Thừa biết chẳng có hy vọng làm Thánh nữ Mỹ Toa đổi ý, Cổ Liệt chọn cách trực tiếp đối mặt. Ngay khi vừa bắt đầu, ông đã tung ra những đòn công kích toàn lực. Mặc dù hiện giờ đã bước vào Chân Đan Cảnh hậu kỳ nhưng ông không dám có chút khinh thường nào đối với vị Thánh nữ yêu tộc trước mắt. Ông hiểu được nàng có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần nhìn vào tình trạng của Cổ Mị Nhi liền có thể suy ra. Quả thật Cổ Liệt ông chẳng tin nổi người đang giao chiến với mình lại chỉ là một tu sĩ vô danh thấp kém vào hơn hai mươi năm trước. Sự trưởng thành của nàng thực sự quá kinh khủng.
"Oành... Oành..."
"Ầm..."
Cuộc đấu pháp giữa đôi bên ngày một ác liệt; đình đài, lầu các..., tất cả hầu như đều bị tàn phá. Thánh nữ Mỹ Toa quả không hổ là kẻ gieo rắc sợ hãi như lời đồn, thuật pháp của nàng cao đến mức bất thường. Tuy tu vi của nàng biểu hiện ra chỉ là Chân Đan Cảnh trung kỳ nhưng chiến lực thì vượt trên cả Chân Đan Cảnh hậu kỳ như Cổ Liệt. Và với chiến lưc mạnh mẽ ấy, việc nàng nhanh chóng chiếm thượng phong trước đối thủ cũng chẳng lấy gì làm kỳ quái.
Mắt thấy phụ thân mình liên tiếp bị thương, Cổ Mị Nhi há có thể khoanh tay bỏ mặc, nàng lập tức lao vào trợ chiến. Tiếc rằng ý định của nàng không thể thực hiện được, bởi thời điểm nàng vừa động thì đã có sáu vị yêu tu hóa hình xuất hiện ngăn cản. Một cuộc chiến khác lại nổ ra...
...
Với sự vượt trội về số lượng, chưa đến nửa ngày thì yêu tộc đã chiếm lĩnh toàn bộ tổng đàn Âm Dương Tông. Có người thắng tất có kẻ bại. Âm Dương Tông chẳng những bại mà còn bại rất thê thảm. Tính đến lúc này, số người còn sống có thể đếm được trên đầu ngón tay. Số còn lại, tất cả đã bị giết sạch.
"Giết hết cho ta! Già trẻ lớn bé, không chừa một ai!"
Đó là mệnh lệnh của Thánh nữ Mỹ Toa ban xuống sau khi Âm Dương Tông đã buông bỏ khí giới xin thần phục...
Nhìn thân ảnh quen thuộc mà xa lạ đang đứng giữa biển máu kia, Cổ Mị Nhi vừa oán hận, vừa thương tâm lại vừa đau xót... Nàng không biết rốt cuộc thì cụ thể nó là gì. Nàng chẳng còn nghĩ được quá nhiều trong tình cảnh này, khi mà nguyên thần của phụ thân nàng đang sắp tiêu tán.
"Mỹ Toa! Tại sao? Tại sao ngươi nhất định phải hủy diệt Âm Dương Tông? Âm Dương Tông ta đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi?"
Cổ Mị Nhi gần như hét lên.
Nhưng không ai trả lời nàng. Có vẻ như Thánh nữ Mỹ Toa cảm thấy điều đó là vô nghĩa. Nàng sử dụng linh lực hiển hóa ra một ngọn lửa, kế đó thì dùng nó thiêu rụi toàn bộ Âm Dương Tông.
"Toàn thể yêu tộc nghe lệnh. Rút về Thánh Sơn!"
Sau khi yêu tộc rút đi, trong bãi hoang tàn chỉ còn lại duy nhất sáu người sống sót. Mà không, có lẽ rất nhanh thôi sẽ biến thành năm, bởi vì Cổ Liệt đã sắp chết.
"Mị... Nhi..."
"Phụ thân, con ở ngay đây!"
"Phụ thân... sau này... không... không thể nhìn con... nhìn con được nữa... rồi."
"Không đâu! Phụ thân, người sẽ không sao đâu! Người nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!"
"Khụ... Khụ..."
Nôn ra một ngụm máu, Cổ Liệt nói bằng giọng yếu ớt:
"Nha đầu khờ. Tình trạng... của ta thế nào... ta hiểu rõ. Thật ra... Thật ra ta không phải... là một người cha tốt. Ta... có lỗi với tỷ muội... các ngươi rất nhiều. Từ nhỏ đến lớn, các ngươi... chưa hề được sống theo ý mình, mọi thứ... đều là bị ta sắp đặt. Ngươi còn nhớ chuyện năm đó không? Năm ngươi... bị Hà trưởng lão bắt cóc... Thật ra chuyện đó... chuyện đó cũng là do ta sắp đặt. Bởi vì... Bởi vì ngươi là người mà ta hy vọng... sẽ thừa kế Âm Dương Tông. Ta không cho phép... ngươi sống cuộc sống... cuộc sống tầm thường như... ngươi muốn được. Nhưng có lẽ... ta đã sai rồi. Ngươi... có trách... ta không?"
Cổ Mị Nhi im lặng. Nàng cần một chút thời gian để tiếp nhận sự thật phũ phàng này...
"Khụ... Khụ..."
"Phụ thân! Phụ thân! Con không trách người! Con thực sự không trách người!..."
Nghe xong những lời của Cổ Mị Nhi, như đã trút được gánh nặng trong lòng, Cổ Liệt bình yên trút hơi thở cuối cùng.
Kể từ giây phút đó, sau Diêm La Điện, Âm Dương Tông chính thức bị xóa tên khỏi tu tiên giới Thiên Vũ đại lục...
Mấy ngày sau, tại một ngọn núi vô danh.
"Cổ tông chủ, mẫu thân nô tỳ...?"
Nhẹ nhàng đặt tay Lý Thiên Kiều xuống, Cổ Mị Nhi cho Lý Thiên Hương một cái lắc đầu:
"Kinh mạch của nàng gần như đã bị phá hủy toàn bộ, nguyên thần cũng bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ... Trừ phi có tiên đan thần dược, nếu không..."
Dù Cổ Mị Nhi chưa nói hết nhưng ai cũng có thể dễ dàng suy ra được ý tứ của nàng. Đau xót thay nó lại là điều quá tàn nhẫn với Lý Thiên Hương.
"Cổ tông chủ! Cầu xin tông chủ hãy cứu mẫu thân nô tỳ! Tông chủ, cầu xin người!..."
Cứu ư?
Cổ Mị Nhi âm thầm thở dài. Nếu có thể thì nàng đã làm rồi.
"Thiên Hương..."
Lý Thiên Kiều khẽ gọi.
"Mẫu thân! Con đây!"
"Đừng làm... Cổ tông chủ khó xử. Nếu không nhờ số đan dược của tông chủ thì ta... thì ta đã chẳng sống được tới bây giờ. Chỉ đáng tiếc... ý trời khó cãi..."
"Không đâu! Mẫu thân, người nhất định... nhất định..."
Lý Thiên Hương không sao nói tiếp được nữa. Dù có tự lừa dối bản thân thế nào thì sự thật vẫn cứ đang hiển hiện ngay trước mắt nàng... Thay vì nói, nước mắt nàng đã lăn dài trên má.
Lý Thiên Kiều cố đưa tay lau đi những giọt nước mắt của nữ nhi, giọng thương yêu:
"Sau này, mẫu thân sẽ chẳng còn ở bên cạnh con được nữa. Con nhất định... nhất định phải kiên cường hơn biết không. Hãy tìm một phu quân tốt, sống một cuộc đời bình dị... sinh con đẻ cái, chăm chồng dạy con... Còn nữa, đừng oán trách Điện chủ. Bởi vì... Bởi vì ta đã không còn sợ hãi hay ghét bỏ người. Có lẽ... ta đã thật lòng yêu người. Ta thật sự rất muốn được gặp người lần cuối. Chỉ tiếc... chẳng còn cơ hội nữa rồi."
Nắm chặt tay nữ nhi, Lý Thiên Kiều cố gắng nói ra những lời chôn kín bấy lâu:
"Thay ta chuyển lời cho Điện... cho hắn. Ta rất muốn được cùng hắn... và Ân Giao... trở lại vùng cực bắc... trở lại vùng trời băng tuyết... Ba người chúng ta... sẽ lại... sẽ lại cùng nhau... đắp ba người tuyết... Khi đó... chúng ta... là một gia đình... Là một gia đình..."
"Mẫu thân... Mẫu thân... Mẫu thân! Mẫu thân!... Hức hức... Hức... Ức... Mẫu thân!..."
Lại một sinh mạng vừa tắt. Cổ Mị Nhi cảm thấy lòng mình chợt nhói đau. Cảnh tượng này sao mà giống với nàng mấy hôm trước quá. Muội muội chết. Phụ thân lìa đời. Hơn ai hết nàng hiểu rõ sự mất mát kia lớn đến nhường nào. Nước mắt nàng không kìm được mà rơi xuống. Nàng quay sang ôm lấy Ân Giao, người cũng đang thương tâm che miệng khóc nức nở... Hiện giờ chỉ còn lại duy nhất một người giữ được bình tĩnh. Đó là Lưu Thanh. Nàng không khóc. Có lẽ vì người vừa chết có phần xa lạ với nàng. Có lẽ... nàng chưa đủ thương tâm để khóc.