Truyền thuyết, hay những câu truyện ma quái dường như đã trở thành đặc sản ở những nơi như trường học hay bệnh viện. Câu truyện nào càng kinh dị, đáng sợ và gần với thực tế thì sẽ càng được lan truyền rộng rãi. Xem ra vốn liếng của trường Thanh Thạch cũng khá là hùng hậu khi có tới tận ba truyền thuyết, thế nhưng Cung Tử Quận lại chẳng biết cái nào.
Hắn nhướng mày, nói: "Kể nghe coi."
Vương Phi gần như không ngờ là Cung Tử Quận lại có hứng thú với chuyện này nên càng thêm thích thú mà kể lại: "Câu truyện đầu tiên tên là "Hoa khôi đâu mất rồi?". Khoảng mười hai, à, cũng có thể là mười ba năm trước, trường chúng ta đã xảy ra một chuyện vô cùng chấn động. Lúc đó khối trung học phổ thông có một học sinh nữ vô cùng xinh, tên thì tôi không biết, nói chung là xinh lắm, được mọi người công nhận là hoa khôi của trường. Hình như cô ấy là người ngoại tỉnh chuyển tới học nên bình thường cuối tuần không về nhà mà toàn ở lại ký túc xá thôi. Sau đó, tự nhiên có một hôm cô ấy biến mất."
"Biến mất á? Phó Kỳ Đường tò mò. Tức là sao?"
"Thì là mất tích không thấy đâu nữa đó. Không chủ động cũng chẳng bị động ra khỏi trường, ban đêm đi vệ sinh cái thôi mà tự nhiên không thấy tăm hơi đâu nữa luôn." Vương Phi còn bổ sung thêm: "Bạn ký túc của cô ấy kể là gần hai giờ sáng đêm hôm ấy, cô nàng thấy hoa khôi xuống khỏi giường tầng thì có hỏi một câu. Hoa khôi bảo định đi nhà vệ sinh xong ra ngoài rồi chẳng thấy quay về nữa."
"Sao biết cô ấy không ra khỏi trường?" Cung Tử Quận hỏi.
"Bảo vệ nói là không gặp á. Hồi đó vẫn còn nhiệm vụ giám sát bảo vệ, tối nào giáo viên và thầy cô tổng phụ trách cũng sẽ đi tuần tra nhưng cũng không ai thấy hoa khôi trốn ra ngoài. Huống hồ tường bảo vệ của trường mình cao thế, cũng phải năm mét ấy chứ ít đâu. Đa số học sinh nam còn chẳng trèo qua nổi chứ nói gì đến một học sinh nữ chân yếu tay mềm như vậy. Đúng không?"
Trong đầu Cung Tử Quận lập tức hiện lên hình ảnh tường bảo vệ của trường, đúng là cao thật, bên trên bờ tường còn gắn cả mảnh chai vỡ, chỗ nào dễ trèo thì sẽ lắp cả lưới sắt nữa, vô cùng nghiêm ngặt.
"Nhưng mà mấy cái này không quan trọng. Quan trọng là về sau có người phát hiện ra đồ lót của hoa khôi bên trong nhà vệ sinh khu Tây! Ký túc xác ngày trước với bây giờ không giống nhau. Hồi đó ít học sinh nên học sinh nam và học sinh nữ sống chung một tòa ký túc, một nửa ở dãy phía Đông, một nửa ở dãy phía Tây. Giữa mỗi tầng có một cánh cửa sắt ngăn cách hai bên, ngày nào quản lý ký túc cũng kiểm tra khóa nên bình thường hầu như chẳng ai qua được bên còn lại cả. Nhưng mà hôm đó chính là một ngoại lệ." Tông giọng của Vương Phi lại càng nhỏ và thấp hơn nhưng sự phấn khích của cậu ta thì không thể nào che giấu đi được.
"Nghĩa là thế nào?" Phó Kỳ Đường hỏi.
"Rõ ràng là do hôm đó quản lý ký túc quên kiểm tra khóa hoặc là đã có người phá khóa và bắt gặp hoa khôi đi vệ sinh rồi, sau đó... Em đoán là phải có tới mấy tên, chứng tỏ lợi thế nghiêng hẳn về một phía, chứ không thì sao có thể im hơi lặng tiếng vậy chứ. Tóm lại là đêm khuya vắng vẻ, một đám con trai đương tuổi dậy thì gặp trúng một cô gái xinh đẹp thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Còn phải nói nữa ư?" Vương Phi dang tay ra, vừa nói vừa cười.
Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Vương Phi nói tiếp: "Nhưng nếu ngày hôm sau mà tìm được hoa khôi hay thi thể của cô ấy thì chuyện này cũng chỉ có thể coi là một vụ án ác độc, chưa đủ để trở thành truyền thuyết trong trường được. Mà vấn đề là hoa khôi trường đã mất tích, biến mất không còn một dấu vết gì ngoại trừ một chiếc quần lót ở trong nhà vệ sinh nam."
"Hẳn là không chỉ có vậy đúng không?" Phó Kỳ Đường hỏi.
Vương Phi cười, nói: "Thầy Phó thông minh quá. Không hồ là nghiên cứu sinh! Thế em nói luôn nhé, chuyện về sau không có nhiều người biết đâu."
Tiếp theo, giọng điệu của cậu ta trở nên bí ẩn hơn: "Chuyện này xảy ra sau đó một tháng. Khu ký túc xá đó có một phòng trong dãy học sinh nam bị cháy, năm người bên trong phòng chết sạch, thế nhưng nguyên nhân cái chết lại không phải là do cháy. Theo em được biết, bọn họ đã tự giết hại lẫn nhau. Nhưng thử nghĩ coi, bên trong phòng ký túc thì có hung khí gì được? Thế nên người thì bị dùng ghế đập chết, người thì bị dùng đũa đâm vào mắt, xuyên thông qua đầu, người thì bị siết chết bằng ga giường, có người còn bị người ta gặm rớt rất nhiều da thịt, chết không toàn thây. Tóm lại là chết rất thảm, vô cùng thê thảm."
"Dữ dội ghê." Cung Tử Quận bình thản nói ra một câu.
Vương Phi vô tay, phấn khích nói: "Đúng vậy! Đó chính là vấn đề! Bọn họ đánh nhau be bét vậy mà phòng bên cạnh không một ai hay biết. Là do bị cháy, có người đi qua nhìn thấy mới phát hiện ra. Thế thì chuyện này không phải do ma ám quỷ trêu, còn có thể là do đâu nữa?"
"Em bảo là có năm người chết, nhưng ký túc xá là một phòng sáu người cơ mà?" Phó Kỳ Đường hỏi.
Vương Phi cũng không nghĩ gì nhiều, trả lời: "Có một người bị gãy chân trước đó hai hôm nên về nhà rồi, không ở ký túc. Đúng là các cụ gánh còng lưng, nhưng đó không phải chuyện quan trọng, không chết thì người đó không phải là một phần của truyền thuyết, chẳng ai thèm quan tâm."
Sau đó, cậu ta bật cười rồi nói với Cung Tử Quận: "À, phòng ký túc của cậu số bao nhiêu vậy?"
Cung Tử Quận liếc cậu ta một cái rồi đáp: "Liên qua chó gì đến cậu?"
"Hê... Không liên quan đến tôi, tôi hỏi thế thôi. Nhưng mà tôi có thể nói cho cậu biết là căn phòng ký túc năm đó xảy ra chuyện nằm ở tầng ba đó, chỉ không biết cụ thể là phòng nào thôi, cũng có thể bị bỏ rồi."
Chính là căn cuối dãy. Nếu không thì đã phải hỏi hai phòng trái phải xem có nghe tiếng ồn gì không chứ không phải chỉ có một phòng, trừ phi căn phòng đó chỉ giáp với một phòng duy nhất. Cung Tử Quận ngẫm nghĩ, khóe miệng khẽ cong lên.
"Có hoành thánh rồi đây!"
Một lát sau, chủ quán cuối cùng cũng bưng ba bát hoành thánh đã làm xong lên. Mùi thơm của rong biển, rau mùi và trứng chiên quyện trong hơi nóng xông thẳng vào cái bụng đói cồn cào của thực khách. Vương Phi cầm chiếc thìa nhựa xúc một miếng bự, vừa nhai vừa hà hơi cho bớt nóng. Phó Kỳ Đường cũng cắn một miếng nhưng hứng thú ăn uống của anh đã bị sự tò mò thay thế nên không ăn theo kiểu ào ào mà như là đang ăn vì phép lịch sự hơn.
Nhai nuốt xong, anh lập tức hỏi: "Đó là câu truyện thứ nhất, thế câu truyện thứ hai thì sao?"
"Câu truyện thứ hai tên là "Đừng trả lời". Vụ này á, cá nhân em thấy nó không thú vị cho lắm, cốt truyện cũng không như vụ của hoa khôi. Đó cũng là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Hồi đó trường chúng ta còn có "lớp thiếu niên" nữa cơ. Lớp đó toàn là thần đồng, tuổi thì không lớn nhưng thành tích thì lại vô cùng đỉnh chóp, mười mấy tuổi đã đi thi giải Olympic rồi. Trong lớp đó có đúng một cô gái là lớn nhất, tầm mười lăm tuổi, trông cũng bình thường, tính cách hơi hướng nội, ngày nào cũng chỉ có học và học, vô cùng chăm chỉ. Vì sao?" Vương Phi cố ý ngập ngừng, lướt nhìn Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận.
Thấy chẳng có hai trong hai người có ý định trả lời, cậu ta đành tiếp tục: "Vì cô ấy không phải thần đồng. Đương nhiên là cô ấy rất thông minh, nhưng chỉ là hơn chúng ta thôi chứ nào so được với những thần đồng thứ thiệt. Vậy nên cô ấy cũng chỉ có thể dùng cần cù để bù cho thiên phú. Nhưng mà những thiên tài của lớp đó cũng vô cùng chăm chỉ nên cô ấy dần không tài nào theo kịp nổi những học sinh khác trong lớp. Cơ bản thì ai cũng hiểu được hệ sinh thái trong lớp thiếu niên này tàn khốc đến nhường nào, không theo kịp thì chỉ có thể bị đào thải. Nhưng gia cảnh của cô gái này nghèo khó, đã được nhận trợ cấp từ lớp thiếu niên, số tiền vào thời ấy cũng tương đối lớn nên hiển nhiên là cô ấy không muốn từ bỏ. Vì vậy, cô ấy chỉ có thể càng nỗ lực hơn nữa. Người khác một ngày học mười sáu tiếng, cô ấy học tới hai mươi tiếng. Người khác là học đến quên ăn, quên ngủ, còn cô ấy thực sự là học để mức không dám ăn, không dám ngủ. Thế nào? Đỉnh không?"
"Ừ. Đáng để cho người ta noi gương." Phó Kỳ Đường gật đầu đồng ý, nói mà còn cố ý liếc nhìn Cung Tử Quận nữa. Anh tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Còn phải nói? Đương nhiên là đột tử rồi."
Phó Kỳ Đường: "..."
Vương Phi bất lực nói: "Lúc tiếng chuông bắt đầu làm bài thi vang lên, cô ấy đã cảm thấy rất mệt rồi, định gục xuống bàn nghỉ một chút, ai ngờ cứ thế chết luôn. Đau lòng hơn là lúc có kết quả, cô ấy là người đứng bét lớp và bị đào thải, chết rồi mà vẫn không thể ở lại được lớp thiếu niên. Kể từ đó, thỉnh thoảng sẽ có người gặp một cô gái với mái tóc hơi dài trong trường, khuôn mặt nhợt nhạt, trên tay luôn cầm một cuốn sách, thích đặt câu hỏi cho người khác. Những câu hỏi của cô ấy không hề cố định, nhưng chắc chắn là có liên quan đến cuốn sách mà cô cầm. Nếu đụng trúng thì nhất định phải vờ như không nhìn thấy, cô ấy sẽ chỉ đi bên cạnh một lát rồi đi chỗ khác. Chứ mà đáp lại cô ấy thì bất kể là trả lời đúng hay sai, về sau đều sẽ gặp phải những chuyện vô cùng rùng rợn."
"Tỷ như?" Cung Tử Quận hỏi.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy câu truyện này quen quen, như là đã nghe được ở đâu, thậm chí là đã trải qua rồi. Nhưng câu truyện mà hắn biết lại hơi khác một chút. (J: Học Sinh Giỏiiiiiii)
Vương Phi nói: "Tỷ như năm đó có người gặp tai nạn chết ngay trước kỳ thi một ngày; người thứ hai thì gặp cướp ngay trước cổng trường, bị một viên gạch rớt trúng đầu, chấn thương thành kẻ ngốc luôn; người thứ ba thì đột nhiên bị mắc chứng khó đọc, vừa nhìn thấy chữ là đã chóng mặt, nhức đầu đến mức nôn mửa. À đúng rồi, còn có một người, vì học kém nên chỉ để lại một bức thư tuyệt mệnh nói áp lực học hành lớn quá, sau đó nhảy lầu tự sát luôn."
"Sao chứng minh được bọn họ đều gặp chuyện do đã chơi đối đáp với học sinh nữ đó chứ?" Phó Kỳ Đường tò mò hỏi.
Vương Phi trả lời: "Sao mà chứng minh được ạ? Nhưng mà những chuyện này cũng quá là trùng hợp rồi còn gì. Tóm lại là phải nhớ rằng nếu đi trong trường mà gặp một cô gái đưa ra câu đố, lại còn có những đặc điểm y như em vừa nói đó thì không được đáp lại, nhất định không được đáp lại.
Phó Kỳ Đường gật đầu.
Cung Tử Quận đột nhiên hỏi: "Nếu tôi đưa ra câu hỏi cho cô ấy thì sao?"
Vương Phi sửng sốt, đần mặt nhìn Cung Tử Quận: "Hả? Thì chắc là cô ấy sẽ... Hỏi ngược lại?" Cậu ta gãi đầu, vẻ mặt kinh hãi: "Không phải nhưng sao lối tư duy của cậu kỳ thế? Gặp chuyện như vậy, cậu không chạy mau mau đi mà còn nghĩ đến chuyện đưa ra câu đố cho cô ấy?"
"Không thể ra đòn trước sao?" Cung Tử Quận mỉm cười, thực sự chỉ là hơi mỉm thôi, thoáng cái đã biến mất. Hắn nói tiếp: "Đùa thôi, cậu kể tiếp câu truyện thứ ba đi."
Vương Phi cạn lời, gắp một cái bánh bao lên ăn để ổn định lại cảm xúc, sau đó nói: "Tôi dám cá là trong trường không có mấy ai biết về câu truyện thứ ba này đâu, tên là "Dịch bệnh"."
Danh Sách Chương: