“Tiểu Bạch. Ngươi nói xem bây giờ tiểu mộc đầu đang làm gì? Hắn có nhớ ta không?”
Hổ trắng ngáp dài không thèm ngó ngàng đến Tử Lâm Nhi.
Nàng nghĩ nghĩ một hồi, khi thì mỉm cười ngây ngô hệt một kẻ ngốc, lúc lại cau mày nhăn nhó. Sau hồi lâu, Tử Lâm Nhi quơ tay ngắt mấy cọng cỏ dưới chân. Nàng vừa ngắt vừa lầm bầm:
“Tiểu mộc đầu đáng ghét! Ngươi xuống núi lâu như vậy còn chưa về. Ai cho ngươi đi rèn luyện gì đó hả? Ta nhổ ngươi! Ta nhổ chết ngươi!”
Chợt nghĩ đến gì đó, nàng ngừng lại.
“Xuống núi lâu như vậy tiểu mộc đầu sẽ gặp rất nhiều cô gái. Hắn lại tuấn tú như vậy… như vậy… sẽ có rất nhiều cô gái yêu thích hắn? Nghe nói hắn rất thân với Tâm Mị Hồ của Minh Nguyệt Cung… Các sư tỷ đều nói cô ta rất đẹp… Lỡ như tiểu mộc đầu bị cô ta dụ dỗ thì sao?... Tiểu Bạch! Ta phải làm sao giờ?... Không được! Ta phải xuống núi tìm tiểu mộc đầu."
Nói xong, Tử Lâm Nhi lập tức đứng dậy, đang định bay đi thì một giọng nói từ đằng sau vang lên:
“Lâm Nhi. Con đang định đi đâu?”
Tử Lâm Nhi quay lại thì thấy Giang Nghinh Từ đang bước về phía nàng.
“Giang di… con…”
Giang Nghinh Từ vẫy tay bảo nàng ngồi xuống cùng.
“Nhớ Lưu Nhi sao?”
“Ai thèm nhớ tên tiểu mộc đầu đáng ghét đó chứ." - Tử Lâm Nhi phủ nhận.
Giang Nghinh Từ khẽ cười, xoa đầu nàng. Đã hơn hai mươi năm rồi. Cô bé nghịch ngợm ngày nào giờ đã thành một thiếu nữ xinh đẹp. Suốt hơn hai mươi năm đó, ngoài Giang Lưu Nhi thì người gần gũi và thân cận với nàng nhất chính là Tử Lâm Nhi.
Mẫu thân Tử Lâm Nhi sau khi sinh nàng được hai năm thì qua đời. Ngày đó, có một đám ma nhân xông vào Thúy Trúc Phong mưu đồ cướp đi Thanh Hà Kiếm Quyết. Không may thay, lúc đó Mộc Thanh Tử lại không có tại Thúy Trúc Phong, mẫu thân của Tử Lâm Nhi vì muốn cướp lại Thanh Hà Kiếm Quyết đã dốc toàn lực ngăn cản đám ma nhân kia. Đến khi Vô Tâm Tử tới thì nàng đã bị thương nặng, Đan châu nứt vỡ. Kết cuộc…
Lúc ấy, bầu trời trong xanh, không một điềm gì để cho người nhận ra rằng có thứ gì đó vừa tắt đi.
Trời đất vẫn cứ vô tình như thế…
“Lưu Nhi rất yêu con." - Bỗng Giang Nghinh Từ khẽ nói.
“Tiểu mộc đầu… hắn nói với Giang di như thế ạ?”
“Nha đầu ngốc… Lưu Nhi là con trai ta, lẽ nào ta không biết trong lòng nó nghĩ gì."
Tử Lâm Nhi mỉm cười ngọt ngào.
Đang vuốt mái tóc của Tử Lâm Nhi, chợt Giang Nghinh Từ đứng dậy, nhỏ giọng:
“Có lẽ ta nên trở về rồi." - Sau đó, nàng quay người đi về phía căn nhà trúc.
Tử Lâm Nhi đang muốn nói gì đó thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời. Nàng nở nụ cười.
Tiểu mộc đầu về rồi!
…
“Sư tỷ. Có nhớ ta không?”
“Không có."
“Thật không?” - Giang Lưu Nhi làm ra vẻ mặt buồn buồn:
“Ta còn định tặng sư tỷ một vật quan trọng mà ta cất giữ suốt bao năm qua… Có lẽ sư tỷ cũng không muốn nó… Ta đành tặng cho các sư tỷ khác vậy."
Nghe hắn nói, Tử Lâm Nhi sợ hắn lại hiểu lầm thật cho là nàng không để ý hắn. Nàng vội lên tiếng:
“Tiểu mộc đầu. Không có… ta… ta rất nhớ ngươi… thật sự rất nhớ ngươi!"
“Không tin."
“Thật sự… ta thật sự… ngươi tin ta đi!"
Giang Lưu Nhi vẫn một bộ thờ ơ. Hắn chỉ tay vào mặt mình và nói:
“Hôn ta… như vậy ta mới tin."
“Hô... n… n… n… hôn." - Tử Lâm Nhi trố mắt.
“Ta biết sư tỷ không nhớ ta mà."
Chứng kiến nét mặt lãnh đạm của Giang Lưu Nhi thì trong lòng Tử Lâm Nhi thật sự lo lắng. Tuy nàng rất yêu tiểu mộc đầu nhưng trước giờ chỉ nắm tay một chút, ôm một chút, còn hôn…
Thấy Giang Lưu Nhi đang định quay người đi, nàng quýnh lên, một làn gió thơm lướt qua mặt Giang Lưu Nhi…
Hôn xong, Tử Lâm Nhi mặt đỏ như máu, cúi đầu.
Xấu hổ chết đi được.
Nàng nói thầm.
Giang Lưu Nhi sờ sờ gương mặt vừa được hôn, cười cười như thể gian kế thành công. Hắn đưa hai tay nâng mặt thiếu nữ lên, nhìn nàng một lúc.
“Lâm Nhi. Ta có vật này cho nàng."
“Cho ta?"
Giang Lưu Nhi xòe tay nàng ra, đặt vào lòng bàn tay một viên đan dược màu tím.
Tử Lâm Nhi kinh ngạc ngước lên nhìn hắn.
“Tiểu mộc đầu… đan dược này… đan dược này…”
Giang Lưu Nhi gật đầu.
“Làm sao ngươi có?” - Nghĩ đến điều gì đó, Tử Lâm Nhi thốt lên:
“Lẽ nào…”
Thấy ánh mắt khẳng định của hắn, mắt nàng ngấn nước, vừa đấm vào ngực hắn vừa nói:
“Đồ ngốc!… Đồ ngốc!… Đồ ngốc!…”
Đánh một hồi, như đã trút hết nỗi lòng, nàng tựa đầu vào ngực hắn.
“Sinh Tử kiếp hung hiểm vô cùng. Vạn người chưa chắc có một người thành công vượt qua. Ta làm sao có thể ích kỷ chỉ vì bản thân mình mà dùng nó được." - Giang Lưu Nhi nhỏ giọng.
“Nhưng nếu ngươi không thể vượt qua… Ta rất sợ ngươi biết không… Lúc đó thật sự ta rất sợ sẽ không bao giờ còn được thấy ngươi nữa…” - Tử Lâm Nhi thỏ thẻ.
“Ta biết… Ta biết… Bởi vì bây giờ ta cũng đang sợ như thế. Nàng đã đột phá Niết Bàn đỉnh phong, sắp phải độ Sinh Tử kiếp, lòng ta thật sự rất lo lắng. Tuy không thể chắc chắn giúp nàng độ kiếp thành công, nhưng chí ít, Sinh Tử Đan có thể chống đỡ được cho nàng ba thành kiếp lực."
Sinh Tử đan này vốn là trước kia Tử Lâm Nhi đưa cho hắn, không nghĩ hắn vậy mà không dùng nó, một mực giữ lại cho nàng.
Tử Lâm Nhi cầm lấy Sinh Tử Đan, lòng ngập tràn hạnh phúc, chưa bao giờ nàng thấy lòng mình như lúc này. Cái cảm giác run rẩy, nghẹn ngào… Nam nhân trước mặt từ khi nào đã khắc sâu vào tim nàng. Nàng không biết.
“Tiểu mộc đầu..."
“Lâm nhi..."
Tử Lâm Nhi khép hờ đôi mắt, môi khẽ mở.
Giang Lưu Nhi nâng cằm nàng, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn. Thân hình thiếu nữ thoáng run rẩy, tay nắm chặt áo hắn vì khẩn trương. Một lúc, tay nàng dần thả lỏng. Nàng đáp lại nụ hôn của hắn một cách nồng nhiệt như tình yêu cháy bỏng trong tim mình. Đấy là nụ hôn đầu tiên của thiếu nữ. Nụ hôn mà sẽ không bao giờ nàng có thể quên được. Phút giây ngắn ngủi này… hãy là mãi mãi… hãy là mãi mãi…
Trong vườn, những đóa Tuyết Ninh Hương nở rộ.
…
Đêm của Bách Thảo Phong lúc nào cũng yên tĩnh và có chút gì đó lặng lẽ. Giang Nghinh Từ đứng bên cửa sổ, nhìn về một mảng tăm tối, điều nàng vẫn thường làm, chỉ là gần đây nàng làm điều đó nhiều hơn.
Gương mặt nàng đượm nét ưu sầu. Như tiếc nuối. Như than trách. Như hồi niệm. Như đang do dự điều gì đó.
Nàng đưa tay khẽ vuốt mái tóc. Đôi tay mềm mại và đẹp đẽ này ai có thể liên tưởng đến nó đã từng nhuốm đầy máu tươi, đã từng đoạt đi ngàn vạn sinh mạng, đã từng tiễn đưa biết bao linh hồn yên nghỉ…
Nàng như một đóa hoa sen mang đầy kịch độc.
“Cốc Cốc”
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
“Lưu Nhi. Vào đi."
“Mẹ."
Giang Nghinh Từ quay lại nhìn, mắt đầy trìu mến.
“Có chuyện gì sao Lưu Nhi?”
Giang Lưu Nhi cười, từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc trâm màu xanh lá.
“Trong lúc xuống núi lịch lãm, Lưu Nhi có tìm được một viên Ngọc Tiên Trai. Lưu Nhi đã luyện chế thành chiếc trâm này, Lưu Nhi tặng mẹ."
Giang Nghinh Từ nhìn chiếc trâm xanh biếc, mắt như ánh lên điều gì. Tiên trai vạn năm trưởng thành, mười vạn năm kết ngọc, lại qua trăm vạn năm nữa mới bắt đầu hình thành vân. Chiếc trâm trước mắt có màu xanh thuần khiết không pha tạp, vân hoa uốn lượn vô cùng xinh đẹp, chí ít cũng được luyện chế từ ngọc của Tiên Trai hơn mấy trăm vạn năm. Công dụng của Ngọc Tiên Trai có rất nhiều, tẩm bổ linh hồn, kéo dài tuổi thọ, dưỡng nhan, trừ độc… Nghe nói, Ngọc Tiên Trai còn có công dụng cải tử hoàn sinh, được xem là thánh vật thiên hạ.
Giang Lưu Nhi cũng là rất may mắn mới có được. Lúc lấy được Ngọc Tiên Trai, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là tặng cho Giang Nghinh Từ, đủ biết hắn vô cùng yêu quý nàng.
“Lưu Nhi. Cài lên giúp mẹ." - Giang Nghinh Từ tháo chiếc trâm trên đầu xuống, đưa chiếc trâm Ngọc Tiên Trai cho Giang Lưu Nhi, nhẹ giọng bảo.
Ngọc Tiên Trai… có lẽ chỉ có nó mới xứng để được cài lên đầu nàng… Và có lẽ cũng chỉ có duy nhất một người được phép làm điều đó…