Trước cửa nhà ông Giang, khoảnh đất không tính là rộng đông nghịt. Mọi người liên tục cố gắng vượt qua những người canh cửa để vào nhà nhưng đều bị chặn lại với lý do sức khỏe của ông Giang quá yếu, không thể nào nghe mọi người sám hối được nữa. Vì vậy nên hai bên đã xảy ra xung đột. Như bình thường thì nhiều người thế này mà xảy ra xung đột thì tình hình sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng, cãi nhau sẽ biến thành đánh nhau, đánh nhau sẽ biến thành đâm nhau. Tuy nhiên, song phương lại đều là "Thánh Mẫu" trong nhà thờ Đức Bà nên cho dù là phẫn nộ lắm rồi nhưng bọn họ vẫn vô cùng hiền hòa, thắm thiết, cứ như không phải đang giành ghế trên xe bus mà là tranh nhau mời cơm vậy. Rồi một đống người đứng đó với vẻ hoang mang và sầu khổ, giống hệt những đứa trẻ sắp mất cha mẹ, dường như biết rằng một khi cha mẹ thật sự ra đi, cuộc sống của họ sẽ thay đổi đáng kể, nhưng họ lại không chịu tin vào điều đó.
"Trường Huy à, xin con đấy, cho cô vào chút đi, cô có việc gấp cần nói với ông Giang thật." Bác gái mặt tròn đứng ở đầu hàng vừa sốt ruột khẩn cầu cậu thiếu niên đứng canh trước cửa, vừa kiễng chân, rướn cổ ngó vào bên trong nhà, đáng tiếc là chỉ thấy được chút ánh đèn vàng ló ra từ trong khe cửa chứ chẳng còn gì khác.
Người đứng gác cửa chính là thiếu niên xe ba bánh đã tới đưa đồ dùng cho nhóm người chơi hôm đầu tiên.
"Cô ơi, không phải cháu không muốn cho cô vào nhưng anh Văn Hiên đã dặn rồi, hôm nay không được cho bất cứ ai vào bên trong cả. Với lại ông Giang rất không ổn rồi, cô có vào thì ông ấy cũng không nghe được những gì cô nói đâu." Cậu thiếu niên lắc đầu.
"Thì... Cũng cứ cho cô vào thử đi..."
"Không được. Không được thật mà." Thiếu niên cúi đầu, đè nén nỗi u sầu trong ánh mắt, sụt sịt khẽ nói: "Mọi người để ông Giang được nghỉ ngơi một chút đi. Ít nhất thì cũng phải để ông ra đi trong an bình chứ? Này cũng không được ư?"
Bác gái mặt tròn đỏ cả mặt, hoảng hốt nói: "Nhưng mà nếu ông ấy mất rồi thì sau này ai nghe mọi người sám hối đây? Mọi người phạm phải sai lầm thì biết tìm ai hối lỗi? Hơn nữa, ông Giang là đại diện của Thần chủ mà. Ông ấy không chết được. Đúng không?"
"Trừ Thần chủ ra thì không ai là không chết được cả." Thiếu niên thì thào.
Lưu Văn Hiên bước ra từ phía sau cậu ta, vươn tay vỗ nhẹ vào vai an ủi cậu ta rồi quay sang nói với bác gái mặt tròn: "Cô Tú Liên, ông Giang đã mệt lắm rồi, đừng vào quấy rầy ông nữa."
Ánh mặt của bác gái mặt tròn toát ra nét sợ hãi và bối rối, giống như một chú gà con sắp bị đẩy ra khỏi tổ. Bác ấy nhìn chằm chằm vào Lưu Văn Hiên, sự nhiệt tình còn sót lại trên vẻ mặt của bà dần bị dập tắt trong làn gió buổi sáng mát mẻ. Không thể sám hố, không thể kịp thời bày tỏ và giải quyết ác ý sinh ra trong cuộc sống hàng ngày, dường như bà đã biết được sắp tới mình sẽ phải đối mặt với điều gì rồi.
Nước mắt xen lẫn sự sợ hãi cùng nhau xộc lên, khi nó sắp trào khỏi hốc mắt thì bị bác gái mặt tròn nén lại. Bà mỉm cười miễn cưỡng, đại diện tất cả mọi người hỏi một câu liên quan nhất mà không ai dám hỏi: "Thế sau này mọi người phải làm sao?"
Lưu Văn Hiên im lặng, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u. Những đám mây lớn màu xám chì không ngừng đan xen khiến bầu trời trở nên rất thấp, có lẽ sắp mưa to.
"Yên tâm đi, Thần chủ sẽ không bỏ rơi con chiên của ngài, tất thảy đều sẽ tự được sắp đặt."
......
Dưới sự thuyết phục của Lưu Văn Hiên, dân làng tụ tập trước nhà ông Giang dần dần giải tán. Lúc đi, mọi người đều cúi đầu, vẻ mặt chán nản hoàn toàn khác với khi người chơi mới vào làng hai ngày trước.
"Em cũng về nhà đi. Hai hôm nay chăm sóc ông Giang đã không ngủ được tí nào. Vất vả rồi, về nghỉ ngơi cho tốt."
Sau khi tiễn thiếu niên xe ba bánh về, Lưu Văn Hiên liếc nhìn nhóm người chơi rồi mở cánh cửa nhà vẫn luôn đóng chặt ra, bước vào nơi ánh sáng đã sắp tắt ấy.
"Vào đi."
Lưu Văn Hiên hào phóng như thế lại khiến nhóm người chơi sinh lòng hoài nghi.
Tô Úy hơi do dự hỏi Phó Kỳ Đường: "Đường Đường, sao tôi cứ thấy không đúng cho lắm. Ông cụ trong kia đã sắp lâm chung rồi, đến cả người trong làng anh ta còn không cho vào, thế mà lại để chúng ta đi theo. Có khi nào có trá không?"
"Chắc thế. Nhưng chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?" Phó Kỳ Đường bất đắc dĩ xòe tay ra, quay đầu nhìn Cung Tử Quận.
"Đi thôi." Cung Tử Quận nói, sắc mặt không đổi bước vào trong nhà.
Vừa vào trong, con búp bê Tống Minh Không của Tống Dục đã loạn như cào cào, phát ra tiếng gừ gừ từ cổ họng, đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng đỏ kỳ dị. Nó lo lắng, bất an nằm trên vai Tống Dục, quay trái lắc phải nhìn ngó xung quanh, tựa như có một sự tồn tại mang theo ác ý nào đó trong không gian này đang hướng về phía người chơi.
Hôm qua Tống Dục cũng tới đây nhưng Tống Minh Không chỉ lười nhác ngồi trong túi áo anh ta, lộ ra một đôi mắt hờ hững.
"Đột nhiên có rất nhiều quỷ khí, hãy cẩn thận chút." Tống Dục khẽ nhắc nhở những người khác.
Đám người nghe vậy thì đều trở nên cảnh giác hơn.
Đây là lần đầu Phó Kỳ Đường đến chỗ này. Căn nhà rất nhỏ, giống như một ngôi nhà cổ kính và lãng mạn ở thôn quê miền núi thường xuất hiện trên các chương trình du lịch, một ngủ, một khách, ông Giang đang nằm ở phòng ngủ bên trong.
Lưu Văn Hiên đứng bên giường, lặng lẽ nhìn ông cụ đang nằm. Ông cụ trông có vẻ đã già lắm rồi, làn da chảy xệ không sức sống, hai bàn tay ở ngoài chăn đen sạm, khô sần. Ông ấy nằm trên giường, lồng ngực lên xuống rất chậm rãi, nhẹ đến mức người ta không khỏi thắc mắc liệu ông có thực sự còn sống hay không.
"Ông ơi, con tới thăm ông này." Lưu Văn Hiên nói rất khẽ, như là sợ sẽ làm phiền đến ông.
Chẳng có ai đáp lại, ông cụ trên giường không hề động đậy.
Tận mắt nhìn thấy sự sống trôi qua luôn là một điều khó chịu, ngay cả những người chơi đã quen với sống chết cũng khó tránh khỏi cảm thấy nặng nề trong hoàn cảnh này.
"Tôi không hề lừa mấy người. Ông Giang sắp đi thật rồi. Tôi biết mấy người không tin nên để mấy người tự lẻn vào thì chẳng bằng dẫn mấy người tới đây tận mắt nhìn còn hơn. Không còn vấn đề gì nữa đúng không?" Lưu Văn Hiên nói.
Phó Kỳ Đường nhớ tới những lời Tống Dục nói hôm qua, đi tới định nắm lấy tay ông Giang nhưng lại bị ngăn cản.
Anh ngẩng đầu bèn thấy Cung Tử Quận đang nhìn mình chằm chằm: "Cậu chẳng có gì để phải sám hối cả."
Phó Kỳ Đường cũng nhìn hắn, bật cười: "Thế anh thì sao?"
"Nhiều lắm." Cung Tử Quận nói, yết hầu của hắn lăn lên lăn xuống, giọng nói trầm khàn của hắn dường như chứa đựng đồng thời cả sự chế giễu lẫn nỗi bất lực, rồi lại chỉ còn mỗi chế giễu: "Nhưng nó chẳng xứng."
Phó Kỳ Đường gật đầu, không nói gì thêm.
Lâm Phưởng ở bên cạnh cười nói: "Thế để tôi."
Anh ta đi tới bên giường quỳ xuống, nắm lấy tay ông Giang: "Tôi sám hối. Rất nhiều lần tôi đã không thể dũng cảm, rất nhiều lần tôi đã muốn buông bỏ, thế nên tôi đã phụ một người rất tốt."
Lâm Phưởng dùng tâm ngay ý thật sám hối, chỉ là câu sau thì anh ta để trong lòng chứ không nói ra. Nhưng may mà vận mệnh đã không bỏ rơi tôi, cho tôi gặp một người rất tốt khác. Anh ta nhất thời nhớ về cơn ác mộng tối hôm qua rồi lại nhớ về bàn tay ấm áp đã kéo tay mình lúc ở trong lâu đài, cũng nghĩ về bộ phim bản thân đã chuẩn bị để trở về cùng nhau xem. Mong là mọi chuyện sẽ sớm kết thúc. Anh ta thầm nghĩ.
Một lúc sau mà ông Giang vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Phưởng đứng lên lắc đầu với mọi người, nói: "Hình như ông ấy không thể phản hồi lời sám hối nữa thật."
"An tâm rồi chứ? Xong rồi thì đi thôi, đừng quấy rầy ông Giang nữa, cho ông ấy một chút bình yên đi." Lưu Văn Hiên đẩy gọng kính trên sống mũi.
"Ừm." Phó Kỳ Đường gật đầu.
Lúc sắp ra khỏi cửa, anh cố ý đi chậm lại, nói với mấy người đằng sau: "Đi đón nhóc Hướng Viễn lại đây đi."
Lúc sáng rời nhà không ngờ chuyện sẽ thế này, cộng thêm việc nhóc Hướng Viễn cũng chẳng yêu thích gì ông Giang cho cam nên Phó Kỳ Đường không dẫn cậu nhóc theo. Nhưng mà bây giờ đã xác nhận được việc ông Giang có thể tạ thế bất cứ lúc nào rồi, nhóc Hướng Viễn bắt buộc phải ở bên cạnh anh.
Chu Lệ, Tô Úy và Nhiếp Tiểu Lam liếc nhìn nhau.
Chu Lệ nhếch mép cười: "Tôi đi cho." Không hiểu sao nụ cười của anh ta còn chứa đựng cả chút ác ý không hề được che giấu.
Nhiếp Tiểu Lam cũng nhận ra điểm này. Cô cảnh giác nhìn Chu Lệ, lắc đầu nói: "Thôi để tôi đi cho."
"Có cần tôi đi cùng không?" Tô Úy hỏi.
"Không cần đâu. Tôi tự đi." Nhiếp Tiểu Lam lùi lại, trong đầu có một âm thanh nhắc nhở bản thân nhất định không được đáp ứng bất kỳ ai trong hai người này, bèn gật đầu với Phó Kỳ Đường: "Tôi đi tìm cậu nhóc, lát gặp ở nhà thờ Tổ."
Cô nói rồi quay gót rời khỏi đó.
Thấy bóng lưng cô xa dần, Chu Lệ sờ cằm, nói: "Mấy người có thấy đây là một cảnh chết chóc rất kinh điển không? Một cô gái đơn độc quay trở lại tìm một đứa bé, lại còn là trong một ngôi làng cổ kính, kỳ dị nữa. Yếu tố nào cũng đủ cả."
"Anh không nói không ai bảo anh câm đâu." Phó Kỳ Đường liếc nhìn anh ta, nói.
*
Lưu Văn Hiên vẫn luôn giữ mặt điềm tĩnh, dẫn nhóm người chơi đi dọc đường núi ra ngoài.
Im lặng đi một lúc, Tô Úy không nhịn nổi mà mở miệng: "Anh sẽ không đưa chúng tôi đi tản bộ đâu đúng không?"
"À... Xin lỗi. Lúc nãy đang nghĩ vài chuyện, nhất thời quên mất mấy người." Lưu Văn Hiên tỉnh táo lại, quay đầu nhìn người chơi, đột nhiên hỏi một câu không ai ngờ tới: "Mấy người có tin vào Thần chủ hồi quy không?"
"Anh muốn truyền giáo à?" Phó Kỳ Đường hỏi lại.
Lưu Văn Hiên lắc đầu: "Tôi đoán lúc trước chú Bảo Quốc đã từng nói với mấy người về tín ngưỡng nơi đây nên tò mò mấy người tới từ bên ngoài nghĩ thế nào."
Anh ta đột nhiên hỏi về vấn đề này khiến người ta có hơi khó trả lời.
Lâm Phưởng ngẫm nghĩ rồi mập mờ đáp: "Tôi vốn không theo đạo nhưng cũng tôn trọng tín ngưỡng của người khác."
"À... Tôi không hỏi cái này. Ý của tôi là mấy anh nghĩ thế nào về Thần chủ hồi quy?"
Nghĩ thế nào cái gì? Nhóm người chơi nhất thời bối rối. Một tín đồ lại hỏi người ngoại đạo nghĩ gì về vị Thần mình tôn sùng, lại còn là trong phó bản kinh dị, trong lãnh thổ của vị Thần đó nữa. Này bảo người ta mở miệng kiểu gì?
"Rất kỳ lạ. Thần của mấy người không hề khoan dung với mấy người chút nào." Tống Dục đột nhiên nói.
Anh ta cũng ý thức được vấn đề trong thôn Đào Nguyên giống như Phó Kỳ Đường. Phàm là con người thì không ai là tuyệt đối lương thiện cả. Con người luôn là một thể đồng thiện đồng ác; biết cảm động, cũng biết đố kị; biết cho đi và cũng muốn nhận lại; có lúc nhiệt tình, có lúc thờ ơ; có lúc liều lĩnh, cũng có khi rụt rè; hướng về ánh sáng nhưng cũng không hề từ chối bóng đêm. Giống như hai mặt của một đồng tiền, thiện và ác là hai mặt không thể tách rời trong bản chất con người.
Thần chủ hồi quy quả thực vô cùng nghiêm khắc với tín đồ của mình. Ngài ta yêu cầu dân làng chỉ được nhiệt tình và lương thiện, phải luôn bao dung và tha thứ cho mọi ác nghiệp, không được oán hận chứ đừng nói đến trả thù, một khi vi phạm giới luật sẽ bị ma quỷ giết chết, hoàn toàn trái với lẽ thường. Điều này không giống như đối đãi với tín đồ mà thậm chí còn giống đối xử với phạm nhân hơn.
Thấy Lưu Văn Hiên nhìn mình, Tống Dục nhún vai, kết quả là Tống Minh Không nằm trên vai anh ta suýt chút rơi xuống đất, phải vội vàng dùng đôi tay bé tí bám vào áo anh ta, mất mấy giây mới hổn hển trèo lên lại được.
Tống Dục thản nhiên nhìn lại, nói: "Tôi nói sai à?"
Nếu không phải Tống Minh Không đang đánh vào một bên mặt anh ta bằng nắm đấm nhỏ xíu của mình thì cảnh tượng này sẽ hài hòa hơn.
"Không. Anh không sai. Không chỉ không sai, anh còn nói trúng trọng điểm rồi." Lưu Văn Hiên cười, hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra, như thể anh ta sắp thở ra một bí mật đã bị chôn vùi suốt một thời gian dài.
Anh ta nói: "Thần chủ đương nhiên sẽ không khoan dung với chúng tôi. Tất cả những gì ngài ấy làm đều không phải đang giáo dục tín đồ. Bởi vì chúng tôi căn bản không phải là tín đồ của ngài, chúng tôi là những kẻ sát thần. Lúc nãy ở ngoài cửa nhà ông Giang, Trường Huy đã nói với cô Tú Liên rằng trừ Thần chủ ra, không ai là không chết được. Thực ra cậu ấy nói sai rồi, Thần chủ cũng có thể chết. Rất nhiều năm trước, ngài ấy đã từng bị tổ tiên của chúng tôi giết rồi."
Danh Sách Chương: