"Cậu nhớ lại rồi à?" Cung Tử Quận đang ngồi ườn trên sofa nghe thế thì bật thẳng người dậy. Giọng hắn cao như sóng ngầm đang cuộn lên trong lòng hắn.
"Hả?"
"Không có gì..." Cung Tử Quận lắc lắc đầu, trong mắt là vui mừng xen lẫn thất vọng khó có thể nhận ra. Hắn nhìn chằm chằm vào Phó Kỳ Đường, một lúc sau mới cười nói: "Suốt ngày kêu tôi là không được đọc thơ văn, mình dùng thì không sao ha."
"Ế, câu này ở quyển nào ấy nhỉ? Ầy... Thôi này không quan trọng. Anh mau về đi, còn có một phút nữa là bắt đầu tuần tra rồi." Phó Kỳ Đường nghĩ nhưng nghĩ không ra. Anh vừa nói, vừa kéo Cung Tử Quận đang ngồi trên sofa dậy rồi tiễn hắn ra khỏi cửa sau đó nói: "Ba đi cẩn thận nhé. Nửa tiếng nữa gặp. Nha!"
Phó Kỳ Đường nói xong còn vẫy vẫy tay rồi không chút do dự đóng cửa lại và đi vào gian trong. Lúc nãy, trong quá trình quan sát, Phó Kỳ Đường phát hiện ra một văn phòng hiện đại thế này mà lại không có máy vi tính. Không chỉ ở đây mà dọc đường đi, những văn phòng họ ngó vào kiểm tra hay quầy lễ tân cũng không hề có, chứng tỏ gợi ý mà người chơi phải tìm ra tuyệt đối không phải tin tức nằm trong đồ điện tử, có nghĩa là sẽ không phải tốn công bẻ khóa mật khẩu hay là mở tập tin đã bị mã hóa. Mặt khác, gợi ý dạng giấy cũng không hề dễ tìm. Tuy vậy thì có nhất thiết phải giấu tất cả máy vi tính trong bệnh viện đi như thế không? Phó Kỳ Đường hơi nghi nghi, cứ thấy đây có vẻ không phải phong cách của đoàn tàu. Một chuyện nữa là vì sao hệ thống cứ nhất thiết phải thay đổi phòng bệnh an toàn chứ? Trừ việc có thể khiến người chơi có thể phát hiện ra quy tắc liên quan tới chai thuốc truyền dịch thì chỉ có thể là để người chơi có thể tìm ra gợi ý ẩn trong các phòng. Chính vì thế, Phó Kỳ Đường có thể chắc chắn rằng các gợi ý dẫn đến chiếc chìa khóa phá giải phó bản lần này nằm trong các phòng ban thuộc khu an toàn.
"Vòng một, phòng 410 và phòng vip2 trên tầng năm không có ai vào. Vòng hai có phòng vip3 trên tầng năm trống. Nếu mà vẫn không tìm được gì thì phải lợi dụng khoảng thời gian di chuyển để kiểm tra mấy phòng đó thôi. Thời gian dịch chuyển có mỗi mười phút, căng quá..."
Phó Kỳ Đường tự nghĩ, tự nói, hơi tiếc vì hai vòng trước đã để trống phòng mấy giây rồi lại thôi. Anh lắc lắc đầu, chọn lựa kiểm tra ba tường sách trước.
"Nếu tìm được quyển nhật ký giống của Camille hoặc hồ sơ bệnh án các kiểu thì tốt."
Phó Kỳ Đường đứng trước một trong những tủ sách, lấy từng cuốn sách từ tầng dưới cùng ra và nhanh chóng lật giở đọc sách ngang tốc độ của động cơ lượng tử. Đọc được vài cuốn thì anh bắt đầu hối hận, càm ràm: "Quên mất không bảo Cung Tử Quận để Học Sinh Giỏi lại."
Đúng lúc này, tiếng chuông reo ầm lên, vòng tuần tra thứ ba đã chính thức bắt đầu.
Phó Kỳ Đường khá tự tin với suy nghĩ của mình, khẳng định là không sai. Vì thế, anh thả lỏng tinh thần và tiếp tục xem sách, đang đọc thì đột nhiên cửa văn phòng vang lên tiếng mở, đóng cửa.
"Sao không chĩa súng vào tôi?" Cung Tử Quận đi từ ngoài vào, vẻ mặt bình tĩnh tựa như việc hắn vào đây vô cùng bình thường vậy.
"Anh có phải quỷ đâu." Phó Kỳ Đường tức lắm.
"Hử?"
"Có con quỷ nào văn minh tới mức mở cửa vào xong còn cả đóng cửa cho người ta nữa không trời?"
"Ừ nhỉ. Anh Tiểu Đường càng ngày càng thông minh nha." Cung Tử Quận cụp mắt cười tủm tỉm sau đó không nói nữa mà cầm sách lên xem cùng.
Phó Kỳ Đường không nhịn nổi, hỏi: "Anh quay lại đây làm gì? Phòng này chỉ được có một người thôi."
"Ừ. Tôi biết mà." Cung Tử Quận gật đầu, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
"Thế đáng ra là giờ anh phải đang ở phòng 401 dưới tầng bốn chứ? Đã nhận lời tôi rồi cơ mà?" Phó Kỳ Đường cạn lời.
Cung Tử Quận bày ra vẻ mặt vô tội, nói: "Tôi nhận lời cậu cái gì? Rõ ràng là tôi chỉ nói "Quá tam ba bận, không có lần sau nữa đâu" với lại... "Tôi chỉ quan tâm một mình cậu" thôi mà." Khóe môi hắn cong lên. Dáng vẻ ngạo nghễ và cố chấp vô cùng quen thuộc trở nên rõ ràng hơn rất nhiều trước ánh mắt của Phó Kỳ Đường, chiếm hết cả không gian xung quanh. Hắn nói: "Tôi đây nói là làm."
"......"
Rõ ràng đây chỉ là một câu nói vô cùng bình thường, còn hơi củ chuối nhưng lại khiến trái tim Phó Kỳ Đường hẫng mất một nhịp. Anh không dám nhìn Cung Tử Quận nữn, miệng cũng ngậm chặt vì sợ vừa mở, bao lời ngon tiếng ngọt sẽ bay ra như bướm mất.
Một lúc sau, Phó Kỳ Đường đang cắm mặt vào sách mới hỏi nhỏ một câu: "Anh không sợ quỷ đến cửa tìm à?"
"Tôi có làm chuyện gì cắn rứt lương tâm đâu mà phải sợ? Nó đến thì cứ đến chứ sao, có phải đánh không lại đâu." Cung Tử Quận hờ hững nói.
Phó Kỳ Đường cảm nhận được khóe miệng mình cong lên thì lập tức đè lại, hắng giọng nói: "Vậy tùy anh đó. Dù sao tôi cũng chẳng quản nổi anh."
*
Trong phòng 405, tầng bốn.
Ngô Bân nhìn con quỷ chỉ đi qua, đi lại và hò hét ở ngoài hành lang chứ không vào phòng thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ta vui mừng quay trở lại bên trong nói với bạn gái: "Vân Vân, xem ra Phó Kỳ Đường đã đoán đúng rồi. Quỷ thật sự không hề vào trong phòng."
Tần Phức Vân đang ngồi trên một chiếc giường bệnh, nghe thế thì không những không vui lên mà sắc mặt còn hơi tối đi, nói: "Anh thấy vui khi anh ta đúng còn em sai lắm à?"
Ngô Bân gãi đầu, ngồi xuống bên cạnh Tần Phức Vân và nắm lấy tay cô ta rồi nói: "Ơ... Anh không có ý đó. Anh vui vì chúng ta được an toàn thôi mà... À đúng rồi, lúc nãy em bị thương, để anh xem vết thương của em nào."
Ngô Bân nói rồi nhẹ vạch cổ áo của bạn gái ra thì quả nhiên thấy được một vết phồng rộp giống như bỏng nước trên khoảng vai phải của Tần Phù Vân, đau lòng: "Đau lắm đúng không? Anh còn thuốc đây này, em xịt lên đi."
Tần Phức Vân cản anh ta, nói: "Thôi. Đây mới là giai đoạn đầu thôi, khó khăn thực sự vẫn còn ở sau. Còn có nửa bình thuốc thôi, vết thương nhỏ này của em không cần dùng đến nó, anh giữ lại đi."
"Tại anh cả. Dồn hết điểm để mua vũ khí nên một bình thuốc cũng không mua được..."
Cả hai người bọn họ đều không phải những người chơi xuất sắc. Cho dù hai người đã qua được bảy, tám phó bản rồi nhưng sau khi trừ chi tiêu linh tinh thì hai người họ phải dồn hết điểm lại mới mua được cho Ngô Bân một khẩu súng ngắn trị giá 1500 điểm.
"Đừng nói như vậy. Nếu không có khẩu súng này thì vòng tiếp theo sẽ vô cùng nguy hiểm cho chúng ta. Hơn nữa, nếu không có vũ khí sẽ rất khó chiến đấu. Chỉ cần có thể sống thì số điểm chúng ta bỏ ra sẽ không hoang phí."
Mặc dù Tần Phức Vân chua ngoa, hay cọ kẹ Phó Kỳ Đường nhưng đó cũng chỉ là do cô ta bất mãn với việc anh là người mới mà đã được lên làm đội trưởng thôi chứ đối với bạn trai mình, Tần Phức Vân vẫn rất hiền dịu. Ngô Bân "ừm" một tiếng, không nói thêm gì mà nắm tay bạn gái nhẹ nhàng hơn.
Một lúc sau, anh ta lại nói: "Vân Vân, em có vấn đề gì với Phó Kỳ Đường à?"
Sắc mặt Tần Phức Vân thoáng thay đổi, hơi không vui: "Em cảm thấy anh ta không đủ tư cách để làm đội trưởng của em. Khán giả cũng nói độ khó của phó bản lần này rất cao, còn chưa biết có liên quan gì tới việc bốn đội chập vào làm ba không nữa. Tình huống như vậy mà lại để anh ta dẫn dắt cả đội thì có mà dắt xuống lòng đất."
"Lúc chúng ta vào đến phó bản thứ ba cũng không còn là một người mới đơn thuần nữa rồi. Chúng ta còn cùng nhau giết một phân thân của boss phó bản mà. Em nhớ không?"
"Đương nhiên là em nhớ!" Tần Phức Vân nở nụ cười nhưng nét mặt lại mang phần luyến tiếc: "May mà lúc ấy có anh cứu em. Nếu không, em đã chết từ lâu rồi."
Phó bản đó tính ra cũng khá là đặc biệt trong lòng hai người. Lúc ấy, Tần Phức Vân bị quỷ chặt đứt một nửa cẳng chân, mặc dù tình cờ chạy thoát mà sống sót nhưng lại không thể tự do di chuyển được. Mấy người chơi khác đều xem cô ta như gánh nặng, chỉ có một mình Ngô Bân là ngốc nghếch, tự nguyện cõng cô ta trên lưng. Cuối cùng, hai người đã hợp tác cùng nhau tiêu diệt được phân thân của quỷ. Cũng từ đó, hai người bắt đầu bên nhau.
"Thế nên anh thấy Phó Kỳ Đường mới qua được hai phó bản đã đạt vị trí MVP thì chắc hẳn cũng phải có một chút bản lĩnh. Trông anh ta có vẻ vô cùng thông minh... Ít nhất là thông minh hơn anh."
"Anh ta sao mà so được với anh." Tần Phức Vân bĩu môi, nói nhỏ.
Ngô Bân nhếch miệng cười, nói tiếp: "Tóm lại là anh thấy em không cần hơn thua với anh ta đâu, chúng ta cũng nên tiếp thu ý kiến của anh ta. Lần này anh ta đã suy luận đúng rồi còn gì. Em cũng biết là anh hơi ngốc, không thể giúp em giải đố, nếu chúng ta có thể hợp tác với Phó Kỳ Đường thì em cũng đỡ hơn được chút rồi."
Tần Phức Vân nghe xong cũng không giận mà chỉ nghịch nghịch dây áo hoodie của bạn trai. Ngô Bân thấy vậy thì dỗ dành: "Nghe anh đi mà. Được không?"
"Ừm..." Tần Phức Vân không vui gật đầu, nói thêm: "Nhưng mà em không xin lỗi đâu đấy. Với cả em sẽ không hoàn toàn nghe theo anh ta đâu."
Ngô Bân cười rồi thơm mặt bạn gái, nói: "Tất nhiên rồi. Cái gì anh ta nói đúng thì chúng ta nghe theo, nếu em thấy anh ta nói không đúng thì có thể nói ra. Anh vẫn ủng hộ em số 1 mà. Có điều là em cũng không được quá gay gắt với anh ta, được chứ?"
Tần Phức Vân thở dài một hơi, nửa oán nửa giận nhìn Ngô Bân: "Rồi... Em nghe lời anh. Phiền chết đi được. Nếu anh ta mà tốt được nửa anh thì em cũng chả thèm có ý kiến rồi."
"Em cứ khen anh hoài. Anh nào có đẹp trai được bằng anh ta đâu." Ngô Bân cười.
"Một người đàn ông mà đẹp trai làm gì chứ?" Tần Phức Vân phản bác.
Lúc này, tên đa cấp vẫn luôn ngồi im lặng một bên nắm bắt được cơ hội giao lưu, lập tức chen vào: "Chị Tần nói đúng lắm. Một người đàn ông ấy, ngoại hình chỉ là mây gió, đáng tin cậy mới tốt. Tôi cảm thấy anh Ngô đây tốt hơn Phó Kỳ Đường nhiều luôn ấy."
Tần Phức Vân sẵn sàng nhỏ nhẹ với bạn trai không có nghĩa là cô ta sẽ tình nguyện giao lưu với một tên không biết chui đâu ra kia. Tần Phức Vân nghe xong cũng chỉ đáp một tiếng rồi thôi.
Tên đa cấp không bỏ cuộc, tiếp tục nói: "Với cả tôi thấy lần này anh ta đoán đúng quy tắc là do may mắn cả thôi. Dù gì cũng là do anh ta đứng gần, đá trúng chai thuốc truyền dịch chứ nếu là chị Tần thì chắc chắn chị Tần cũng đoán ra."
Tần Phức Vân cũng không ngu tới mức tin mấy lời nịnh hót vô tri đó, hiện tại còn chẳng thèm để ý luôn. Chỉ có Ngô Bân cười ngượng ngịu.
"Dù sao tôi cũng ủng hộ chị Tần." Tên đa cấp nói.
Không phải gã không biết ngại nhưng là một người mới, ngoài lấy lòng, bám càng người chơi cũ ra thì gã đâu còn cách nào khác để sót sót trong thế giới trò chơi này chứ. Theo lý tưởng đó, gã tất nhiên phải cố gắng mà làm thân thôi. Sau khi vòng trước kết thúc, biết được suy đoán của Tần Phức Vân là sai xong Phó Kỳ Đường đưa ra được một đáp án đáng tin cậy hơn, gã đã bỏ phiếu cho Phó Kỳ Đường. Đáng tiếc lúc chia phòng, gã có hỏi cả Sói Điên với Phó Kỳ Đường mà chẳng ai đồng ý, Phó Kỳ Đường còn giả vờ, giả vịt là không có phòng nào phù hợp. Thế nhưng thực tế thì sao? Không phải có phòng 307 là được ở ba nam đấy sao? Chỉ cần để tên béo đến văn phòng trên tầng năm rồi tách mấy người kia ra, chia lại thì sẽ trống phòng 307 và thế là bọn họ có thể chung phòng rồi còn gì? Nói sao cũng là do hai tên đó không thích mình nên mới đẩy mình sang chung phòng với Ngô Bân và Tần Phức Vân thôi. Không ôm được cái càng kia thì đành ôm càng bên này chứ biết làm thế nào, dù sao hai người này cũng không tồi. Vòng trước vì có tới ba con quỷ nên mới bị vậy thôi, vây giờ đã đoán ra được quy tắc, quỷ không vào trong phòng giết người được rồi nên cũng không cần lo lắng nữa.
"À chị Tần này, hay là để tôi xem vết thương giúp chị đi. Trước kia tôi từng học mát-xa, tôi ấn vài cái chắc là khỏe ngay thôi." Đã hạ quyết tâm rồi nên tên đa cấp thấy bọn họ lạnh lùng cũng không hề nản lòng. Gã mà biết ngại thì đã không làm ngành sale rồi.
"Bị điên à? Nhàn quá nên hoá rồ hay gì?" Thấy tên đa cấp đi về phía mình, Tần Phức Vân trở nên mất kiên nhẫn, tùy ý chỉ vào chiếc giường bệnh bên cạnh nói: "Nếu rảnh quá thì đi thu dọn giường, gấp chăn, trải ga đi. Đừng làm phiền tôi."
"Được!"
Tên đa cấp nghe xong thì hơi sửng sốt nhưng vẫn lật đật đi dọn giường thật. Tần Phức Vân cạn lời thật sự luôn. Ngô Bân thì đang cúi mặt xuống nhịn cười.
Khi tên đa cấp đang gấp chiếc chăn thứ hai thì đột nhiên phát ra tiếng: "Ấy?"
"Sao vậy?" Ngô Bân hỏi.
"Trong chăn có cái gì đó..." Tên đa cấp nói và mở khóa kéo bên cạnh, thò tay vào sờ soạng một chút, sau đó lấy ra một tờ giấy được gấp vuông vắn, mở ra đọc: "Tủ số 12 trong nhà xác. Ý gì đây?"
Danh Sách Chương: