm nào tháng nào, thậm chí nàng không biết về sau có thể gặp nhau hay không.
Nhất thời lại nhớ tới Cố đại phu cũng như vậy.
Biết rằng mỗi một lần trùng sinh trên đời đều có khác lúc trước, nhưng luôn có chỗ tương tự, nếu nàng không đoán sai, ngự y họ Cố chính là phụ thân nàng kiếp trước.
Dù sao đã cách một đời, chính mình nhớ được hết thảy, hắn cũng sẽ không nhớ được, từng có bao nhiêu tình thân cha và con gái, tay cầm tay ân cần dạy bảo, bao nhiêu năm vướng bận nhớ thương, nay dù gặp lại vẫn không biết. Nếu có thể đáp lại một câu, cười một tiếng, đã là duyên phận rất lớn.
Nếu như nàng vẫn có kiếp sau rất lớn, một đời này cha mẹ còn không biết là tình huống gì, nay vẫn ở dưới gối, đương nhiên cũng phải tận hết một phần hiếu tâm.
Nghĩ như vậy, nàng đã làm cơm xong.
Cơm canh nông dân kỳ thật rất đơn giản, bất quá là một nồi cháo hạt bồng bồng, bên trong cho khoai tây, cũng chưng chút bánh hấp và bánh ngọt, còn có thịt khô, thịt muối nương nàng đã nói. Nhân dịp sắp mừng năm mới, trong phòng bếp sớm chuẩn bị các dạng trà bánh ngày tết cần dùng, nay tùy tay lấy ra, cũng thuận tiện.
Lúc đó cha mẹ A Nghiên và Cố Mặc đều đã dậy, Cố Mặc sớm cầm sách, đi đến cạnh chuồng gà đọc, cha A Nghiên còn sửa lại cỏ khô phủ trên cổng chính, mừng năm mới, để cỏ khô phía trước trông thật khó coi.
nương A Nghiên đi đến phòng bếp, xem có thể giúp đỡ gì, thấy A Nghiên lo liệu thỏa đáng.
Trời đã sáng, A Nghiên lại tự coi mình là một con mèo nên sẽ không nói, nàng chỉ gật gật đầu với nương, cười chỉ vào trong nồi, không nói chuyện.
nương A Nghiên sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận rồi thở dài.
Đồ ăn được mang lên bàn, người một nhà đều ngồi vào chỗ của mình.
Tất cả trong lòng đều minh bạch, sau bữa cơm này sợ là từ đây phải chia cách thật lâu, lúc gặp lại không biết là năm nào tháng nào, không khỏi có chút sầu não.
nương A Nghiên gắp khối thịt khô nhỏ cố gắng cho vào bát A Nghiên: “A Nghiên, nhìn ngươi nay mặc dù cao hơn, so với trước kia càng gầy, ăn nhiều chút đi."
Như thế chỉ chốc lát sau, trong bát A Nghiên thịt xếp thành đống. Nàng nhìn nhìn cha mẹ, lại đem phần thịt khô này cho cha mẹ và Cố Mặc, ý bảo mình không muốn ăn.
Nàng ở bên ngoài muốn ăn cái gì cũng được. Kỳ thật Tiêu Đạc thật sự đối với nàng quá tốt, muốn cái gì cho cái đó, chỉ sợ có nửa điểm ủy khuất nàng.
Chính hắn không biết, hắn ở bên cạnh, là ủy khuất lớn nhất.
Người một nhà đang ăn, nghe thấy bên ngoài tiếng vó ngựa vang vang, lập tức cha mẹ A Nghiên cả kinh, hai mặt nhìn nhau.
Đây là tới đón A Nghiên, sớm như vậy?
Tiến vào cửa viện đầu tiên là tiểu Thập thất, hắn một thân áo bào rộng màu đỏ, lúc di chuyển giống như một rặng mây đỏ đang bay, tiêu sái tuyệt diễm. Hơn nữa da hắn như tuyết, con ngươi đen như ngọc, cả người long lánh trong suốt, dường như băng khắc ngọc mài, làm cho người ta kinh diễm không thôi, cơ hồ tưởng người trong tranh.
cha mẹ A Nghiên bất quá là nông dân bình thường, lúc trước thấy Tiêu Đạc kia lãnh liệt tuấn mỹ, tâm đã e ngại, lúc này thấy tiểu Thập thất, lại bị dọa đến không biết như thế nào cho phải.
Trong lòng không khỏi nói thầm, này chẳng lẽ là Đồng Tử bên cạnh Quan Âm bồ tát hạ phàm đến?
Còn đang nghi hoặc, a ngờ miệng ngọc diện kim đồng này lại ồn ào nói: "Cửu ca nói chỗ A Nghiên tỷ tỷ có đồ ăn ngon, ở nơi nào đấy, ta sắp chết đói!"
cha mẹ A Nghiên nhất thời ngốc tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, nguyên lai Đồng Tử hạ phàm này là người bình thường, mở miệng cũng không thoát khỏi một chữ ăn, quả nhiên là huynh đệ của vị Cửu gia kia!
A Nghiên không ngờ bọn họ tới nhanh như vậy, dựa vào song cửa sổ, cắn môi nhìn Tiêu Đạc đi theo phía sau Tiểu Thập thất, trong mắt rất có bất đắc dĩ.
Nàng còn muốn thân cận cùng cha mẹ thêm một lát, hắn đã vội vàng chạy đến.
Tiêu Đạc hôm nay một thân cẩm bào màu hồ lam thêu hoa và mây, với đai ngọc màu trắng, tóc dài cũng không giống ngày xưa tùy tiện buông xuống, ngược lại dùng đai ngọc buộc chặt lên rất quy củ. Hắn vốn mắt hẹp dài, mày kiếm vũng vàng, nay tóc dài buộc lên, lộ ra mặt mày thon dài tinh xảo, rất có một cỗ cao quý ngạo nghễ, mị hoặc chúng sinh.
Chẳng qua hôm nay không biết tại sao, con ngươi hắn đen sâu thẳm mơ hồ có thể thấy một chút tia máu, bề ngoài có vài phần tiều tụy. Từ lúc vào viện, ánh mắt kia chỉ hướng về phía song cửa, nhìn chằm chằm vào A Nghiên, lúc này thấy A Nghiên dường như không vui, bĩu môi nhỏ lộ ra tiểu tính tình với mình, hắn hơi nhấp môi dưới, nói giọng khàn khàn:
"Cũng không phải ta định đến từ sáng sớm, là Tiểu Thập thất không ăn được đồ ăn khách sạn, nghe nói ngươi sẽ nầu đồ ăn mới la hét muốn đến."
Lời này vừa ra, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quá buồn cười, nỗ lực cắn cắn môi, cố gắng nhịn lại.
Thật ra là không ngủ được, ôm chăn bông ngồi một đêm, mới nghe thấy gà gáy sáng, đã lôi Tiểu Thập thất gia từ trong ổ chăn ấm, lại phân phó mình đặc biệt chuẩn bị áo choàng màu hồ lam, nói là A Nghiên trước kia khen hắn mặc màu này đẹp mắt.
Nay giả vờ tốt lắm, tới gặp A Nghiên và cha mẹ A Nghiên, ai ngờ hắn lại lấy Tiểu Thập thất gia người ta làm ngụy trang.
Tiểu Thập thất đâu, vừa nghe thế, suýt nữa bật dậy, vô tội nhìn Tiêu Đạc, thầm nghĩ không phải là ngươi nói khách sạn không có gì ăn, buộc ta tới nơi này sao, ta còn chưa nói gì, ngươi lại oán trách ta?
Bất quá hắn vừa muốn há mồm, chỉ thấy mặt Tiêu Đạc không biểu cảm liếc mình một cái, liếc mắt kia thật sự là tràn ngập uy hiếp và lăng liệt vô tận.
A —— thật đáng sợ!
Tiểu Thập thất nhất thời quyết định sửa miệng, cười hắc hắc với Cửu ca nhà mình, sau đó quay đầu nói với A Nghiên đang dựa vào song cửa: “A Nghiên tỷ tỷ, có cái gì ăn ngon cho ta nếm thử?"
Nói xong còn có chút khát vọng liếm liếm môi, như là đứa nhỏ chờ ăn kẹo.
A Nghiên đành phải đi ra, nhìn nhìn tiểu Thập thất, lại nhìn nhìn Tiêu Đạc, chỉ chỉ cửa phòng nhà mình, ý bảo bọn họ vào nhà đã, lại chỉ chỉ phòng bếp, tỏ vẻ mình sẽ đi phòng bếp lấy một ít đồ ăn đến.
Tiêu Đạc thấy nàng cũng không náo tính tình gì, thoạt nhìn cũng không nổi giận với mình, hơi yên tâm lại. Lập tức hắn liếc mắt thật sâu nhìn bóng lưng nàng một cái, dẫn theo tiểu Thập thất, đi theo Cố Mặc vào nhà.
cha mẹ A Nghiên mời Tiêu Đạc vào, nhất thời cảm thấy hai tôn thần tiến vào trong nhà, chân cũng không biết nên đứng nơi nào.
Tiểu Thập thất lại từ mình quen thuộc trước, nhìn trái nhìn phải một phen, tìm ghế dựa tốt nhất trong nhà ngồi xuống.
Tiêu Đạc không ngồi, hắn banh mặt, nhìn chằm chằm cha A Nghiên.
cha A Nghiên chỉ cảm thấy một đôi con ngươi đen lạnh thấu xương như băng cứ như vậy nhìn chằm chằm mình, hắn thậm chí dường như cảm thấy có một cây đao đặt lên cổ, cả người không được tự nhiên, cột sống lưng rét run.
Hắn thực sợ hãi, không biết vị Cửu gia này vì sao muốn nhìn mình như vậy, hay là hắn tức giận?
Nhất thời nương A Nghiên và Cố Mặc cũng phát hiện Tiêu Đạc dị thường, không khỏi hồ nghi cùng đứng lên.
Hắn... Hắn muốn làm cái gì?
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh thấy tình cảnh vậy, khẽ thở dài, ho nhẹ, kiên trì đề nghị: "Gia, đêm qua ngươi nói qua có việc muốn đề đạt?"
Tiêu Đạc gật gật đầu, lại nhìn cha A Nghiên một cái, mới cứng rắn nói: "Ta sẽ chiếu cố tốt A Nghiên."
Ân?
trong lòng cha A Nghiên đánh một cái dấu chấm hỏi.
nương A Nghiên sửng sốt.
Cố Mặc nhíu mày, nhìn kỹ Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc thấy tất cả hoài nghi mình như thế, không khỏi trong lòng không vui, bất quá nghĩ đây là cha mẹ, người nhà A Nghiên, nàng có để ý, nên chỉ có thể kiềm chế tính tình, tiếp tục giải thích: "Các ngươi yên tâm đi Hoắc Châu đi."
A...
cha mẹ A Nghiên hai mặt nhìn nhau, nghe qua đúng là hắn đang hứa hẹn?
Cố Mặc nghe thấy lời này, nhìn Tiêu Đạc, con ngươi dẫn theo vài phần trầm tư.
cha A Nghiên cứng đờ nửa ngày, rốt cục nơm nớp lo sợ tiến lên: "Đa tạ... đa tạ Cửu gia!"
Thật sự là thụ sủng nhược kinh a!
Trời biết bọn họ là thôn dân ở thôn Ngưu Xuyên Tử, từ lúc biết vị gia tôn quý này vào thôn, toàn thôn bất luận kẻ nào cũng không dám phát ra tiếng động nào, nơm nớp lo sợ thật cẩn thận, lúc ngủ cũng không dám thở khò khè, ngay cả chó trong nhà cũng bị chặn miệng, miễn cho khiến vị gia này chú ý, chọc ra tai họa.
Một nhân vật uy chấn thôn Ngưu Xuyên Tử như vậy, thế nhưng cho bọn hắn một lời cam đoan và hứa hẹn... ngữ khí kia, tư thế kia... dường như coi mình thành con rể nhà ông?
cha mẹ A Nghiên đều cả kinh không biết làm thế nào cho phải.
tại thời điểm xấu hổ vạn phần này, A Nghiên bưng một âu cháo vào nhà.
Phòng bếp nhà nàng chỉ có ít đồ, cái khác đều là dự trữ mừng năm mới, nàng đau lòng cha mẹ, đương nhiên hi vọng bọn họ mừng năm mới ăn chút đồ tốt. Nay một đám người đến như vậy, gây sự chú ý kéo vào ầm ầm, Tiêu Đạc và Tiểu Thập thất muốn ăn, Mạnh Hán, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt còn có Sài đại quản gia cũng không thể bị đói a?
Nàng nhất thời keo kiệt, nghĩ bọn họ xưa nay ăn sơn trân hải vị, cũng không thiếu bữa tiệc này, nhà nàng không có gì hay để chiêu đãi, cũng chỉ mang ra cháo hạt bồng bồng cùng một ít thịt khô, bánh mật, cũng đủ để cho bọn họ ăn no rồi?
Vì thế Tiêu Đạc, Tiểu Thập thất đợi được một âu cháo, cháo được nấu nồng đậm đặc sệt, bên trong có một ít màu đen, không biết cái gì. Ngoài cháo, còn cắt một ít thịt khô, cùng với bốn khối bánh mật —— đây là đồ ăn A Nghiên cho bọn hắn.
Mọi người bắt đầu ăn cháo, A Nghiên cho bọn họ mỗi người một chén, Tiêu Đạc, Tiểu Thập thất, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cùng với Sài đại quản gia, Mạnh Hán, ai cũng không thiếu. Chẳng qua một chén cho Tiêu Đạc kia, nàng hơi run tay, múc nhiều cháo hơn một chút.
Tiêu Đạc bưng bát lên uống một ngụm, uống xong, đôi mắt phiếm hồng thật sâu nhìn A Nghiên: "Là ngươi nấu? Quả nhiên hương vị vô cùng tốt."
A Nghiên nhấp môi dưới, nở nụ cười với hắn.
Vốn tưởng rằng hắn thường ngày sống an nhàn sung sướng, ăn không được cháo hạt bồng bồng của nông dân, những thứ này đầy khắp núi đồi đều có, kỳ thật hơi chát, người nghèo mới hái ăn, bình thường nhà giàu có sẽ không ăn cái này.
Mọi người nghe thấy cháo này ăn ngon, cũng đều bưng lên ăn thử.
Trong đó tốc độ nhanh nhất là tiểu Thập thất, hắn tuổi còn nhỏ, thân thể đang lớn, sức ăn đương nhiên lớn, cũng mau đói, một buổi sáng này cơm cũng không ăn đã đi tới thôn Ngưu Xuyên Tử, hắn thật vất vả nhìn thấy đồ ăn, mắt đã xanh rồi, lại nghe Cửu ca nhà mình nói ăn ngon, lập tức trực tiếp mồm to uống một ngụm.
Ai biết cháo vừa vào miệng, mặt hắn liền biến sắc.
Cứng ngắc một lát sau, hắn rốt cục nhịn không được, "Phốc" một cái, đem tất cả cháo trong miệng phun ra.
Phi phi phi, có thể ăn sao? Vừa đắng vừa chát! Ngay cả lợn cũng sẽ không ăn thứ này đi?
ngay lúc Tiểu Thập uống vào, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, Mạnh Hán, Sài đại quản gia cũng vừa đúng uống một ngụm, một ngụm đi xuống, trên mặt bọn họ tất cả đều trắng bệch.
Một ngụm cháo trong miệng, không dám phun, cũng nuốt không nổi.
Môi co rúm tại chỗ nửa ngày, lại vừa đúng nghe thấy Tiểu Thập thất phun một tiếng điên cuồng, bọn họ suýt nữa cũng phun ra.
Ai ngờ Tiêu Đạc lại lành lạnh liếc mắt quét Tiểu Thập thất một cái, thản nhiên nói: "Không muốn ăn, cút ra."
Lời này vừa ra, tất cả trên mặt từ trắng biến đỏ, hết sức kích động, cuối cùng cắn răng một cái, vươn cổ, cố gắng nuốt chửng miếng cháo đắng chát không chịu nổi kia xuống!
Ai sợ ai đâu, không phải chỉ là vừa đắng vừa chát thôi, coi như uống thuốc đi!
Đắng không quan trọng, đắc tội Cửu gia nhà mình mới là đại sự!
Tiểu Thập thất phun ra ngụm cháo rồi, liền phát hiện chính mình gặp rắc rối.
dưới ánh mắt Tiêu Đạc lạnh thấu xương như băng, hắn xấu hổ nhìn mắt A Nghiên, đã thấy thủy mâu A Nghiên lẳng lặng nhìn mình, không có trách cứ, cũng không có tức giận, cứ như vậy thản nhiên nhìn.
Hắn càng thêm ngượng ngùng.
Hắn tuy rằng nghịch ngợm tùy hứng, nhưng cũng biết làm khách nên có lễ phép và giáo dưỡng.
Hắn nở nụ cười hắc hắc với A Nghiên, le lưỡi, ngượng ngùng nói: “A Nghiên tỷ tỷ, vừa rồi là cháo rất nóng, ta uống quá nhanh, mới phải nhổ ra."
A Nghiên cũng không để ý, hắn cái dạng hoàng tử quen sống an nhàn sung sướng, uống đến loại cháo này, là phản ứng bình thường thôi. Vụng trộm lườm Tiêu Đạc một cái, không khỏi thầm nghĩ, hắn a, không phải người bình thường —— quái thai!
Tiêu Đạc lại tinh chuẩn bắt giữ mắt A Nghiên liếc đến lúc này, bốn mắt nhìn nhau, A Nghiên cuống quít né tránh.
Tiêu Đạc lại rũ mắt xuống, không khỏi nở nụ cười.
khóe môi gợi lên, đáy mắt hiện ra một chút sung sướng, hắn tâm tình càng tốt, bưng bát lên, tiếp tục ăn cháo.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, Mạnh Hán mọi người đang do dự, lại thấy gia bọn họ, một chén cháo sắp thấy đáy.
Nga... Xem ra bọn họ phải uống tiếp...
Tiêu Đạc uống xong cháo rồi, lấy trong tay áo một cái khăn Hán Dương trắng tao nhã lau môi, nhìn về phía Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, Mạnh Hán, thản nhiên nói: "cháo này vị cũng không tệ, là A Nghiên sáng sớm thức dậy làm."
Lời này vừa ra, tất cả nhất thời ngầm hiểu.
Uống đi, phải uống, cho dù đắng chết cũng phải uống.
Vì thế ba vị này, bưng cháo lên, vẻ mặt thống khổ liều mạng bỏ qua một chút sung sướng cùng thưởng thức, kiên trì bắt đầu ăn cháo.
Vừa uống, trong lòng vừa âm thầm kinh ngạc, đầu lưỡi Cửu thiếu gia nhà hắn, đến cùng là thế nào a!! Thật sự cảm thấy cháo này ngon?
Tiêu Đạc nhìn ba người uống cháo, ánh mắt lại liếc về phía tiểu Thập thất.
Tiểu Thập thất tiếp thu được, rõ ràng vẻ mặt không có biểu cảm gì, lại hiển nhiên ý tứ hàm xúc mười phần không vui, hắn cố lấy dũng khí, nheo mắt hoa đào lại, bưng bát cháo lên, thấy chết không sờn nhìn nửa ngày, cuối cùng, nhắm mắt lại, uống!
Đời này... Cũng không cần tin cái gì mà A Nghiên tỷ tỷ nấu đồ ăn ngon nhất nữa... Căn bản chính là gạt người...
Đây là ý tưởng mỏng manh cuối cùng trước khi Tiêu Tiểu Thập thất bị đắng chết...