"Hình như Lưu trưởng lão vừa nói như vậy..."
"Những lần đại hội trước cũng không có chuyện này. Sao năm nay đệ tử bình thường lại được ưu ái như vậy. Thật khó hiểu!"
"Sư đệ nói không sai, quả là kỳ quái! Thật không biết mấy vị cao tầng nghĩ gì..."
Những lời xì xào bàn tán nối tiếp nhau vang lên trong đám đông. Hầu hết các đệ tử, nét mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ nghi hoặc.
Không riêng gì bọn họ, trên khán đài, nhiều trưởng lão cũng là không hiểu ra sao.
"Trung viện chủ, xin cho Dương mỗ hỏi. Việc này là...?"
Một vị trưởng lão đứng ra hỏi.
"Dương trưởng lão, đó là thể lệ mới mà mấy viện chủ chúng ta đưa ra, ngươi không cần phải thấy khó hiểu."
Không đợi Trung viện chủ trả lời thì Cổ Mị Sanh đã lên tiếng. Vị Dương trưởng lão kia cũng chẳng phải ai xa lạ, hắn chính là Dương Bằng, kẻ cầm đầu hơn phân nửa trưởng lão của Tây viện chống đối nàng dạo gần đây.
"Phải đấy, Dương trưởng lão. Quy định này đã được năm người chúng ta thống nhất thông qua."
Đông viện chủ Tôn Trường nói thêm vào. Sau đó, ông quay sang Cổ Mị Sanh:
"Thật ra kiến nghị này là do Tây viện chủ của các ngươi đề ra."
"Tây viện chủ dường như rất tin vào đệ tử mới của mình. Ta nghe nói ngươi còn cố tình không công khai danh tính của tên đệ tử thứ sáu này."
Cổ Mị Sanh nhìn Đông viện chủ, cất giọng mềm mại quen thuộc:
"Mị Sanh ta nào có tự tin gì đâu, chẳng qua là muốn thay đổi một chút, coi như là khích lệ những đệ tử mới để họ nỗ lực tu luyện vậy mà... Về phần tên đệ tử thứ sáu kia, các vị cũng không cần để tâm làm gì. Đơn giản là ta muốn tạo một ít không khí cho đại hội năm nay mà thôi. Ta thấy hiệu quả cũng không tồi."
Nói đến câu cuối cùng, nàng hơi thâm ý liếc Dương Bằng còn đang đứng gần đấy.
Ném cho Cổ Mị Sanh một ánh mắt khó chịu, Dương Bằng ngồi lại vào ghế của mình.
Thấy thế, Bắc viện chủ Bạch Thiên Thù mới lên tiếng:
"Thần thần bí bí. Cổ Mị Sanh ngươi cũng đâu phải làm việc gì không đứng đắn mà lại không muốn công khai cho người khác biết."
Cổ Mị Sanh nghe xong, chỉ khẽ cười không đáp.
Bên phía ngoài sàn đấu.
Lưu trưởng lão vừa đưa hai tay lên ra hiệu cho các đệ tử trên khán đài vừa nói:
"Mọi người hãy trật tự!"
"... Đó là thể lệ mới của đại hội năm nay, đã được năm vị viện chủ thống nhất thông qua. Vì vậy, các ngươi không cần phải cảm thấy thắc mắc hay khó hiểu."
Ông tiếp tục nói:
"Do đã có hai danh ngạch được phân ở ngay vòng hai cho nên cơ cấu giải thưởng lần này cũng sẽ khác với những đại hội trước đó. Cụ thể như sau: Người giành vị trí quán quân, số danh ngạch đoạt được - bốn; người đứng thứ nhì, số danh ngạch đoạt được - ba; người ở vị trí thứ ba, số danh ngạch đoạt được - một; vị trí thứ tư không được nhận."
...
Sau khi đã nói xong những điều trọng tâm của đại hội cho các đệ tử nắm rõ, Lưu trưởng lão lui sang một bên, nhường chỗ lại cho Trung viện chủ - người chủ trì đại hội năm nay.
Trung viện chủ bước xuống sàn đấu, đảo mắt nhìn một lượt tất thảy đệ tử, cất tiếng:
"Lời thừa thãi ta nghĩ cũng không cần nói nhiều. Bây giờ, với tư cách người chủ trì Quần Anh Hội lần này, ta tuyên bố: Đại hội chính thức bắt đầu!"
"Tùng... Tùng... Tùng... Tùng tùng tùng tùng..."
Ngay khi lời của Trung viện chủ vừa dứt, những hồi trống lần lượt nối tiếp nhau vang lên...
Trống dừng, vị Lưu trưởng lão ban nãy đứng ra nói:
"Xin mời các tuyển thủ ra sân để bốc thăm thi đấu!"
Từ bên trái khán đài, một đám người bước ra. Trông tướng mạo ai nấy cũng đều rất bất phàm.
Nhìn những người vừa bước ra kia, trên khán đài, những tiếng xì xào lại bắt đầu vang lên.
"Bạch Hạo sư huynh thật là tuấn tú!"
Một vị sư muội nào đó ca ngợi.
"Tuấn tú thì ích gì? Quần Anh Hội cũng đâu phải là thi nhan sắc, tuấn tú đến mấy mà thực lực kém cỏi thì cũng chỉ vô dụng."
Một nam đệ tử khác xen vào.
Vị sư muội kia nghe vậy thì tức giận lớn tiếng:
"Ngươi nói thế là có ý gì? Bạch sư huynh chính là đệ tử mạnh nhất của Bắc viện bọn ta. Vô dụng? Theo ta thấy thì Phong Vỹ gì kia của Đông viện các ngươi mới là vô dụng."
...
"Ồ! Tên kia là ai, sao ta lại không biết nhỉ?"
"Lý sư huynh, không biết sư huynh muốn nói ai?"
"Kia! Trong các tuyển thủ của Tây viện, tên đứng cuối cùng phía bên trái."
"Đúng là rất lạ mặt, sư đệ cũng không nhận thức hắn..."
...
"Này... Sao người thứ sáu lại là tên kia? Không phải Bạch Ngọc Đô sư huynh sao?"
"Thật kỳ quái! Ta cũng nghĩ là Bạch sư huynh sẽ đại diện những đệ tử khóa mới tham gia thi đấu cơ. Theo ta được biết thì chiến lực của Bạch sư huynh có thể xếp ở hàng đầu trong số những tu sĩ Thần Thông Cảnh trung kỳ."
"Ta nghĩ chắc là viện chủ có lý do gì đấy mới chọn tên kia thay vì Bạch sư đệ."
"Lân huynh nói đúng, chỉ là không biết lý do kia là gì thôi. Ta nghe đồn vị Tây viện chủ của chúng ta rất hào phóng trong một số chuyện nào đó."
"Phải! Phải! Sư đệ ngươi nói không sai. Thật là hâm mộ tên kia a! Nếu như viện chủ cũng hào phóng với ta như vậy thì dù giảm thọ mười năm cũng đáng!"
Một nhóm các đệ tử Tây viện khi chứng kiến "người thứ sáu" trên sàn đấu thì không khỏi đoán già đoán non.
Những ngày qua, bọn họ đã bàn tán rất nhiều về việc tại sao viện chủ lại không công khai danh tính của người thứ sáu trong danh sách tham gia Quần Anh Hội cũng như suy đoán thân phận của người đệ tử kia. Và một ý kiến được hầu hết mọi người tán đồng đó là: người thứ sáu nọ không ai khác ngoài Bạch Ngọc Đô.
Theo họ thì đó là khả năng lớn nhất. Bởi dù là xét về thân phận hay là chiến lực thì Bạch Ngọc Đô đều là lựa chọn số một.
Về thân phận, hắn là con trai của viện chủ, cháu trai của thái thượng trưởng lão, hai chữ "tôn quý" là không phải bàn cãi. Về chiến lực thì lại càng không có gì phải tranh luận, chiến lực của hắn là xếp đầu trong lớp đệ tử khóa mới của Tây viện.
Tuy nói ngoài năm đệ tử hạch tâm thì người thứ sáu trong danh sách tham gia Quần Anh Hội sẽ được chọn từ những đệ tử bình thường, thế nhưng mọi người đều hiểu "đệ tử bình thường" kia phải là một đệ tử khóa mới. Đó đã là quy tắc ngầm giữa các viện chủ. Nếu nói đại hội tranh tài này như là một hồi so đấu của "cựu đệ tử" và "tân đệ tử" thì cũng không sai.
Và theo nhận định của các đệ tử Tây viện thì "tân đệ tử" nọ phải là Bạch Ngọc Đô mà không phải là kẻ đang đứng trên sàn đấu kia.
Đó là lý do tại sao lúc này đây bọn họ lại đoán già đoán non theo một chiều hướng chẳng mấy hay ho. Dù sao thì thanh danh của Cổ Mị Sanh vốn chẳng đẹp đẽ gì cho lắm.
Cùng lúc, ở một góc vắng của khán đài, gương mặt Bạch Ngọc Đô đã lạnh đi từ lâu.
Tại sao lại là hắn?
Tại sao lại là hắn?
Tại sao lại là hắn?
Câu hỏi đó không ngừng xoay quanh trong đầu Bạch Ngọc Đô.
Tên kia... Tên độc nhãn long kia... Kẻ mà Bạch Ngọc Đô hắn đã từng bảo cúi xuống lau giày cho mình tại Túy Tiên Lâu, kẻ chỉ có tư chất trung phẩm linh thể mà hắn vốn không để vào mắt...
Nhưng bây giờ, lúc này, hắn... không thể không để vào mắt được!