Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc mọi người cùng tản ra, anh ta không có ý định trốn tử tế. Anh ta vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần chết sớm nhưng không hiểu sao lại bị Hà Chi Châu kéo tới đây.

"Sao với trăng gì? Tiện tay thì kéo thôi." Hạ Chi Châu nằm trên sofa xoay người nhìn trần nhà nói, ký ức hiện lên trên mặt: "Bởi vì trước đây có người kéo tôi nhưng anh ta chết rồi, tôi không cách nào báo đáp nữa cho nên kéo được thì kéo, đương nhiên không kéo được thì thôi, tôi sẽ không quan tâm nữa."

Lâm Phưởng im lặng, trước mắt lại liện ra khoảnh khắc cuối cùng của phó bản trước: Thành Vĩnh Niên đẩy anh ta ra sau và bảo anh ta hãy mau chạy đi.

"Thực ra chuyện của Vĩnh Niên..." Hà Chi Châu vừa hơi ngẩng đầu thì đã dừng lại. Anh ta không biết nên nói gì cho thỏa, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Thôi chả nói với anh nữa. Lúc nãy tôi tiện tay thôi, sau mà kéo không được thì tôi tự chạy."

"Ừm."

"Với cả tôi nói thật nhé, đằng nào anh cũng chết thì sao không làm chút chuyện tốt như kiểu chắn cho đồng đội bị phát hiện hoặc là thu hút sự chú ý của quản gia cho đồng đội trốn chạy chẳng hạn. Đều là chết cả, chết có ý nghĩa vẫn hơn mà, đúng không?"

"... Tôi sẽ suy xét chuyện đó."

*

Nữ sinh loạng choạng chạy lên tầng ba.

Cô sợ hãi mở to mắt nhìn hành lang tối tăm và sâu hun hút như không có điểm kết thúc. Thể lực của cô rất kém, đừng nói là so với đàn ông, cô còn yếu hơn cả người phụ nữ trung niên nên cuối cùng ngã xuống lúc nào không ai biết.

"Đợi tôi với... Đừng đi... Ai tới giúp tôi với..."

Cô mấp máy môi không dám phát ra tiếng, ngay cả tiếng nức nở cũng chỉ có thể đè nén trong cổ họng, nước mắt to lăn dài trên má, cô cảm thấy vô cùng bất lực. Cô là một chiếc "con nhà người ta" chính hiệu và rất quan trọng điểm số nên luôn dành ra hơn mười lăm tiếng trên bàn học mỗi ngày. Vì cảm thấy thể dục lãng phí thời gian nên cô được miễn học môn đó ba năm cấp ba. Mỗi khi mọi người ra sân hoạt động, cô sẽ vùi đầu vào bài vở trong lớp, đổi lại điểm số mỗi lần đều cao hơn. Cô chưa bao giờ hối hận cho đến ngày hôm nay. Nữ sinh vừa chạy vừa rớt nước mắt, trong lòng tràn đầy oán hận. Cô hận giảng viên giới thiệu cô tham gia cuộc thi, hận cha mẹ không ngăn cản cô, nếu cô không đi, cô sẽ không vô cớ lên nhầm tàu đến cái nơi chết tiệt này!

Đồng thời, cô cũng cảm thấy không công bằng. Mấy cái này hoàn toàn là những màn thử thách lòng can đảm và vận may, người có cơ bắp khỏe mạnh, đầu óc đơn giản thường có tỷ lệ sống sót tương đối cao còn những người tài năng thông minh như cô thì hoàn toàn vô dụng, rất dễ bị biến thành bia đỡ đạn. Rõ ràng là không công bằng! Cô nàng bực bội nhưng lại quên mất đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như tên huấn luyện viên thể hình đã chết sớm rồi và ở đây cũng không chỉ khảo nghiệm lòng can đảm cũng như vận may mà việc lần theo manh mối, tìm ra sự thật cũng vô cùng quan trọng. Nếu người chơi chỉ biết co rúm ở khu vực an toàn mà không dám đi tìm manh mối thì đương nhiên tài trí cũng chỉ vất đi.

Chân càng lúc càng nặng, nữ sinh vừa cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở vừa tính xem từ đây tới chỗ ẩn nấp còn bao xa. Cô chọn sẽ trốn ở phòng chứa đồ. Nơi càng lộn xộn sẽ càng dễ trốn, ai cũng không thể mở từng tủ, từng hộp để kiểm tra được. Ngoài ra phòng để đồ rất rộng nên chỉ cần núp vào góc sâu trong ngăn tủ rồi dùng hộp dụng cụ và quần áo che lại là được. Cô không đồng tình với ý kiến không nên trốn trong không gian nhỏ của Hà Chi Châu. Cô biết mình yếu, nếu bị phát hiện thì dù có chạy hết sức cũng không xa được nên cứ cố gắng trốn thật sâu, thật kỹ, chỉ cần không bị tìm thấy là sẽ an toàn.

Không nghe thấy tiếng gì cả. Những người khác trốn xong hết rồi à? Còn mỗi mình mình à? Cô nàng lo lắng nghĩ. Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy tiếng cộp cộp trên cầu thang. Đó là quản gia! Ông ta đang đi xuống cầu thang! Sao ông ta đi nhanh thế được chứ?! Nữ sinh dừng bước thở dốc dồn dập, đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ có lỗ tai đang ra sức lắng nghe tiếng bước chân không nhanh không chậm.

Không! Bình tĩnh lại! Nữ sinh cắn mạnh vào môi một cái để tỉnh táo hơn. Phòng để đồ nằm ở chính giữa hành lang, chạy tới đó thì không kịp nhưng nếu đứng nguyên tại chỗ thì khả năng cao sẽ gặp phải quản gia. Không được! Làm sao bây giờ đây? Còn chỗ nào để trốn không? Cô lo nghĩ nhìn xung quanh, căng thẳng đến mức tưởng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào nhưng lúc này đại não của cô lại đang hoạt động với tốc độ cao. Ánh mắt cô đảo qua góc phía sau cầu thang và một bức tranh sơn dầu phong cảnh rất lớn cạnh bộ khôi giáp.

Bức tranh đó!

Lúc chiều cô thấy Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận ra ngoài nên lén theo và phát hiện sau bức tranh này có một mét vuông trống không, cô không nghĩ đó là manh mối gì nên cũng không nói với ai. Tức là bây giờ cô có thể trốn luôn!

Nữ sinh kích động vội vàng đi tới đẩy bức tranh qua, không gian tối đen kín mít xuất hiện trước mắt. Đang chuẩn bị bước vào thì cô lại do dự nhưng tiếng bước chân "cộc, cộc" càng lúc càng gần như thể quản gia sẽ đi hết chiếc cầu thang tầng trên và thấy cô bất cứ lúc nào khiến cô bối rối.

Kệ cứ làm đi! Còn cách nào nữa đâu. Nữ sinh cắn răng, ánh mắt hiện vẻ kiên quyết.

*

Sau khi ra khỏi phòng Vanessa, quản gia tiếp tục không nhanh, không chậm tìm kiếm. Chẳng việc gì phải gấp, trò chơi mới bắt đầu được hai mươi lăm phút, ông ta còn tới chín mươi lăm phút để chậm rãi lôi hết đám côn trùng đáng ghét kia ra. Tìm được chúng rồi ông ta sẽ...! Sẽ làm gì ông ta cũng không biết nữa. Suy nghĩ của ông ta đột nhiên dừng lại ở đây, không đầu không đuôi nhưng ông ta lại chẳng cảm thấy có gì bất ổn, như là vốn nên như vậy.

Đi hết cầu thang xuống tầng ba, quản gia đang định bước vào hành lang thì ông ta thoáng bắt gặp thứ gì đó lấp lánh trên tường trong ánh sáng lờ mờ.

"Hửm?" Ông ta dừng bước, nụ cười điên cuồng dần hiện, từng bước một đi tới.

Một mảnh vải có chỉ vàng được kẹp giữa khung tranh và bức tường.

"Hóa ra là trốn ở đây à? Thông minh lắm, tiếc là vẫn còn kém một chút." Ông ta cười gằn.

Tiếng cười của ông ta lộ ra ác ý, có chút đáng sợ. Sau đó, bức tranh được một đôi tay đầy sẹo đẩy sang một bên, một chiếc váy ông vừa nhìn thấy trước đó không lâu lập tức xuất hiện trước mặt.

[01: Ngạc! Nhiên! Chưa~! Tìm nhầm chỗ rồi, ở đây không có ai hô hô~ ]

[10: Thú vị nha! May mà nữ sinh không trốn trong đó. Đúng là làm tôi thót cả tim. ]

[45: Đỉnh của chóp! Tôi xin lỗi vì đã đánh giá thấp cô này, cô ấy thật thông minh! Phải sống sót đấy!]

Quản gia hằm hằm nhìn bộ lễ phục trong tay, cảm giác được trên váy còn sót lại một chút hơi ấm, chứng tỏ vừa mới có một con bọ trượt khỏi tay mình. Tuyệt đối không thể dung tha! Ông ta nhất định phải bắt được con côn trùng đáng ghê tởm này. Quản gia tức giận ném chiếc váy sang một bên, quay người bỏ đi.

Nữ sinh trốn trong bộ khôi giáp cố gắng hết sức không để mình run lên vì lạnh và sợ, nghiến răng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Vài phút trước, khi cô vừa định nấp sau khung tranh thì chợt nhận ra rằng việc này thực sự không an toàn. Mình biết có một khoảng trống để giấu người sau khung tranh, chẳng lẽ quản gia lại không biết? Cô không dám đánh bạc, bởi vì một khi thua thì nhất định sẽ chết. Đúng lúc này, nữ sinh đột nhiên nhìn bộ áo giáp bên cạnh bức tranh, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo. Thế là mặc kệ đang livestream, cô dùng tốc độ nhanh nhất cởi váy nhét vào sau bức tranh tường, giả rằng có người trốn bên trong, sau đó kéo bức tranh lại và trốn trong bộ giáp rồi chờ đợi.

Do thân hình không được cao nên tầm mắt cô chỉ tới của ngực bộ giáp, hoàn toàn không thấy gì nhưng quả nhiên, quản gia đã đi tới! Cô không biết do đâu nhưng nghe tiếng thôi cũng biết quản gia đã đi tới đứng chéo bên mình và kéo phắt khung tranh ra nhưng chắc cay lắm vì có mỗi cái váy trong đó.

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Lúc quản gia tìm được độc váy không đương nhiên sẽ cho rằng người chơi không còn ở đây nữa nên sẽ không ở lại chỗ mình đã tìm mà chuyển hướng sang một nơi khác. Chính vì thế, trốn trong áo giáp là an toàn nhất.

Ông ta đã đi chưa nhỉ? Nữ sinh khẽ run lên, gắng kìm nén hơi thở và nhịp tim. Chỉ cần cách quản gia vài bước chân thôi là cô đã bắt đầu căng thẳng, bất giác đổ đầy mồ hôi lạnh. Đợi thêm mấy phút, khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất và bốn phía trở về trạng thái im lặng một cách đáng sợ, nữ sinh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuyệt quá! Thoát chết rồi!

"Không sai, mình nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ..." Nữ học sinh tự lẩm bẩm, nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại.

Cô cảm thấy xung quanh dần sáng lên. Một chùm ánh sáng lờ mờ đang rơi xuống từ đỉnh đầu cô. Nữ sinh ngẩng đầu lên thì thấy phần đầu bộ giáp không biết đã bị lấy ra từ lúc nào. Một khuôn mặt kinh dị, đáng sợ thò vào từ phía trên nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt hả hê.

"Tìm thấy cô rồi, nghệ nhân làm vườn."

Lâu đài ác mộng có ba người chết. Số người hiện còn sống: Sáu.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK