Kể từ lúc bắt đầu tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết đến nay cũng đã hơn một năm, Giang Lưu Nhi từ một kẻ mất hết tu vi đã đi đến cảnh giới Bạch Cảnh đỉnh phong, nếu so với những tu luyện giả của Thiên Vũ đại lục thì thiết nghĩ chẳng có mấy người làm được như hắn. Thế nhưng hắn không phải người của Thiên Vũ đại lục. Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ mình thuộc về nơi đây cả.
Nếu như là ở Đại Hồng Vũ, hắn đã có thể bước vào Ngân Cảnh từ lâu rồi, cũng không cần tới thứ gọi là huỳnh quả này. Thiên địa linh khí nơi đây thật sự quá mỏng manh.
Giang Lưu Nhi hít sâu một hơi, cầm lấy huỳnh quả bỏ vào trong miệng. Ngọt và mát. Đó là cảm giác đầu tiên của hắn. Nhưng không bao lâu sau, một luồng hơi nóng kèm theo năng lượng như nước chảy tràn khắp cơ thể. Giang Lưu Nhi vội vận hành tâm pháp trong Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết để hấp thu luồng linh khí kia.
Lúc này, bên trong đan điền hắn, luồng linh khí bị hấp thu vào dần chuyển thành chân khí. Tiếp đó, những sợi chân khí lại bắt đầu xoay vòng quanh đan điền, chuyển dần từ màu trắng sang trắng bạc rồi cuối cùng thành một màu bạc thuần.
Một canh giờ trôi qua, Giang Lưu Nhi không còn cảm thấy sự nóng bức khó chịu ban nãy nữa, thay vào đó, hắn phát hiện chân khí trong cơ thể đã nhiều hơn gấp hai lần, và quan trọng là đã có một phần ba trong số chúng chuyển sang màu bạc. Hắn mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí. Cuối cùng hắn đã bước vào Ngân Cảnh. Sau khi dùng nội thị thuật xem xét cơ thể một chút, Giang Lưu Nhi câu thông với Nghiệt.
“Nghiệt."
“Biết rồi. Bây giờ ta sẽ truyền tâm pháp tầng thứ hai của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cho ngươi." - Nghiệt trả lời, vẫn bằng giọng điệu lạnh nhạt mọi khi.
…
Truyền xong cho hắn, Nghiệt nói:
“Có phải ngươi cảm thấy Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết cũng không khó để tu luyện?”
Giang Lưu Nhi không đáp. Hắn đang đợi Nghiệt nói tiếp.
Nghiệt vốn cũng không muốn chờ câu trả lời của hắn.
“Ba tầng đầu của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết là Bạch Cảnh, Ngân Cảnh và Hắc Cảnh tu luyện không hề khó, với ngộ tính của ngươi thì chỉ cần tích lũy đầy đủ chân khí sẽ dễ dàng đột phá. Thế nhưng…” - Dừng một chút, Nghiệt tiếp tục: “Bắt đầu từ tầng thứ tư, cũng tức là Hoàng Cảnh, muốn đột phá cũng không còn dễ dàng như vậy. Ta nhắc lại lần nữa cho ngươi nhớ kỹ. Tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết vô cùng hung hiểm, một chút sơ ý thì sẽ lập tức mất mạng ngay. Dù cho ngươi là tuyệt thế thiên tài của tầng trời thứ mười ba đi nữa cũng không ngoại lệ... Ta chỉ nói bấy nhiêu, còn lại ngươi tự liệu."
Sau khi giọng Nghiệt biến mất một lúc, Giang Lưu Nhi cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Khó khăn ư? Chỉ cần có thể gặp lại Người thì khó khăn hơn nữa thì đã sao?
…
Đang đi trên đường, Giang Lưu Nhi gặp một số đệ tử của Thiên Nhai Các. Khi trông thấy hắn, họ đều tươi cười chào hỏi.
“Niệm Từ sư đệ. Chào ngươi… Ta là Cao Dũng, đệ tử nội môn…”
“Niệm Từ sư đệ. Ta là Hạ Tiểu Mai, là đệ tử nội môn… Sau này có chuyện gì cần cứ tới tìm ta."
“Niệm Từ sư huynh. Ta là Hoàng Ngọc…”
“Niệm Từ sư huynh…”
Giang Lưu Nhi cũng gật đầu lên tiếng đáp lại. Không lãnh đạm cũng chẳng nhiệt tình. Hắn thừa hiểu tại sao những người này lại ân cần như thế. Hắn là một trong hai người có được trung phẩm linh thể, điều đó chẳng khác nào nói rằng ngày sau chắc chắn hắn sẽ bước vào Thần Thông Cảnh, trở thành một nhân vật có địa vị quan trọng của Thiên Nhai Các. Nên biết rằng hiện tại tính cả toàn bộ Thiên Nhai Các cũng chỉ có ba người có tu vi đạt tới cảnh giới đó.
Những lời chào hỏi vô nghĩa, những gương mặt cười giả tạo khuất dần sau lưng. Bây giờ, Giang Lưu Nhi đang đứng ở một khu hiếm người lui tới của hậu sơn. Mục đích của hắn đến đây là để luyện tập Toái Cốt Chưởng – một chiêu thức trong Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết - và các kiếm chiêu của Thanh Hà Kiếm Quyết.
Một công pháp bao gồm hai phần chính là tâm pháp tu luyện để đột phá cảnh giới và các chiêu thức, bí kỹ tương ứng với tâm pháp đó. Nếu tu luyện tâm pháp của công pháp này lại đi sử dụng chiêu thức của công pháp khác thì sẽ không thể nào phát huy được uy lực của chiêu thức. Bởi vì cách vận hành và đặc tính chân khí không khớp. Nó cũng giống như việc mặc y phục vậy. Nam nhân có y phục của nam nhân, nữ nhân có y phục của nữ nhân. Thử tưởng tượng nếu một nam nhân mặc đồ của nữ nhân và nữ nhân lại mặc đồ của nam nhân thì sẽ thế nào. Đó là điều không hợp với lẽ thường.
Thế nhưng lúc này, chính Giang Lưu Nhi lại đang làm điều không hợp với lẽ thường ấy. Hắn dùng tâm pháp của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết để thi triển kiếm chiêu của Thanh Hà Kiếm Quyết. Nếu có tu luyện giả nào biết việc hắn đang làm chắc chắn sẽ mắng một tiếng “ngu ngốc”.
Nhưng Giang Lưu Nhi thật sự là một kẻ ngu ngốc ư? Hoàn toàn trái lại, ngộ tính của hắn cao hơn nhiều so với người khác.
Vậy tại sao hắn lại làm điều mà mọi người đều cho là không hợp lẽ thường đó?
Bởi vì Nghiệt đã nói với hắn: “Tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết có thể tùy ý sử dụng chiêu thức hay bí kỹ của bất kỳ công pháp nào, ngoại trừ công pháp đã vượt quá tiên cấp. Bởi kẻ tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết có thể tùy ý thay đổi lộ tuyến vận hành và thuộc tính chân khí của mình để phù hợp với các chiêu thức, bí kỹ của công pháp khác. Đó cũng là một trong số những lý do mà mỗi một cảnh giới, chân khí của người tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết lại thay đổi một màu sắc khác nhau.”
Lần đầu tiên nghe điều đó, Giang Lưu Nhi đã vô cùng rung động. Nó hoàn toàn đánh vỡ nhận thức của hắn, cũng đồng thời là nhận thức chung của cả tu tiên giới. Hắn chưa bao giờ nghe nói có ai có thể dùng một tâm pháp mà sử dụng được tất cả các chiêu thức, bí kỹ của những công pháp khác. Hắn cảm thấy lúc trước mình đã đánh giá thấp Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết này, và có lẽ hắn cũng đã đánh giá thấp kẻ đã truyền thụ nó cho hắn.
Giang Lưu Nhi tin chắc lai lịch của Nghiệt không hề đơn giản. Nó có thể sáng tạo ra một công pháp vượt khỏi nhận thức của tu tiên giới thì hẳn bản thân nó cũng đã vượt ngoài tu tiên giới. Mà nơi tu luyện giả có thể vượt ra ngoài tu tiên giới chỉ có một – tiên giới.
Nhưng nếu Nghiệt đã đạt tới cấp độ tiên nhân thì sao lại bị phong ấn trong Thiên Oán? Tại sao lại lưu lạc vào tay Thanh Hà tiên tử rồi lần nữa bị phong ở Vô Minh Phong? Nghiệt truyền công pháp cho hắn có thật chỉ đơn giản vì cần hắn thu thập cho nó thiên tài địa bảo tẩm bổ linh hồn? Thế nhưng hình như nó chưa bao giờ hối thúc hắn chuyện đó cả… Trong đầu Giang Lưu Nhi đầy những nghi hoặc.
Giang Lưu Nhi nhẹ lắc đầu. Có lẽ phải đợi cảnh giới cao hơn hắn mới có thể từng bước tìm hiểu những nghi vấn đó…
…
Xế chiều... Những đám mây ráng đỏ lơ lửng cuối chân trời. Giữa không trung… Một đàn chim bay vội về tổ.
Giang Lưu Nhi lững thững bước trên con đường ban sáng trở về. Người đã vắng. Các đệ tử có lẽ đều đã dùng bữa… Những lúc thế này, hắn chợt cảm thấy nỗi lòng trống trải kỳ lạ. Cứ như thể hắn chỉ đang bước đi trong thế giới của riêng mình. Lặng lẽ…
Bất chợt, hắn nhìn thấy phía xa xa, một thiếu nữ mặc bộ y phục màu vàng đang đứng. Dường như nàng đã đứng đó được một lúc.
Hắn vẫn cứ tiếp tục bước đi.
“Ngươi xem thường ta như vậy sao?”
Thiếu nữ bỗng cất tiếng khi hắn vừa lướt qua người nàng.
Giang Lưu Nhi dừng bước, cũng không xoay đầu nhìn, nói:
“Ta chưa bao giờ xem thường ngươi."
Cô gái kia nghe thế thì cười khuẩy:
“Ngươi không xem thường ta?… Ngươi không xem thường ta sao lại giả bộ câm điếc? Ngươi không xem thường ta sao lại biến ta thành kẻ ngốc? Ngươi nghe thấy tất cả nhưng lại làm bộ không biết. Ngươi hiểu được tất cả nhưng lại làm bộ không hay. Ta… giống một kẻ ngốc lắm sao?”
Lâm Thải Tuyết càng nói giọng càng lớn dần, như thể nàng muốn trút hết những ấm ức khó chịu trong lòng mình hơn một tháng qua. Nàng thấy như bị lừa gạt, bị người đem ra làm trò đùa. Nàng định sẽ không bao giờ nói chuyện hay dính líu gì tới hắn nữa. Hắn chỉ là một kẻ lừa gạt mà thôi, hoàn toàn không đáng để nàng phải nghĩ tới.
Nhưng mà… càng tránh mặt hắn, càng tỏ ra lạnh lùng với hắn thì trong lòng nàng lại càng khó chịu hơn. Còn hắn, vẫn cứ bộ dáng chẳng để ý hay bận tâm gì. Nàng không thể chịu đựng nổi cảm giác bị xem thường như vậy. Nàng là một người kiêu ngạo chứ không phải một tiểu muội nhu mì nhà bên. Vì thế hôm nay nàng muốn làm cho ra lẽ mọi thứ.
“Ta không phải giả bộ. Chỉ là ta không bận tâm.” - Giọng nói lạnh nhạt của Giang Lưu Nhi vang lên bên tai nàng.
Lâm Thải Tuyết đứng im bất động. Sau đó nàng khẽ cười đắng chát.
Đúng vậy. Ta đâu phải là gì với hắn, hắn tại sao phải bận tâm.
Hôm nay nàng đến gặp hắn để làm cho ra lẽ. Nhưng mà... làm ra lẽ điều gì đây? Chợt nàng cảm thấy hình như mình vừa làm một chuyện ngốc nghếch.
Nàng cất bước đi về một cách chậm rãi…